Chương 8: Mong Muốn

Dư Thanh Yểu đi rồi, sân viện của nàng tại Dư phủ đáng ra nên bị thu hồi, nhưng Dư phủ vẫn không có động tĩnh gì, như thể đã hoàn toàn bị lãng quên.

Trong đó còn có cả Tri Lam, tỳ nữ thân cận của Dư Thanh Yểu.

Thanh Yểu đã đến Lãng viên ba ngày, Tri Lam cũng đã buồn suốt ba ngày.

Nàng không biết vì sao hôm đó lại bất chợt bị đau bụng, nàng không mắc bệnh gì cả, nhưng sau khi cẩn thận nghĩ lại, bát rượu Xuân Đào đưa cho nàng vào buổi tối trước ngày đại hỷ có gì đó không ổn, hẳn nó chính là nguyên nhân khiến nàng bị tiêu chảy.

Bệnh về đường ruột không hề dễ chữa, mà Dư phủ dĩ nhiên sẽ không lãng phí nhân lực và tài lực để chữa bệnh cho nàng.

Nhưng nàng không chết, chẳng bao lâu đã khỏe lại.

Mặc dù đầu óc không nhanh nhạy lắm, thế nhưng lúc này đây, Tri Lam cũng hiểu được đây là một cái bẫy mà Dư phủ giăng ra nhằm ngăn cản nàng đi theo Dư Thanh Yểu vào cung.

Hiểu được điều này, lòng Tri Lam cứ thấp thỏm không yên, lúc nào cũng lo lắng cho tình cảnh của Dư Thanh Yểu.

Nàng muốn tìm gặp lão phu nhân để cầu xin, không nghĩ tới, chưa kịp gặp lão phu nhân, nàng lại gặp phải Sở vương Lý Duệ.

Tri Lam vừa dọn dẹp phòng ốc xong, đẩy cửa ra, liền thấy Sở vương bất thình lình xuất hiện, đầu gối nàng mềm nhũn, quỳ rạp xuống hành lễ.

Sắc mặt của Lý Duệ so với người “bệnh nặng mới khỏi” như nàng còn kém hơn.

Như một bức tường đã lộ ra dấu vết mục nát bên trong, hắn ẩn sâu trong bóng tối, nhưng dưới ánh sáng ban ngày, hắn lại lạnh lùng như một âm hồn nơi địa phủ.

Tri Lam chưa từng thấy Sở vương như vậy bao giờ, bị dọa cho run rẩy: "Sở, Sở vương điện hạ."

Lý Duệ thu hồi ánh mắt đang nhìn vào khoảng sân, cụp mi, ánh mắt hơi liếc về phía trước.

"Nói."

Hắn lạnh lùng hỏi: “Cô nương nhà ngươi tiếp xúc với Tần vương từ khi nào?”

Lý Duệ vốn là người có tính tình cao ngạo, ngày ấy xảy ra mâu thuẫn với Dư Thanh Yểu, vốn đã hạ quyết tâm phải mặc kệ nàng ta, không muốn xen vào nữa.

Suy nghĩ lại cẩn thận, hắn lại thấy bản thân quá nóng vội, đáng ra nên dỗ dành Dư Thanh Yểu một chút, dù sao thì hai người cũng đã yêu nhau lâu như vậy.

Nhưng mà thánh chỉ đột nhiên hạ xuống, hoàng thượng ban hôn.

Hắn cũng biết chuyện đến nước này đã không thể cứu vãn nữa, vì thế nên hắn đã giam giữ Tri Lam, để Dư Thanh Yểu sống không thoải mái.

Hắn cứ nghĩ sau khi việc kia xảy ra, nàng chỉ giận dỗi ít hôm rồi sẽ tìm hắn xin lỗi, ai ngờ còn chưa được mấy ngày, nàng đã quay đầu gả cho người khác. Đúng là nhẫn tâm.

Tri Lam đã bao giờ thấy Lý Duệ lạnh lùng như vậy đâu, chỉ cảm thấy toàn thân bị một ánh nhìn lạnh lẽo bao trùm, run rẩy trả lời: "Nô, nô tỳ cũng không biết nữa. . . . . ."

Giọng nàng lạc cả đi. Sợ Lý Duệ gây bất lợi cho Dư Thanh Yểu, vội vàng giải thích: "Cô... Cô nương nhà nô tỳ trước nay không có giao thiệp gì với Duệ Vương, nô tỳ lúc nào cũng ở bên cạnh cô nương, chưa từng thấy nàng có liên quan gì đến Duệ Vương! Sở, Sở vương điện hạ ngài cũng biết mà.. . . . ."

Dĩ nhiên Lý Duệ biết, thế nên hắn mới không hiểu, tại sao hắn mới chỉ ra ngoài mấy hôm, quay lại thì Dư Thanh Yểu đã gả cho tên Lý Sách kia.

Người con gái hắn muốn lấy làm vợ, người yêu hắn đến chết đi sống lại, vừa quay đầu đã trở thành vợ người khác. Nếu nói không có gì kì lạ, ai tin?

"Sở, sở vương điện hạ, cầu xin ngài đừng trách cô nương, nàng đang bị bệnh, bệnh nặng lắm. . . . ." Tri Lam nghĩ đến khoảng thời gian Dư Thanh Yểu bị bệnh, trong lòng không khỏi thấy chua xót, lắp bắp giải thích: "Là bởi vì lần đổ bệnh đó, cho nên, cho nên cô nương mới. . . . . ."

Lý Duệ gấp gáp bước đến gần Tri Lam, ngồi xổm xuống, dùng sức ghì chặt vai nàng: "Bệnh? Bệnh gì?"

Tri Lam bị đau, ngẩng đầu lên, chợt bắt gặp đôi mắt lạnh như băng của Lý Duệ.

Cảm xúc trong mắt hắn như mây đen cuồn cuộn trước giông bão, nguy hiểm tột cùng.

Tri Lam thầm nghĩ, Sở vương hẳn cũng thật lòng yêu thương cô nương, nếu không cũng đã chẳng có bộ dạng chấp nhất, không thể buông bỏ như vậy.

"Ngày ấy, ngày ấy trở về, trên người cô nương có một vết thương, ngay trên ngực. . . . . . Rất kỳ quái." Tri Lam khẽ nói, nàng nuốt nước bọt: "Cô nương đêm đó nằm mơ, nói mớ nhiều lắm."

"Vết thương? Tại sao lại bị thương?"

Tri Lam lắc đầu: "Nô tỳ cũng không biết, nhìn như đã khép lại từ lâu rồi, chỉ là thỉnh thoảng, thỉnh thoảng có vẻ rất đau."

Lý duệ nhíu mày, Dư Thanh Yểu vốn không có tật xấu nói mới, thấp giọng hỏi: "Nàng ấy nói gì?"

Tri Lam thận trọng nâng mắt nhìn, nhẹ giọng nói: "Nàng nói, đừng giết nàng. . . . . ."

*

Chỉ là vài cơn ác mộng thôi sao?

Lý Duệ hỏi ra việc này cũng chẳng giúp ích được gì, cũng không giải thích được nguyên nhân sự thay đổi của Dư Thanh Yểu.

Hộ vệ thiếp thân của Lý Duệ thấy sắc mặt của hắn, cũng đoán được việc ngày hôm nay không được thuận lợi, chắc sẽ không hỏi ra được gì, an ủi nói: "Điện hạ, Dư Thanh Yểu hiện giờ là người của phế thái tử, có điều tra về nàng ta nữa cũng vô dụng, chi bằng ngài nhanh chóng bàn bạc với Dư gia..."

"Câm miệng." Mặc dù Lý Duệ luôn tin tưởng người bên cạnh, nhưng lúc tâm trạng hắn không tốt, không muốn nghe ý kiến của người khác, hơn nữa chuyện của Dư Thanh Yểu vô cùng kì lạ, quát: " Bỏ cái suy nghĩ trong đầu ngươi đi, bổn vương biết cha ngươi vì Minh Uy tướng quân nên mới bỏ mạng nơi bắc địa, nhưng ngươi đã lập lời thề nguyện trung thành với bổn vương, đừng bao giờ vì ân oán cá nhân mà làm hỏng chuyện lớn của bổn vương."

Tên thị vệ mang nửa mặt nạ bạc trên mặt nghe vậy, lui về phía sau nửa bước, quỳ rạp trên mặt đất, cúi đầu, xấu hổ nói: “Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ lo lắng cho điện hạ, Dư Thanh Yểu nay đã là người của phế thái tử, kế hoạch thông qua nàng ta để tiếp cận Hổ Bôn quân đã không thể thực hiện được, vậy chi bằng điện hạ nhân lúc này lập gia thất, ổn định tình hình Kim Lăng trước."

Lý Duệ nhìn thị vệ, híp mắt gằn giọng: "Nàng có phải người của hắn hay không là do bổn vương quyết định, không đến lượt ngươi xen vào."

"Ý điện hạ là. . . . ." Hộ vệ ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu nhạt lộ ra, nghe xong, đồng tử chợt co lại, như vừa nghe được chuyện gì kinh thiên động địa. Suy nghĩ kĩ lại, hắn liền hiểu ý của chủ tử, phân tích qua loa độ khó của sự việc: "Cửa lớn Lãng viên luôn đóng chặt, lại có cấm quân trông coi, không thể lẻn vào được."

"Ai nói phải lẻn vào ." Lý Duệ thong dong bước đi, thản nhiên nói: "Ngươi đi phái người nói cho Hoa Xương biết, thái hậu thích nhất là trà làm từ hoa ở Lãng viên, nàng ta vào đó là thể hiện tấm lòng hiếu thảo với thái hậu, phụ hoàng chắc chắn sẽ cho phép."

“Vâng"

Lãng viên. . . . . .

Tay Lý Duệ nắm chặt, nở một nụ cười thâm hiểm.

Nếu hắn đã muốn đi, chắc chắn có thể vào.

*

Tại Lãng viên.

Dư Thanh Yểu đứng trên hành lang gấp khúc, nhìn về phía xa.

Bốn bức tường vây chặt bốn phía Lãng viên, như một cái lồng khổng lồ nhốt những người bên trong. Mà những người bên trong cũng bất lực không thể phản kháng, chỉ đành sinh hoạt quy củ trong Lãng viên nhỏ này.

Gió bên ngoài không thể thổi vào, chỉ có thể thổi đến những chiếc lá tít trên ngọn cây bạch quả cao vút phát ra tiếng xào xạc vui tai như đang ngâm nga khúc hát gió xuân, khi cao hứng, có vài chiếc lá quạt xanh như ngọc xoay tròn, nhảy múa rồi nhẹ nhàng đáp xuống.

Đáp xuống bàn gỗ tử đàn dưới gốc cây.

Lý Sách khoác một chiếc áo choàng cổ tròn màu xanh xám như khoác lên sương khói mùa xuân, với ống tay áo được xắn lên, đang ngồi đưa từng nét bút nhẹ nhàng lên tờ giấy Tuyên Thành ở trên bàn, dường như những chiếc lá rơi xuống cũng không thể làm hắn phân tâm.

Phúc An đi từ bên ngoài vào, nhẹ nhàng đặt tách trà nóng mới pha lên góc bàn phía tây nam, Lý Sách hơi dừng lại, hắn nhanh chóng bẩm báo: "Điện hạ, Phúc Cát vừa nói, hôm nay vương phi hỏi hắn chuyện xảy ra ở phía ngoài cung."

Lý Sách dừng lại, gác bút lông lên giá, "Thật sao?"

Phúc An gật đầu, "Phúc Cát vâng lời điện hạ, chỉ nói với vương phi chút chuyện lặt vặt, hình như người hơi thất vọng."

Lý Sách nhặt lá bạch quả lên, nói: "Trước đây, nàng chưa từng sống ở trong cung, không biết những chuyện xấu xa đằng sau chứ huống gì là ở Lãng viên đã bị cấm túc này, một hai ngày này không sao, lâu dần sẽ thấy hối hận."

Hai chữ “hối hận” nói ra thật nhẹ nhàng, nhẹ nhàng tới nỗi chỉ như lướt qua kẽ răng mà thốt nên.

Phúc An cũng hiểu ý hắn, nhưng hoàn toàn không đồng ý.

"Nhưng điện hạ cũng biết rồi mà, Dư cô nương không phải do ai phái tới thám thính, cũng chẳng có mưu đồ gì với điện hạ, không phải bởi vậy nên ngài mới để nàng ở lại Thanh Lương điện à."

Không để kẻ tiểu nhân làm xằng làm bậy ở bên cạnh, thân là thái tử, được hoàng thượng nghiêm khắc chỉ dạy, nếu dễ dàng tin vào người khác như vậy, sao mà hắn có thể sống được đến hôm nay?

Dĩ nhiên, chủ tử không cần phải giải thích cho hắn, nhưng bản thân Phúc An cũng nhận ra được chút khác thường của điện hạ.

Cho nên dù tính tình hắn kiệm lời ít nói, lúc này cũng không nhịn được khuyên: "Bệ hạ tứ hôn, chính là thiên mệnh, điện hạ với Dư gia cô nương trai tài gái sắc, xứng đôi vô cùng, tương lai còn có người ở bên cạnh bầu bạn, sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường."

Các hoàng tử khác mười sáu tuổi đã bắt đầu có thông phòng, bên cạnh điện hạ nhà mình từ trước đến nay có căng mắt đi tìm cũng chẳng thấy lấy một bóng dáng nào, Phúc An cũng hơi sốt ruột.

Điện hạ chưa xuống tóc đi tu nhưng lúc nào cũng lãnh đạm không có ham muốn gì, cũng chẳng khác đi tu là mấy.

Phúc An sợ hắn nổi lên ý nghĩ đó, đầu lại bắt đầu nhói đau.

Lý Sách nở nụ cười, bút vẫn dừng trên nét chữ, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ta không muốn ép buộc nàng.”

Phúc An nhìn xung quanh không thấy Phúc Cát đâu, nếu là Phúc Cát, lúc nào cũng nhanh mồm nhanh miệng, có thể khuyên điện hạ thêm chút, nhưng người ở đây lại là hắn, vốn đã ít nói, nay lại càng không biết nói gì.

“Ngươi đi đi, mời nàng tới đây một chút, ta có lời muốn nói với nàng.”

Phúc Yên nâng mắt, tay áo Lý Sách vẫn đang thả một nửa, bỗng nhiên lại đổi ý: "Thôi, vẫn là để ta tự đi vậy, ngươi ở lại đây để ý nghiên mực, đừng để lá rơi vào."

Phúc An liếc nhìn bức《Phú Mã Trì 》trên bàn, cúi đầu chỉnh tay áo, đáp: "Vâng"

"Vương phi."

Dư Thanh Yểu ở phía hành lang không xa đang chuẩn bị quay người rời đi bất chợt nghe thấy tiếng Lý Sách gọi.

"Điện hạ gọi thần thiếp sao?" Cũng không trách Dư Thanh Yểu cảm thấy kì lạ, trong kí ức của nàng, hắn lúc nào cũng đang đọc sách viết chữ, không có bất kỳ hành động nào khác, không phải là lúc nãy nàng làm phiền hắn rồi chứ?

Nghĩ đến trường hợp này, lưng Dư Thanh Yểu không khỏi cứng đờ, căng thẳng giải thích: "Ta sẽ về phòng ngay, không làm phiền điện hạ nữa."

Lý Sách vươn một tay, ống tay áo nhẹ trượt xuống, giữ vai Dư Thanh Yểu, không dùng sức quá mạnh nhưng đủ để giữ nàng lại, để nàng bỏ đi ý nghĩ muốn rời đi, ngoan ngoãn đứng lại.

"Nàng cũng đã ở Lãng viên một thời gian rồi, có mong muốn gì không, ta sẽ giúp nàng thực hiện."

"Ý điện hạ là...?"

Những bóng cây lốm đốm chiếu lên người nàng, gió đung đưa cành cây, tựa như vô số con bướm đen trắng dập dờn vỗ cánh bay trên chiếc váy đỏ bạc tươi tắn của nàng. Nàng khẽ ngước lên, một khuôn mặt trắng nõn nà, đôi mắt đen trong veo, giống như trân châu, sáng bóng, lấp lánh.

Nàng không có ý nghĩ gì sâu xa, lại càng không có suy nghĩ giấu kín trong lòng, giống như một trang giấy trắng, ai cũng có thể nhìn thấu.

Trong cung không có ai như vậy, bên cạnh hắn cũng không có ai.

Nếu tính hắn ngoan cường bảo thủ, chắc chắn sẽ hùng hổ nói ra ý nghĩ của mình, giữ nàng lại bên cạnh, nhưng hắn không phải người như vậy.

Hắn giơ tay lên, trước khi chạm vào mái tóc của Du Thanh Yểu, đã kịp dừng lại, buông tay xuống.

Ý nghĩ đã thành hình đang mạnh mẽ dâng lên liền từ từ thu hồi.

Lý Sách chỉ nhẹ hỏi nàng: "Nàng có muốn làm gì không?"