Mười ngày sau, Mạc Thiên Sinh vẫn như mọi hôm kiêng trì luyện tập. Hiện tại hắn đã dần làm quen được với phụ trọng một nghìn năm trăm cân, dù là vậy nhưng mỗi bước di chuyển vẫn rất nặng nề, thậm chí nền gạch ở ngoài sân đều có dấu hiệu nứt vỡ. Thiên Sinh Thương Hội cũng vì thế mà đã thay đổi loại tốt hơn.
Hôm nay Mạc Thiên Sinh không tu luyện, hắn mặc một bộ y phục mới toanh. Đầu tóc được cột lại gọn gàng, chiếc áo dài màu xanh kéo dài xuống tận chân được một cái đai lưng buộc lại ở ngang eo. Trên cổ hắn mang một sợi dây chuyền hình giọt nước màu xanh ngọc.
Khác với bộ dáng cà lơ phất phơ giống như sư phụ Mạc Thiên Sinh thường ngày. Phong thái tuấn lãng, khí chất xuất trần là những gì người khác nhìn vào có thể nhận xét về hắn ngay lúc này.
Mạc Thiên Sinh đi ra đại điện, có lẽ vì diện mạo tương đối xuất chúng cùng chiếc mũi cao kia lại thêm ăn mặc tươm tất khiến cho thị nữ đi ngang qua đều nhịn không được mà dừng lại nơi hắn nhiều hơn một chút để gương mặt thoáng đỏ rồi thẹn thùng cúi đầu.
Hắn đi tới trước một căn phòng nhưng không đẩy cửa mà chỉ đưa tay nhẹ nhàng gõ: “Sư phụ.”
Trác Phàm từ trong phòng đi ra. Trái với Mạc Thiên Sinh ăn mặc gọn gàng, đầu tóc của hắn có vẻ chỉ được buộc lại sơ sài, áo quần lượm thượm. Khi vừa nhìn thấy Mạc Thiên Sinh ở trước mặt, hắn thoáng kinh ngạc.
“Ái chà. Gì đâu. Hôm nay ngươi muốn đi kiếm đạo lữ sao?” Trác Phàm bật cười nói.
“Sư phụ nói đùa.”
Mạc Thiên Sinh ngượng ngùng gãi đầu nhưng rồi rất nhanh gương mặt trở nên nghiêm túc: “Sư phụ. Đệ tử muốn đến thăm mộ mẫu thân.”
“Ừm. Đi mau về mau.” Trác Phàm gật gù nói.
“Dạ. Hả?”
“Hả cái gì? Không muốn sao?” Trác Phàm liếc mắt.
“Không. Ý đệ tử không phải vậy. Chỉ là sao ngài đồng ý đơn giản vậy chứ?” Mạc Thiên Sinh giống như không tin vào những lời mình vừa nghe mà nói.
Trác Phàm xùy cười: “Chẳng lẽ ta phải không cho phép để ngươi lăn lộn quằn quại cầu xin ư? Sư phụ của ngươi cũng chẳng phải kẻ không hiểu chuyện.”
Mạc Thiên Sinh cảm động gật đầu: “Đa tạ sư phụ.”
Trác Phàm khẽ động ý niệm.
Ngay lập tức, Mạc Thiên Sinh cảm giác như thân thể nhẹ tênh. Hắn kinh nhìn về phía gương mặt đầy sẹo đang nở nụ cười kia.
“Đi bái tế mẫu thân thì cũng không nên mang phụ trọng làm gì. Hôm nay ngươi cứ làm tròn đạo hiếu của mình đi.”
Nói rồi, Trác Phàm quay người vào trong tiếp tục minh tưởng.
Mạc Thiên Sinh ngơ ngác một chút rồi cúi người thật sâu hành lễ. Hóa ra sư phụ của hắn cũng không phải một kẻ máu lạnh vô tình.
Có thể trước đó Trác Phàm giết kẻ địch tàn nhẫn nhưng khi đối xử với người quen lại cực kỳ ôn nhu. Tất nhiên đó là phải ngoại trừ lúc hắn bắt Mạc Thiên Sinh luyện tập đến chết đi sống lại ra.
Ngày hôm nay ánh mặt trời cao vút chiếu xuống, tiếng chim hót ríu rít như xua đi cơn gió lạnh cuối đông. Tuy nhiên, ngoài màu xanh cùng ánh nắng vàng ươm, ở phía xa xa vẫn còn một ít mây mù đang chờ cơ hội kéo tới.
Mạc Thiên Sinh đi chưa được bao lâu thì gặp được phụ thân hắn. Ông ta vẫn như cũ mặc một bộ y phục bình thường, chỉ là từ sau khi nhi tử trở về, nét cười trên mặt dường như hiện ra nhiều hơn.
“Có cần ta đưa con đi không?” Mạc Thế Khải cười nói.
“Con đâu còn nhỏ nữa đâu. Phụ thân cứ ở đây đợi tiếp đoán người của Hoàng Dược Cốc, con đi một lát rồi về.” Mạc Thiên Sinh lắc đầu đáp.
Mạc Thế Khải nhìn hắn mỉm cười, bộ dạng không thể hài lòng hơn: “Được rồi. Để ta cho người đi cùng con vậy.”
“Không cần đâu phụ thân.”
Mạc Thiên Sinh lại lần nữa lắc đầu. Phụ thân của hắn cứ xem hắn là một đứa trẻ không biết tự bảo vệ mình như ngày xưa. Điều ấy làm hắn cảm thấy hơi khó chịu.
Mạc Thế Khải nhận ra điều ấy liền không nói gì thêm: “Được rồi. Cứ làm những gì con muốn đi.”
Nhìn Mạc Thiên Sinh từng bước rời đi, Mạc Thế Khải bất giác hiện ra nét mặt tự hào: “Nhược Lam à. Tiểu Sinh nhà ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”
Mộ phần mẫu thân của Mạc Thiên Sinh nằm ở khá xa. Đó là một nơi nằm bên bờ sông nối ra biển, xung quanh cỏ lau mọc cao quá nửa người. Bất quá, nơi mà mẫu thân hắn an nghỉ lại luôn sạch bóng không chút cỏ dại. Điều này chứng tỏ thường xuyên đều có người tới đây lau dọn.
Hiển nhiên Mạc Thiên Sinh biết đó là ai. Bao năm rồi phụ thân của hắn chưa từng đi bước nữa như vậy cũng đủ thấy tình cảm giữa hai người sâu đậm tới nhường nào.
Trên thực tế, trước kia mẫu thân của hắn được chôn cất ở Mạc thế gia nhưng vì Mạc Thế Khải rời đi nên cũng phải mang theo hài cốt thê tử đến nơi này. Đây cũng là một phần nguyên do dẫn tới Mạc Thiên Sinh căm thù người của Mạc gia dòng chính như vậy.
Mạc Thiên Sinh bước tới trước mộ phần của mẫu thân. Hắn chậm rãi đem hương bên cạnh đó thắp lên sau đó quỳ xuống bái lạy.
“Mẫu thân. Hài nhi bất hiếu, mấy năm mới trở lại đây thăm người. Người biết không, bây giờ con đã trở thành tu giả rồi đó. Con còn bái một tiền bối lợi hại làm sư phụ. À, đó là lúc trước thôi còn bây giờ thì ngài ấy mất hết tu vi rồi…”
Mạc Thiên Sinh cứ như thế bắt đầu tường thuật lại những gì diễn ra trong bốn năm qua. Hắn kể chuyện rất say xưa, gương mặt thi thoảng hết cười lại khổ sở.
Chỉ mới đó thôi, mặt trời đã dần ngả về phía tây rồi khuất ở phía sau ngọn núi. Ráng chiều đỏ thẳm phản chiếu trên mặt nước êm đềm tạo thành vệt sáng nối liền giữa trời với đất. Đàn cò trắng sải cánh thả mình theo từng cơn gió trở về đậu trên hàng cây hai bên bờ sông nghỉ ngơi.
Mạc Thiên Sinh chậm rãi đứng dậy. Hắn cúi người thật sâu lần nữa quỳ bái rồi mới lưu luyến rời đi. Hạo nguyệt xuất hiện từ rất sớm, ánh sáng mờ ảo nhanh chóng chiếu rọi, thay thế cho ráng chiều về đêm.
Trở về theo con đường cũ, có lẽ lúc ở trên Hoàng Liên Sơn cùng đám linh thú đã làm hắn trở nên nhạy cảm hoặc nếu nói là trực giác cũng không sai.
Mạc Thiên Sinh chợt dừng lại khi thấy bốn cái bóng đen từ sau gốc cây đi ra. Dẫn đầu là gương mặt mà hắn không thể nào quen thuộc hơn.
Mạc Thiên Thanh đi ở phía trước, khóe miệng chậm rãi nhếch lên lộ ra nụ cười băng lãnh: “Biểu ca à biểu ca. Trời đã tối rồi mà ngươi còn đi ra ngoài một mình sao? Ta nhớ lúc nhỏ mỗi lần đi đâu ngươi đều dắt theo vài tên tùy tùng cơ mà. Phải chăng trở thành tu giả khiến ngươi kiêu ngạo đến thế ư?”
Mấy tên tùy tùng sau lưng Mạc Thiên Thanh nghe thế cũng liền nhếch môi, bày ra bộ dáng như đang khởi động. Bọn chúng đưa tay nắm lại rồi khẽ nghiêng đầu, âm thanh xương cốt giòn tan vang lên.
Đứng trước ác ý của bọn chúng nhưng Mạc Thiên Sinh chẳng hề tỏ ra chút biến sắc nào, ngược lại hắn còn sờ sờ cái mũi cười nói: “Ta đi đâu chẳng phải ngươi đều đã biết hay sao? Nếu không thì làm sao có thể chặn đường được? Vả lại, trở thành tu giả đương nhiên chẳng có gì đáng để kiêu ngạo cả, chẳng qua ta cảm thấy ở trấn Thanh Phong này khá an toàn mà thôi.”
Mạc Thiên Sinh nói không sai, Mạc Thiên Thanh đã biết hắn ra ngoài nên mới chờ đợi tới lúc này mới xuất hiện. Một phần là để xem xung quanh có ai khác bảo hộ hay không, phần còn lại là trời tối vẫn dễ hành động hơn.
“Khá an toàn? Ngươi cảm thấy nơi này an toàn lắm sao?” Hàn quang xuất hiện càng nhiều, Mạc Thiên Thanh gằn giọng.
Mạc Thiên Sinh trong mắt lóe lên tử quang sau đó nói: “Không sai. Ít ra thì không ai gây nguy hiểm cho ta cả.”
“Ngươi thật sự nghĩ vậy sao?”
“Cũng không hẳn. Có thể có người mang ác ý với ta, như bị ta làm cho mất mặt chẳng hạn. Bất quá bại tướng vẫn là bại tướng nên ta không cần quan tâm cho lắm.” Mạc Thiên Sinh nói.
Phía bên này, Mạc Thiên Thanh gân xanh như nổi hết cả lên, gương mặt cực kỳ khó coi. Ngay khi tỉnh dậy hắn mới biết bản thân bị Mạc Thiên Sinh đánh cho mất đi ý thức trước mắt bao nhiêu người. Những chuyện này chả mấy chốc sẽ truyền đến tại của thiên hạ. Hắn luôn tự cao tự đại rằng bản thân chỉ mất hai năm đạt tới Tụ Khí Ngũ Trọng để rồi mất mặt như thế này đây.
“Không cần quan tâm. Hay cho câu không cần quan tâm. Biểu ca à, để ta cho ngươi nhớ lại ngày xưa ngươi thảm hai ra sao ha?” Mạc Thiên Thanh nghiến răng nói.
Chợt hắn nhận ra bản thân dường như bị đối phương kích động. Thế là hắn lại hít một hơi sâu bắt đầu lạnh lùng nói: “Biểu ca, vẻ mặt này của ngươi khiến ta cảm thấy cực kỳ khó chịu. Vẫn là bộ dạng như mèo con ngoan ngoãn của ngày xưa vẫn dễ nhìn hơn.”
“Đáng tiếc bây giờ vai vế bị thay đổi rồi.”
“Thay đổi ư. Ta không cho là như vậy.” Mạc Thiên Thanh nói.
Tới đây, hắn chợt liếc sang ba tên tùy tùng. Bọn chúng hiểu ý lập tức chia ra làm ba hướng bao vây.
Đến lúc này, Mạc Thiên Thanh mới cười gằn nói tiếp: “Đợi sau khi ngươi lần nữa bị đè bẹp, ta sẽ đem ngươi tới trước phần mộ của mẫu thân ngươi. Lúc đó ngươi sẽ phải căn mắt nhìn bọn ta tiểu tiện ở trên đó…”
Nhưng mà, còn chưa nói hết lời, Mạc Thiên Thanh chợt cảm thấy bên má như có vật gì xoẹt quá, cơn đau thoáng chốc hiện hữu khiến hắn vô thức đưa tay lên sờ thử. Chỉ thấy máu tươi chầm chậm chảy ra từ vết thương khá nông chưa tới một li.
“Muốn chết thì nói lại thử xem!”