Chương 26: Hoa điền

Ba ngày sau là tiệc mừng thọ của Thái hậu .

Vào ngày này người vui vẻ nhất toàn bộ Lãng viên không ai khác chính là Xuân Đào.

Khi còn ở Dư phủ nàng là hồng nhân đắc lực bên người lão phu nhân, toàn bộ cô nương trong phủ cũng không tự tại thoải mái như nàng.

Hiện giờ ở Lãng viên, tổng cộng cũng chỉ có từng ấy khu đất, mỗi ngày ngoại trừ ăn cơm cũng không còn chuyện gì vui vẻ để làm, huống chi đồ ăn còn không ngon bằng ở Dư phủ.

Nàng thật sự buồn muốn chết.

Có thể đi ra ngoài hít thở không khí, có thể tham gia tiệc mừng thọ của Thái hậu, thật là không thể tốt hơn.

Dư Thanh Yểu hôm nay không thể tùy ý, tất cả quy củ ăn mặc đều phải ấn theo phẩm cấp vương phi của nàng, không nói tới phục sức rườm rà, chỉ mình việc vấn tóc nàng đã không thể làm một mình, Xuân Đào trước mắt chỉ có thể “tiêu tan hiềm khích”, kiên nhẫn trang điểm cho Dư Thanh Yểu.

Thân vương phi tham dự những buổi họp mặt chính thức cần mang mũ cửu địch. Phía trước mũ có một bó hàm châu mẫu đơn, ở hai bên sườn mũ là hoa văn tơ vàng được khảm thành hoa tấn, trên đỉnh mũ còn có một đám mây thúy sắc, điểm xuyết bằng chín viên minh châu, trên người là y phục hồng vân sa với hai vạt áo cân đối, áo khoác ngắn tay thanh sắc mỏng manh dệt hoa văn kim tường vân phượng quàng qua vai, bên trong phối thêm một kiện đồ thêu có hoa văn phượng hoàng thanh sắc quanh cúc y, thập phần long trọng.

Xuân Đào tuy rằng vẫn luôn hầu hạ lão phu nhân, nhưng ngày thường lại yêu thích điểm trang son phấn, thường cùng các tiểu tỷ muội trang điểm cho nhau cho nên giờ phút này việc trang điểm cho Dư Thanh Yểu cũng thuận buồm xuôi gió.

Mặc dù Xuân Đào không mấy ưa thích Dư Thanh Yểu nhưng không thể không thừa nhận nàng chính là thiên sinh lệ chất, chỉ dựa vào gương mặt này đủ để đánh bại cả thành Kim Lăng, nếu không phải ngày thường nàng ở trong phủ, cửa lớn không ra cửa bên không bước, mỹ danh đã sớm truyền khắp toàn thành.

Mà hiện giờ gả cho Tần vương, chỉ có thể bị chôn vùi ở Lãng viên, châu ngọc phủ bụi trần.

Xuân Đào cầm trát phấn cơ hồ không tìm thấy nơi nào để xuống tay, nhưng vì mặt mũi chính mình, làm không tốt thì coi như bản thân vô dụng, liền đơn giản quét một tầng phấn trân châu nhàn nhạt lên mặt Dư Thanh Yểu, lại ở nơi phù hợp mà phủ thêm lớp phấn má hồng.

Nàng lại cầm bút kẻ mày khoa tay múa chân vài cái, cuối cùng bất đắc dĩ buông xuống, thầm nói: “Lông mày vương phi đậm nhạt vừa phải, khuôn mày rất đẹp, không cần lại phải vẽ rắn thêm chân.”

Dư Thanh Yểu cũng đánh giá chính mình trong gương đồng..

Bất quá nàng không đặt nặng tâm tư lên trang dung của chính mình, chỉ nghĩ nhìn một cái xem biểu hiện tâm hoảng ý loạn của chính mình có biểu lộ rõ ở trên mặt hay không.

Tuy rằng là chính mình quyết định đi đến tiệc mừng thọ của thái hậu nhưng nếu nói một chút cũng không hoảng loạn thì cũng là giả.

Hôm qua Phúc Cát mất hai canh giờ để giảng cho nàng về các mối quan hệ phức tạp trong hoàng gia, giờ phút này đầu óc nàng tất cả đều hỗn loạn, sợ rằng đến lúc đó khẩn trương, cái gì cũng đều quên hết.

Dư Thanh Yểu rũ mắt xuống, nghịch nghịch ngón tay của chính mình.

Cái khác nàng đều không sợ, nàng chỉ lo nếu bản thân làm không tốt sẽ mang đến phiền toái cho Lý Sách.

Xuân Đào kiểm tra phía trước mũ cửu địch một lần nữa ở trong gương rồi hạ gương mặt Dư Thanh Yểu xuống, bởi vì tóc mái toàn bộ đều được vấn ra đằng sau, lộ ra cái trán trơn bóng, rất nhanh Xuân Đào liền biết thiếu cái gì.

Nữ tử Đại Minh thường thích họa hoa điền giữa chân mày, cơ hồ mỗi vị quý nữ đều sẽ hao hết tâm tư vào công phu họa hoa điền, ví dụ như cắt cánh chuồn chuồn, cánh hoa, trân châu thượng hạng, đều là những lựa chọn không tồi, bất quá Xuân Đào không tìm được hộp hoa điền trên bàn trang điểm của Dư Thanh Yểu.

Xuân Đào còn muốn đi tìm Phúc Cát hỏi Thượng phục cục một chút , nhưng lại bị Dư Thanh Yểu ngăn lại.

“Có lẽ là Thượng phục cục quên mất, huống chi ngày thường ta cũng không thích họa hoa điền…”

“Như vậy sao được!” Xuân Đào nói: “Các công chúa, quận chúa, vương phi khác mỗi người đều có, nếu chỉ có vương phi ngài không có, chẳng phải sẽ bị người ta châm chọc sao.” Càng chủ yếu chính là, bên người Tần vương phi chỉ có một người tỳ nữ là nàng, này chẳng phải vừa thấy sẽ biết nàng chuẩn bị có sơ sót sao.

Tuy là nô tỳ, nhưng so giữa nô tỳ cũng là so, Xuân Đào cũng không có ý định để người khác xem nhẹ.

Dư Thanh Yểu không nghĩ tới Xuân Đào lại cố chấp với việc này đến vậy, chần chờ nói: “… Vậy dùng cây bút dính chu sa kia tùy ý họa một cái?”

Xuân Đào trừng lớn đôi mắt, cảm thấy Dư Thanh Yểu thật sự đã cô phụ khuôn mặt đẹp đẽ trời ban kia, cũng không có ý định nhiệt tình tranh kỳ đấu diễm.

“Xảy ra chuyện gì?” m thanh của Lý Sách giống như dòng suối trong trẻo thanh mát, kịp thời hóa giải bầu không khí ngưng trọng trong phòng.

Xuân Đào khi đối mặt Tần vương không dám kiêu ngạo ương ngạnh, vội vàng đứng lại hành lễ, cung kính đáp lời.

“Thượng phục cục cắt xén hoa điền của vương phi, hiện tại chỉ có thể tay không họa một cái, nhưng nô tỳ hoạ công thô sơ, sợ là sẽ làm vương phi thất vọng.”

“Điện hạ, kỳ thật Xuân Đào họa rất đẹp, không liên quan gì tới nàng.” Dư Thanh Yểu cũng đứng lên theo Xuân Đào, vì nàng mà nói chuyện.

Ánh mắt Lý Sách lặng lẽ dừng ở trên mặt Dư Thanh Yểu, ánh mắt dừng trên mặt nàng phá lệ ôn nhu hơn một chút, nâng bước tiến lại gần: “Để ta thử đi.”

Lời vừa nói ra đã khiến Dư Thanh Yểu và Xuân Đào đồng thời ngơ ngẩn.

Tuy rằng Hoàng thái tử hoạ công lợi hại, một tay đan thanh đều có thể tự thành nhất phái, nhưng họa hoa điền giữa hai mày là vật để nữ nhi gia thưởng thức, hắn tôn quý như vậy, sao có thể hạ thấp địa vị làm chuyện như thế chứ.

Nhưng cả hai người đều không có lá gan dám nói không với Tần vương.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn nam nhân cao lớn nhàn tản đi vào, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng rời bước đến bên chiếc bàn bằng gỗ khắc văn tự cạnh cửa sổ bán nguyệt, duỗi đôi chân dài ra, tư thái vô cùng tự nhiên mà đi đến gần, chỉ huy nói:

“Đem hộp phấn mặt kia qua đây đi.”

Dư Thanh Yểu thấy bộ dáng như đã có tính toán của hắn, đành phải bưng hộp trang điểm tròn dẹp làm bằng sứ Thanh Hoa ngoan ngoãn đến trước mặt Lý Sách.

“Đến gần ta một chút.” Lý Sách đi từng bước ngắn đến, tay tháo xuống cái gì đó, niết nhẹ trong lòng bàn tay, đôi mắt ngược sáng phá lệ trở nên thâm thúy hơn, tựa như phản chiếu cả bầu trời đêm.

Vào lúc hắn lên tiếng, cơn gió sau lưng mang theo hơi thở của tùng trúc thổi tới, giống như muốn đem thứ khí chất ấy dung nhập vào người hắn.

Dư Thanh Yểu lặng lẽ nhìn vị trí Lý Sách để lại cho nàng, đó là ở giữa hai chân hắn.

Nàng đỏ mặt chậm chạp dịch đi vào, càng tới gần tim càng đập mạnh hơn, lại sợ hô hấp rối loạn của mình bị Lý Sách phát hiện, dứt khoát ngừng lại điều chỉnh nhịp thở một chút.

Cuối cùng đứng cách hắn tầm một bước chân, nâng kim nê ấn trong tay lên, nét mặt căng thẳng như lâm trận.

Lý Sách giơ tay về phía nàng, mở lòng bàn tay để lộ vật ở bên trong, nguyên lai là một quả ấn tứ phương, ấn ngọc trắng tinh, trơn bóng như phát ra ánh sáng.

“Đây là tư ấn của ta, khắc còn được xem là tạm được, hoa văn cũng rõ ràng, nàng cảm thấy như thế nào?”

Dư Thanh Yểu rũ mắt xuống, thấy Lý Sách đem mặt đế con dấu cho nàng nhìn.

Đây không phải một quả ấn được khắc chữ, mà là khắc hình.

Là mặt trời chạm trổ cùng ngân hạnh, chỉ vài nét bút mà khắc họa nên một mảnh uốn khúc như phiến lá, sinh động như thật.

Thật xinh đẹp.

Dư Thanh Yểu vẫn luôn yêu thích những đồ vật tinh tế nhỏ xinh, ấn này càng khiến nàng yêu thích.

“Đây là điện hạ tự mình khắc sao?” Rõ ràng khắc đến tinh xảo vô cùng, nhưng Lý Sách lại nói là “tạm được”, nếu là người khác khắc, ắt sẽ không tự đánh giá thấp đến vậy.

“Đúng vậy.” Lý Sách không giấu diếm, hào phóng thừa nhận.

Dư Thanh Yểu cảm giác tim mình không thể kìm nén mà đập nhanh vài tiếng, phảng phất như bên trong có một chú thỏ con nhảy loạn.

Nhưng nàng không dám để lộ biểu tình trước mặt Lý Sách, chỉ có thể nỗ lực giấu đi, nỗ lực làm giọng nói của mình trở nên bình tĩnh hơn.

“… Điện hạ tự mình khắc, đương nhiên không còn gì tốt hơn.”

Lý Sách cười cười, đem con ấn trong tay nhấn nhấn vào hộp phấn, lại ở trên mu bàn tay của mình ấn nhẹ một chút, lau đi phấn tràn ra ngoài viền.

“Đầu, thấp xuống một chút.”

Tiếng nói trầm thấp vang lên bên cạnh, vành tai nàng liền nóng lên.

Dư Thanh Yểu theo bản năng nghe lời hắn cúi đầu xuống, nhưng khi khoảng cách bị kéo gần nàng bỗng nhiên phát hiện mặt đối mặt như vậy quá thẹn thùng, đặc biệt là thấy biểu tình hoảng loạn của chính mình bị đôi mắt cười của Lý Sách nhìn không sót chút nào, nàng hoảng loạn mà nhắm mắt lại.

Giống như là bịt tai trộm chuông, lừa mình dối người.

Thanh âm cười khẽ truyền tới, làm cho mặt nàng hơi ngứa, phảng phất đến cả hơi thở của hắn cũng trêu chọc nàng.

Như vậy lại càng không xong.

Sau khi nhắm mắt lại, ngoại trừ tầm mắt bị cản trở, các giác quan khác dường như lại trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.

Hơi thở cường thế của Lý Sách vây quanh, tựa như rơi vào vòng tay ấm áp của hắn

Rõ ràng không có đụng chạm gì, lại giống như bị gông cùm xiềng xích mãnh liệt ghìm chặt.

Thậm chí sau lưng nàng cũng không khỏi có chút run rẩy.

Làm nàng nhịn không được muốn lùi về phía sau.

Lúc này hai ngón tay hắn cố định cằm của nàng, không thực sự dùng sức nhưng cũng đủ để nàng không thể lộn xộn.

“Đừng nhúc nhích, sẽ bị lem mất.”

Dư Thanh Yểu cứng người ở vị trí cũ, chỉ cảm thấy giữa trán chợt có chút lành lạnh, là vị trí mà con dấu kia ấn lên, dừng lại mấy nhịp rồi mới dời đi.

Nàng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đang chuẩn bị ngẩng đầu lên, Lý Sách lại không buông tay ra, thậm chí gương mặt hắn tiến lại gần hơn, giọng nói gần trong gang tấc.

“Còn chưa xong đâu. “

Ngón tay điểm nhẹ lên trán nàng.

Dư thanh yểu nhắm chặt mắt, cảm nhận được sự di chuyển của ngón tay Lý Sách, mỗi một chút đều cẩn thận ôn nhu.

Lý Sách đương nhiên nhẹ nhàng, bởi vì da thịt mềm mịn của Dư Thanh Yểu không chịu được lực đạo mạnh, nếu không sẽ lưu lại dấu vết.

Hắn theo đường viền của con ấn, chậm rãi lau đi vệt phấn dư thừa, tầm mắt thoáng qua hàng mi đang run nhẹ lên vì khẩn trương của Dư Thanh Yểu.

Ánh mắt hắn âm thầm đánh giá.

Ngày đại hôn ấy Dư Thanh Yểu ăn mặc cực kỳ diễm lệ, nhưng lớp trang điểm quá đậm lại đem dung nhan thanh lệ tú tuyệt của nàng che đi ba phần, hôm nay trang điểm đậm nhạt vừa phải, không điểm trang quá đà, ngược lại càng làm da thịt nàng thêm trơn bóng trắng mịn, hàng mi đen cong cong, giống như nét chấm phá tỉ mỉ trên bức họa đầy linh khí, nhẹ nhàng toát lên khí chất mỹ lệ của mỹ nhân.

Dưới cái mũi nhỏ xinh tinh xảo là cánh môi anh đào tự nhiên, căng mọng, hai cánh môi khẽ nhếch, có thể nhìn thấy hàm răng trắng tinh lấp ló bên trong.

Tựa như bông hoa đang hé nở, bên trong cất giấu biết bao xuân sắc mà người ta chưa từng được biết.

Hô hấp luôn trầm ổn của Lý Sách nay lại cứng lại, lý trí muốn dịch chuyển tầm mắt nhưng bản năng lại lưu luyến không rời.

Ngón tay niết nhẹ ở cằm nàng có xu hướng chậm rãi đi lên.

Dư Thanh Yểu phát hiện có điểm kỳ lạ, nhịn không được mở mắt ra hỏi hắn: “Điện hạ, đã xong chưa?”

Lý Sách hiếm khi tỏ ra lơ đãng kinh ngạc trước mặt nàng, nay bị ánh mắt thẳng tắp của nàng làm cho lúng túng, hấp tấp di chuyển tầm mắt, đồng thời buông lỏng tay ra.

“Xong rồi.”

Dư Thanh Yểu theo bản năng muốn sờ trán mình, dấu vết trên trán nàng vẫn chưa khô hẳn nên có chút lành lạnh và dính, nhưng được Lý Sách kịp thời ngăn lại.

“Chạm vào hoa điền sẽ hỏng, đi xem ở trước gương đi.” Giọng nói của hắn có phần trầm xuống, tựa như trong lòng có một cảm xúc không thể nói nên lời lại không có cách nào để bộc phát.

Bất quá Dư Thanh Yểu lại không nghe ra điểm khác thường ở hắn, chỉ gật gật đầu, giống như được đại xá mà bước nhanh ngồi trên bàn trang điểm.

Xuân Đào cũng nhìn vào trong gương thưởng thức nét hoa điền độc đáo trên trán nàng, miệng khen không dứt: “Nô tỳ còn chưa có thấy qua hoa văn thế này, thật là đẹp mắt.”

Dư Thanh Yểu chỉ dám vuốt ve hình ảnh phản chiếu trên gương, khóe môi cong cong, khen ngợi nói: “Quả thật rất đẹp.”

Lý Sách còn đang dựa ở trước cửa sổ, từ xa nhìn thấy khóe môi Dư Thanh Yểu khẽ cong lên vì vui vẻ.

Hắn không nhịn được mà nở nụ cười, trong lòng tràn đầy thỏa mãn.