Chỉ cần liếc mắt một cái, Dư Thanh Yểu đã nhận ra ngay người nam nhân đang mặc bộ lễ phục hai vạt đỏ thẫm này.
Chỉ là, hắn của giờ phút này còn khiến người ta kinh diễm hơn trong trí nhớ của Dư Thanh Yểu.
Lễ phục đại hỷ màu gấm đỏ khiến gương mặt trắng như sứ của hắn trở nên ấm áp hơn, dưới hàng lông mày rậm đen như mực là đôi mắt trang nghiêm đem lại cảm giác áp bức cho người đối diện. Khi đôi mắt đen láy nhìn về phía nàng lại giống như đám mây lướt nhẹ đánh tan sương mù, lộ ra ánh sáng ấm áp.
Đây là Lý Sách, phế thái tử.
Vừa sinh ra không bao lâu đã được phong làm thái tử, làm chủ Đông cung hai mươi mốt năm, mới bị phế truất khỏi ngôi vị thái tử đã đành, bây giờ lại chỉ có thể kết hôn với nữ nhi nhà quan tứ phẩm như nàng hẳn là vô cùng khó chịu.
Nhưng nét mặt của Lý Sách lại rất ôn hòa, trong mắt không có nửa phần buồn bực, dường như chẳng có chút bi phẫn nào khi bị phế truất và giam lỏng, thậm chí còn mỉm cười khi kết hôn với nàng.
Dư Thanh Yểu sững sờ một lúc vì nụ cười ấm áp của hắn rồi mới hoảng hồn nhớ ra phải giơ quạt lên che mặt.
Mặc dù những nghi lễ đại hỷ đã bị rút gọn đi gần hết đến mức chẳng còn lại gì, nhưng Dư Thanh Yểu vẫn nhớ những quy tắc mà các ma ma trong cung đã dạy, không muốn thất lễ trước mặt hắn.
Hắn giống như vầng trăng sáng giữa bầu trời đầy mây, phong quang vô hạn, nếu không phải trăng theo mây rơi xuống, người bình thường sao có thể chiêm ngưỡng ánh sáng của trăng.
Nghĩ đến đây, Dư Thanh Yểu cúi đầu, hoàn toàn che đi gương mặt của bản thân.
Nhưng nàng vừa chuyển quạt, giọng nói mềm mại lười biếng của Lý Sách liền vang lên: “Chắc dọc đường cầm thế này một lúc lâu rồi, không mỏi tay sao?”
Dư Thanh Yểu sửng sốt, lặng lẽ di chuyển chiếc quạt xuống một chút, lộ ra một đôi mắt hạnh tròn xoe long lanh, giống như một con vật nhỏ từ trong hang cẩn thận dò xét, ánh mắt rụt rè mà thận trọng.
Lý Sách đưa tay phủi nước mưa còn đọng trên ống tay áo, hào phóng để nàng quan sát bản thân, mãi cho đến khi Dư Thanh Yểu có vẻ bình tĩnh hơn một chút, hắn mới quay lại nhìn nàng.
Hắn vừa nhìn, Dư Thanh Yểu lại lo lắng nắm chặt cán quạt.
Lý Sách thấy tất cả hành động của nàng, ánh cười trong mắt hắn không phai đi.
"Nàng không cần sợ, ta đã không còn là thái tử, cũng không có nhiều người để ý đến lời nói và hành động của chúng ta, nàng ở chỗ này... " Hắn dừng một chút , liếc nhìn ra ngoài phòng, không biết nàng nhìn thấy gì từ màn mưa u ám tối tăm , hắn bước về phía trước, đóng cánh cửa mà Dư Thanh Yểu đang nhìn trước đó lại, tựa người vào chiếc bàn cao hình bán nguyệt bên cửa sổ, quay người nói : "Trong căn phòng này, không cần phải câu nệ cẩn thận như thế.”
"Dạ..." Dư Thanh Yểu nghe ra ý của Lý Sách là muốn cô thoải mái hơn chút. tay cầm quạt buông lỏng xuống, chiếc quạt che mặt dần dần hạ xuống, từ mắt xuống đến môi, để lộ gần hết khuôn mặt được trang điểm kỹ càng.
Bây giờ nhớ lại hai người giờ là đôi phu thê mới cưới, Dư Thanh Yểu đột nhiên thấy thấp thỏm không yên lại khó tránh khỏi hơi ngượng ngùng.
Mặc dù nàng chưa từng để tâm đến việc dung mạo bản thân đẹp hay xấu, nhưng trước mặt Lý Sách, không hiểu tại nàng đột nhiên muốn tìm một cái gương nhìn xem trên mặt nàng có chỗ nào chưa ổn thỏa.
Dư Thanh Yểu không biết rằng khi nàng cụp mi, nàng đã bỏ lỡ sự thưởng thức trong mắt Lý Sách.
Những người từng gặp Minh Uy tướng quân chắc chắn không khỏi thắc mắc, phu nhân của ngài nhất định là một tuyệt sắc giai nhân đúng không?
Bởi vì khuôn mặt của Dư Thanh Yểu cùng gương mặt uy nghiêm của phụ thân nàng không giống nhau được nửa phần mà ngược lại hoàn toàn, nàng thập phần kiều mỹ, làn da trong suốt như ngọc, mi như thúy vũ*, đôi mắt như làn nước mùa thu, chẳng cần lời nói cũng đủ chọc người thương tiếc nàng.
*thúy vũ-翠羽: lông chim trả, thường được dùng làm đồ trang sức ( điểm thúy-點翠 ) vì lông nó rất đẹp
Lý Sanh lặng lẽ liếc nhìn gương mặt nàng, không khó để biết rằng cuộc sống của nàng ấy khi rời xa phụ thân, sống một mình ở Kim Lăng thành thật không dễ dàng.
Đây cũng giống duyên cớ của hắn.
Lý Sách chậm rãi đi về phía trước, ngồi xuống chiếc ghế đẩu thêu ở phía bên trái chân giường, hắn lớn lên đẹp tựa ngọc, mặc dù chỉ ngồi nhưng cũng khác hẳn với những người bình thường, phảng phất giống như thần thái cao quý ấy đã khắc sâu vào xương tủy, dù ở nơi nào cũng không làm mấi phong thái của bản thân.
"Ta và nàng là do phụ hoàng ban hôn, giờ đây bên ngoài có rất nhiều người muốn xem ta có điểm gì bất mãn với hôn ước này, khi ở trong nhà nàng không cần phải gò bó, nhưng ra bên ngoài vẫn phải cẩn thận."
"Dạ." Dư Thanh Yểu không ngờ trong cung vẫn còn những chuyện như vậy, còn có người chờ phế thái tử có bất mãn với hoàng thượng?
Lý Sách cầm lấy chiếc quạt mà nàng vẫn luôn cầm trên tay: "Ta biết nàng gả vào cũng là vì kế sách tạm thời, vậy nên quá trình hôn lễ không cần phải phức tạp để tránh việc khiến nàng mệt mỏi, chỉ là còn muốn ủy khuất nàng thêm mấy ngày này, chờ ta tìm được cơ hội sẽ thả nàng đi, được không?"
"Thả thần thϊếp đi?"
Dư Thanh Yểu không hiểu ý của Lý Sách, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, thấp thỏm nói: “Điện hạ muốn đuổi thần thϊếp đi sao?”
“Ta không phải có ý đó.” Lý Sách rũ lông mi xuống, đặt chiếc quạt trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh, hắn vuốt thẳng ống tay áo, ngồi thẳng dậy, bắt gặp hai bàn tay gầy guộc trắng nõn của Dư Thanh Diêu đang đặt trên đầu gối, vì không cầm quạt nên không biết phải làm gì, bộ lễ phục phẳng phiu nay đã nhăn nhúm, hắn đem quạt đưa tới, trả lại Dư Thanh Yểu.
Dư Thanh Yểu sững người một lúc rồi đưa tay nhận lại chiếc quạt.
Khi chuyển tay cầm quạt, ngón tay hai người thoáng chạm vào nhau, Dư Thanh Yểu chưa kịp phản ứng thì Lý Sách đã rút tay về trước.
Nàng nắm chặt chiếc quạt hỷ như thể nàng đã có lại được thứ để dựa vào, nàng khẽ cắn môi và yên lặng chờ đợi những lời còn dang dở của Lý Sách, như đang chờ phán quyết cuối cùng của hắn.
Lý Sách biết vừa rồi mình nói hơi khó hiểu, không muốn để tiểu cô nương hiểu nhầm ý tứ của hắn nên đành phải hạ giọng, nhẹ nhàng nói: “Nếu nàng đã gả cho ta thì ta cũng sẽ làm tròn trách nhiệm của mình. Từ giờ trở đi, chỉ cần nàng không can thiệp chuyện triều chính, không làm trái với pháp luật, miễn là nàng có yêu cầu thì ta nhất định sẽ đáp ứng.”
Giọng nói của Lý Sách còn dịu dàng hơn nụ cười của hắn, giống như một chiếc lá sen rơi xuống mặt nước tĩnh lặng như gương, tạo thành những vòng gợn sóng.
Dư Thanh Yểu run run đôi mắt, cặp lông mi dày nhướn lên, giống như cánh bướm đang vỗ.
Nam nhân thường thích nói những lời tốt đẹp để khiến cho các tiểu cô nương vui vẻ, trước đây, Lý Duệ cũng đã nói rất nhiều, nhưng vì nàng đã chết một lần, nàng biết rằng hầu hết những lời này đều không đáng tin và không thể thật sự coi trọng.
Lý Sách vốn không có tình cảm sâu đậm với nàng, vậy mà có thể dịu dàng hứa một lời hứa như chiếc bánh lớn ...
Nghĩ đến bánh, bỗng nhiên có một tiếng ọc ọc vang lên.
Dư Thanh Yểu vội vàng lấy quạt che bụng, vì bản thân đột nhiên vô lễ, nàng lập tức cả kinh trợn tròn mắt.
"Điện, điện hạ..."
Lý Sách liếc nhìn chiếc quạt của cô, sau đó dời mắt đến chiếc bàn vuông phía sau, ngoại trừ những cây nến đỏ trên bàn, ánh nến lung linh, thì trống rỗng không có vật gì, anh quay đầu lại hỏi: "Nàng chưa dùng cơm à?"
Dưới ánh mắt bao dung và dịu dàng của Lý Sách, Dư Thanh Yểu cảm thấy sự thất lễ của cô không có gì to tát, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Trên đường đi nàng rất lo lắng, sợ rằng sẽ đột nhiên xuất hiện biến cố gì nên làm gì có tâm trí chuẩn bị cho bản thân, đến nỗi nhà hoàn Xuân Đào bồi giá đến Lãng viên cùng nàng, nàng cũng không biết đang ở đâu, càng không có ai vì nàng mà thu xếp.
Lý Sách lại đứng dậy đi ra cửa, vẫn còn hai tên thái giám của Lý Sách đứng ngoài cửa, sẵn sàng chờ đợi chủ tử phân phó bất cứ lúc nào.
Lý Sách phân phó bọn họ một tiếng, trong đó một cái tiểu thái giám liền cầm lấy chiếc dù giấy, sải bước trong mưa.
Dư Thanh Yểu đoán được Lý Sách phân phó người chuẩn bị thức ăn cho nàng, trong lòng tràn đầy mong đợi.
Tuy rằng nàng từng tưởng tượng qua, Cấm uyển khả năng cao cũng không xa hoa hưởng lạc gì, nhưng nàng không ngờ được thức ăn Lý Sách chuẩn bị cho nàng thật sự rất đơn giản.
Một đĩa giá đỗ, một địa thịt kho tàu, một bát cháo trắng.
Lý sách cũng không cầm đũa, trên bàn cũng chỉ có một bát cháo, vả lại không đặt ở trước mặt Lý Sách.
Dư Thanh Yểu đứng ở gần bàn vuông, có chút không dám ngồi xuống.
“Ngồi đi, quá giờ ngọ ta sẽ không ăn, vậy nên không thể dùng bữa cùng nàng.”
Dư Thanh Yểu vốn nên cự tuyệt ăn một mình, chỉ là bụng thật sự rỗng tuếch, chỉ sợ cả đêm đều khua chiêng gõ trống thì thật quá mức xấu hổ, đành phải nghe lời mà ngồi xuống bàn ăn.
Lý sách đưa đũa cho nàng.
Dư Thanh Yểu cầm đũa trong tay, chần chừ không biết nên dùng bữa thế nào cho thật ưu nhã trước mặt Lý Sách.
“Lãng viên tuy có phòng bếp nhỏ, bất quá lão bộc nấu ăn không giỏi, ta cùng Quang Lộc tự khanh có thù cũ, bọn họ mỗi ngày đều cắt xén lương thực…”
“Bọn họ cứ thế gây khó dễ cho điện hạ một cách trắng trợn vậy sao?” Dư Thanh Yểu kinh ngạc.
Lý Sách lắc lắc đầu, cười khẽ: “Ta hiện giờ như vậy, chưa thiếu ăn thiếu mặc, sao lại gọi là bị gây khó dễ được?”
Dư Thanh Yểu nhìn ba đĩa thức ăn trước mặt, mặc dù ở Dư phủ, dù người nhà họ Dư không thích nàng đến mấy thì thức ăn vẫn phong phú hơn ở đây rất nhiều, có thể thấy được lòng dạ Lý Sách phóng khoáng, trong lòng kính nể không thôi.
Tuy rằng nhai đồ ăn như nhai sáp, Dư Thanh Yểu cũng không dám lãng phí thức ăn, mãi đến khi bụng no bảy tám phần mới buông đũa.
Phòng ở sát vách chính là tịnh thất.
Tiếng nước rơi xuống ngừng lại một chút, Lý Sách có thể đi ra từ bên trong bất cứ lúc nào, Dư Thanh Yểu bước nhanh đến bên thau đồng đựng nước, ngón tay mới vừa tiếp xúc với nước đã bị nước lạnh làm cho rùng mình, nhưng thời gian có hạn, nàng vẫn cố gắng chịu đựng nước lạnh, nhanh chóng rửa sạch tay và mặt, súc miệng bằng muối xanh, nàng nhìn lên chiếc giá đồng đang treo hai cái khăn, không biết dùng cái nào mới ổn.
“Đang tìm cái gì?”
Nghe thấy âm thanh này, Dư Thanh Yểu suýt nữa làm đổ chiếc chậu đồng trên tay, vội vàng quay lại, chắp tay sau lưng, ngẩng đầu lên thấy Lý Sách đang mặc đồ ngủ, đứng bên cạnh mép giường.
Hắn mặc hỉ phục màu đỏ rực rỡ thì như tỏa ra ánh hào quang, khi mặc bộ đồ ngủ màu đỏ thẫm, sợi tóc bên cạnh rũ xuống càng khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Dư Thanh Yểu vội vàng lắc đầu.
Lý Sách nói: "Bên trong vẫn còn hai thùng nước nóng, nàng cứ dùng thoải mái."
Dư Thanh Yểu không dám nhìn về phía Lý Sách thêm nữa, nha hoàn lại không có ở đây, cô đành phải tự lục tìm áo ngủ của bản thân.
Vừa thấy, nàng không khỏi nghẹn họng trân trối, chất liệu mỏng manh như xuyên thấu thế này, đây là Dư gia chuẩn bị cho nàng.
Nàng khẽ thở dài, tùy tiện lấy ra một cái, đứng dậy đi vào tịnh thất.
Hai thùng nước đã ở ngay trong đó, trên mặt đất vẫn còn lại những vết ướt.
Những nha hoàn ở Dư gia đã tắm rửa sạch sẽ cho nàng vào buổi sáng, hiện tại nàng cũng không thấy cơ thể mình dơ, thế nhưng nàng chợt nghĩ đến bộ dạng Lý Sách đứng ở mép giường, ánh nến lay động phía sau hắn, phác họa ra thân hình đĩnh đạt của hắn, ngón tay thon dài đặt nhẹ ở bên hông, bộ dạng này làm cho du͙© vọиɠ con người tan tác.
Dư Thanh Yểu lắc đầu thật mạnh, rũ bỏ hình ảnh vừa tưởng tượng kia ra khỏi đầu.
Không phải nàng đã sắp chết lại còn làm kiêu, mà đối với nàng mà nói, Lý Sách không phải người nàng ái mộ.
Trước ngày hôm nay, cả hai vẫn chỉ là những người xa lạ mới gặp nhau vài lần.
Nàng không biết các cặp phu thê khác trải qua việc thân mật kia như thế nào khi màn đêm buông xuống trong đêm tân hôn, nàng chỉ biết rằng, có thể ở tịnh thất kéo dài thêm một chút thời gian cũng tốt.
Dư Thanh Yểu dội nước nóng lên người, nhưng nhiệt độ chỉ cao hơn nhiệt độ cơ thể nàng một chút, nàng run rẩy dùng hết nước, sau đó dùng khăn lụa lau sạch.
Mặc dù khăn lụa trong cung được làm bằng vải lụa mịn, nhưng vải lụa thực tế không thấm hút tốt như bông, vì vậy khi Dư Thanh Yểu mặc bộ đồ ngủ lên, nó dễ dàng dính vào cơ thể đang còn hơi ướt của nàng.
Nhưng nàng không thể trì hoãn thêm bởi vì giọng nói của Lý Sách đã vang lên bên ngoài.
"Bên trong có ổn không?"
Nàng ở bên trong ngây người quá lâu, tự nhiên sẽ khiến cho người bên ngoài chú ý.
“Thần, thần thϊếp không có việc gì, mọi việc đều ổn.”
Dư Thanh Yểu dùng hai tay chải vuốt mái tóc đen dài đến eo, vừa đáp lại âm thanh vừa đẩy cửa ra khỏi tịnh thất, ánh mắt thoáng nhìn về phía thân hình Lý Sách đang đứng cạnh cửa tịnh thất.
Nàng tức khắc hít một hơi thật sâu, bước chân dừng lại.
“Sao nàng ở trong đó lâu vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?” Lý Sách nhìn sắc mặt của nàng, tựa như đang tìm nguyên nhân cho việc nàng chần chờ không đi ra khỏi tịnh thất.
Tay chân Dư Thanh Yểu cứng đờ, nàng không thể nói là nàng cố tình trì hoãn thời gian vì sợ ở một mình với hắn.
Vẻ mặt nàng trở nên ảo não, gò má ửng hồng, ậm ừ nói: “… Đều là do chân tay thần thϊếp vụng về.”
Nghe nàng nói như vậy, Lý Sách cũng không có tra hỏi cặn kẽ hơn, ngược lại ân cần nói:
“Ta ở Lãng viên không quen có người trong phòng hầu hạ, nếu nàng cảm thấy bất tiện thì ngày mai kêu nha hoàn của nàng vào hầu hạ nàng đi.”
Dư Thanh Yểu lúc này mới hiểu rõ, Xuân Đào không ở đây không phải do lười biếng mà do mệnh lệnh của Lý Sách.
Khó trách trong phòng tân hôn chỉ có hai người bọn họ, những hỉ bà, nội quan được phái từ trong cung đến cũng không thấy.
Huống hồ Xuân Đào cũng không phải Tri Lam, nàng là đại nha đầu bên cạnh Dư lão phu nhân, ngày thường Dư Thanh Yểu thấy nàng còn phải gọi một tiếng tỷ tỷ, lần này nếu không phải Tri Lam vô ý nhiễm bệnh, Dư phủ nói không thể mang theo Tri Lam đang bệnh đi theo nàng sang nhà phu quân, một hai đòi thay người.
Sau đó, Xuân Đào mới được phái đi bồi giá cho nàng.
Đối với Xuân Đào, Dư Thanh Yểu không dám tin dùng.
Bởi vì khi Tri Lam sinh bệnh, đề nghị thay người bồi giá, nàng vô tình bắt gặp Lý Duệ đi vào Dư phủ.
Nàng cũng không biết được Sở Vương qua lại thân mật cùng Dư phủ là lúc nào, bây giờ xem ra sớm hơn so với nàng nghĩ nhiều.
“Nếu là thói quen của điện hạ, thần thϊếp tự nhiên nghe theo.” Dư Thanh Yểu không muốn tỏ ra mình là tiểu thư được nuông chiều.
Lý Sách thấy trên mặt nàng không có vẻ gì là khó xử, liền không tiếp tục chủ đề này nữa mà ngược lại nói: “Dù sao cũng đã muộn, thời gian cũng không còn sớm, cũng nên nghỉ ngơi.”
—— nên nghỉ ngơi.
Mấy chữ này lọt vào tai khiến gương mặt Dư Thanh Yểu mới vừa ửng hồng đôi chút này lại nhanh chóng tái nhợt đi, ngón tay nắm lấy vạt áo của bản thân, cánh môi hồng nhuận khẽ nhếch lên, tựa như muốn nói gì đó nhưng một chữ cũng không thể thốt nên thành lời.
Lý Sách giơ tay lên, thần sắc tự nhiên, khuôn mặt dịu dàng, kiên nhẫn hỏi nàng: “Sao lại không đi? Còn chuyện gì không ổn sao?”
Dư Thanh Yểu chậm rãi lắc đầu.
Lý Sách nhìn thấy sắc mặt trắng bệch cùng thần sắc có vẻ không đúng của nàng lại hỏi:
“Thật sự không có chuyện gì sao?”
“… Không.”
“Thế theo bổn vương cùng nhau đi nghỉ ngơi thôi.” Lý Sách cười, hướng về phía nàng duỗi tay ra, từng đường chỉ tay trên lòng bàn tay hắn vô cùng rõ ràng, từ lòng bàn tay đến đầu ngón tay nhàn nhạt huyết sắc, vì bàn tay duỗi ra nên có thể thấy rõ năm ngón tay thon dài có lực, phảng phất giống như có thể khiến người khác yên tâm mà dựa vào.
Tầm mắt Dư Thanh Yểu chuyển từ bàn tay đến đôi mắt hắn, lại từ cặp mắt phượng đen láy kia xuống bàn tay, hít sâu một hơi, nhẹ nhàng hạ tay trái xuống phủ lên lòng bàn tay của hắn, đầu ngón tay nàng chạm vào lòng bàn tay hắn.
Tựa như con bướm bị mắc bẫy, trong phút chốc liền bị nuốt chửng
Lý Sách cầm tay nàng.