Chương 5: Thanh Giang Ánh Tuyết - Chương 5

Ngày hôm sau, Tô Hàn Giang bảo Ngọc Tùng mang dược trị thương đến cho Đinh Tráng, cũng đại phát thiện tâm mà kêu y nghỉ ngơi hai ngày. Khi Ngọc Tùng đến, Đinh Tráng còn đang nằm trên giường, y đã tỉnh rồi, thấy Ngọc Tùng đến thì liền ngồi dậy, sắc mặt có chút tái nhợt, nắm lấy y phục tính mặc vào, y cho rằng tên ác quỷ đó lại bảo người đến gọi y rồi.

“Không cần dậy không cần dậy…” Ngọc Tùng vội vàng lắc tay với Đinh Tráng, lắp bắp một lúc, mới lấy bình dược ra, trên mặt lộ ra một chút lúng túng nói: “Gia bảo ta đưa dược trị thương cho ngươi, ngươi… ngươi… có cần ta giúp bôi lên không?”

“Không… tiểu, tiểu nhân tự… tự mình làm…” Đinh Tráng nhận lấy dược, ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, nắm bình dược càng chặt.

“Cũng, cũng tốt.” Ngọc Tùng lộ ra thần tình nhẹ nhõm, nhìn thấy Đinh Tráng từ đầu đến cuối vẫn luôn cuối đầu, lòng hiếu kỳ lại nổi lên, cũng không vội đi, kéo một chiếc ghế lại ngồi xuống bên cạnh giường, “Ta tên là Ngọc Tùng, là thiếp thân thị đồng của gia, ngươi tên là gì?”

Đinh Tráng nhìn hắn một cái, lại cuối đầu xuống: “Tiểu nhân gọi là Đinh Tráng.”

“Hi, Đinh Tráng, cái tên thật quê mùa.” Ngọc Tùng cười hi hi một tiếng, đột nhiên cảm thấy không tốt, liền thu lại nụ cười, lỗ mủi ngửi ngửi thử, phát giác trên người Đinh Tráng vẫn còn cỗ mùi vị của tối qua, bất giác liền đỏ mặt, chợt “di” một tiếng nói: “Hôm qua ngươi không có tẩy người sao? Ngọc Trúc đâu, sao lại không chăm sóc ngươi?”

Đinh Tráng nghe hắn đề cập đến chuyện hôm qua, trên mặt lại càng khó coi, trong lòng càng phát khổ hơn, chỉ cảm thấy cuộc sống thế này thật sự thà chết còn sướng hơn. Y, y ủy khuất bởi tên ác quỷ, sau này làm sao còn mặt mũi mà nhìn vợ y nữa? Nghĩ như thế, trong lòng y liền ẩn ẩn đau đớn, ngay cả thở cũng không còn thông thuận.

Ngọc Tùng thấy y chỉ cuối đầu không trả lời, bèn nghĩ đến lúc đầu khi bản thân hắn mới vào trong viện gặp phải đủ chuyện, nói: “Ta hiểu được, là tật xấu ghen tỵ của Ngọc Trúc lại phát tác rồi, ngươi vừa đến nên hắn ức hiếp ngươi, hôm qua ngươi đã thành ra như vậy rồi, hắn sao có thể không giúp ngươi tẩy rửa thân thể, không được, ta phải đi nói với gia.”

Ngọc Tùng lần này thật có lòng tốt, nhưng không hề biết càng đề cập đến chuyện tối qua, trong lòng Đinh Tráng càng thêm đau khổ, Ngọc Trúc đó khinh bỉ y, không thèm để ý đến y ngược lại còn khiến y được thở nhẹ nhõm một hơi, lần này lại nghe thấy hắn vì Ngọc Trúc không chịu chuẩn bị nước tắm cho y mà muốn đi tìm tên ác quỷ kia, ngay lập tức trong lòng liền cực sợ hãi, y hận không thể cách tên ác quỷ đó càng xa càng tốt, nào muốn vì một chuyện nhỏ nhặt thế này mà dẫn đến sự chú ý của ác quỷ đó, nên liền một tay nắm lấy góc áo của Ngọc Tùng liên tục lắc đầu, dưới sự sợ hãi cùng cực này y ngay cả nói cũng không nổi.

“Ngươi sao lại sợ hãi như thế, Ngọc Trúc ức hiếp ngươi dữ lắm sao?” Ngọc Tùng không biết nguyên do trong đó, chỉ cho rằng Ngọc Trúc ức hiếp rất tàn nhẫn, nên mới khiến cho kẻ chất phác này bị dọa sợ đến vậy.

“Không… không… không… không ai ức hiếp tiểu nhân… Ngọc Tùng đại, đại gia ngài ngàn vạn lần đừng… đừng nói với tên ác, ác… đừng nói với gia… đừng… nói với gia…” Đinh Tráng hoảng loạn vô cùng, xém chút đã nói ra xưng hô ác quỷ đó, y sợ Ngọc Tùng vẫn còn muốn đi nói lại, nên từ trên giường lăn xuống, quỳ trước mặt Ngọc Tùng.

“Ta gọi là Ngọc Tùng, không phải là đại gia gì hết, ngươi… bỏ đi, tấm lòng của ngươi cũng thật tốt, ta không nói là được chứ gì, ngươi nhanh đứng lên đi.” Ngọc Tùng lại tưởng rằng Đinh Tráng là vì Ngọc Trúc mà làm thế, trong lòng không kìm được nguyền rủa Ngọc Trúc mấy tiếng, trách hắn sao lại đến chết cũng không chịu đổi tính, đột nhiên lại hỏi: “Ngọc Trúc hắn có phải là ngay cả cơm cũng không đưa tới hay không?” Cũng không đợi Đinh Tráng trả lời, lại nói: “Ngươi mặc y phục chỉnh tề đi, ta mang ngươi đi trong viện để nhận biết đường, sau này Ngọc Trúc nếu không đưa cơm tới, ngươi cũng có thể tự đến trù phòng mà lấy.”

Đinh Tráng nghe hắn không còn đi nói với tên ác quỷ nữa, trong lòng cũng hơi hơi bình tĩnh lại, Ngọc Tùng nói tiếp cái gì, y cũng đều đáp ứng. Ngọc Tùng mang y đi một vòng trong viện, nói cho y biết cách đi trong viện, lại đặc biệt mang y đến trù phòng dạo một vòng, thấy một nha hoàn quản sự tên là Ngọc Lộ, một nha hoàn đun nước tên là Ngân Đan, còn có mấy tiểu tư (sai vặt) trên đường, đều là thiếu niên mi thanh mục tú, ai ai cũng đều trừng con mắt quái dị mà nhìn Đinh Tráng, toàn là bộ dáng muốn hỏi lại không dám hỏi. Lúc mang y đi ra, Ngọc Trúc vừa khéo lại đến, Ngọc Tùng thấy hắn bất giác hừ một tiếng, nói: “Người càng lớn thì lá gan cũng càng lớn a, gia lệnh cho ngươi chiếu cố người này, nhưng ngươi giỏi lắm, không những không chăm sóc, mà nguyên cả buổi sáng cũng không thấy mặt đâu.”

Ngọc Trúc vẻ mặt khinh thường: “Người khác nào có ai hiểu được tâm tư của gia bằng ngươi, người này chẳng qua là một thứ hàng giống như Nam Phong viện thôi, có thể có được mấy ngày nở mặt chứ, ngươi nếu như thích, thì tự mình đi thỉnh cầu gia cho ngươi chiếu cố y, ta không có rảnh hơi sức đâu mà lo.” Hắn một lời này nói ra, người tại đó đều trừng lớn con mắt mà nhìn Đinh Tráng, tràn đầy kinh dị.

Đinh Tráng bị bọn họ nhìn như thế toàn thân không thoải mái, lùi mấy bước, quay người rời đi. Y không hiểu Nam Phong viện đó là chỗ nào, nhưng cũng nghe ra được nhất định không phải là một nơi tốt đẹp gì, nên không dám lưu lại đó nữa, Ngọc Tùng thấy y đi rất nhanh, cũng không thèm đấu võ mồm với Ngọc Trúc nữa, mang theo một hộp thức ăn trong tay Ngọc Lộ, rồi vội vã đuổi theo. Bọn họ vừa đi, các nha hoàn tiểu tư trong trù phòng đều vây kín Ngọc Trúc lại, hỏi rốt cuộc là chuyện gì. Đang nói rất náo nhiệt, có một tiểu tư từ xa nhìn thấy một người đi đến, liền dùng tay chỉ nói: “Nhìn xem, Nam Phong viện kia vừa nhắc đến liền tới đây.”

Người đó lại gần, là một thiếu niên dáng người thướt tha, thần tình tinh nhược mềm mại như nữ tử, đó là một trong hai tiểu quan mà mấy tháng trước Tô Hàn Giang đã mua về, tên là Cẩm Nguyệt, một người khác tên là Trạm Tinh, Tô Hàn Giang từ sau khi mua họ về bố trí trong Nam Phong viện xong, chỉ chiêu thị tẩm qua ba, bốn lần, rồi không còn để ý tới nữa. Hai thiếu niên xuất thân kĩ quán, nếu đã không thể đắc sủng, thì chỉ có thể rơi vào tình trạng bị nha hoàn tiểu tư trong viện chế nhạo mà thôi, người chiếu cố bọn họ cũng đều giống như Ngọc Trúc chiếu cố Đinh Tráng, thích thì làm không thích thì thôi. Trạm tinh kia là một người kiêu ngạo, không chịu ra mặt cầu người, mà Cẩm Nguyệt tính cách nhu nhược, vì ba bữa cơm hằng ngày, chỉ có thể tự đi lấy, nên luôn phải chịu không ít chế nhạo.

Hôm nay Cẩm Nguyệt đến hơi trễ một chút, vốn trong lòng đã thấp thỏm, không biết có còn cơm hay không, từ xa nhìn thấy nha hoàn tiểu tư trong trù phòng đang tụ tập lại chỉ chỉ trỏ trỏ hắn, dưới chân lại càng đi chậm lại, không dễ dàng gì mới đến dược trước mặt Ngọc Lộ, thấp giọng yếu ớt nói: “Ngọc Lộ đại tỷ, hôm nay có còn cơm hay không?”

Ngọc Lộ này là một nha hoàn lớn tuổi, nên có chút ổn trọng hơn người bên cạnh, nói: “Vốn là còn có một hộp cơm, nhưng vừa rồi có ngươi lấy đi rồi, trên kia còn một hộp bánh ngọt, ngươi cầm đi đi.”

“Đa tạ Ngọc Lộ đại tỷ.” Cẩm Nguyệt cũng không biết nàng nói thật hay giả, vẫn chiếu theo thường lệ mà đa tạ, lấy hộp bánh ngọt đang muốn di, lại bị Ngọc Trúc cùng với vài tiểu tư ngăn lại, hắn biết trong viện tử này phàm là người trong tên có một chữ “Ngọc”, thì đều là dưới tay sẽ quản một số người hoặc một tiểu viện, dù hắn có được đắc sủng cũng phải tránh né, huống hồ hiện tại hắn không hề đắc sủng, nên càng không thể đắc tội, vì vậy có chút rụt rè nói: “Ngọc Trúc đại ca, có, có chuyện gì sao?”

Ngọc Trúc trên trên dưới dưới nhìn hắn mấy cái, cười nói với tiểu tư bên cạnh: “Trước đây thấy hắn cũng là một người khá mị nhân đó, ai ngờ đâu thì ra là một củ cải rỗng ruột không hiểu chuyện, ngay cả một tên thô tầm thường hắn cũng không sánh bằng.”

Bọn tiểu tư ồ một tiếng cười lên, một tiểu tư không có lòng tốt nói: “Này, có biết là ai lấy hộp cơm của ngươi đi không? Là tân sủng của gia đó, nhanh nhanh đến Dạ Đàm viện xem thử đi, rồi học người ta vài chiêu, nói không chừng gia sẽ thích, vậy thì ngươi ngày ngày sẽ có cơm no.”

Dạ Đàm viện chính là viện tử mà Đinh Tráng đang ở, y không biết chữ, căn bản không biết chỗ bản thân đang ở tên là gì. Nhưng Cẩm Nguyệt thì biết Dạ Đàm viện, biết viện tử đó là viện tử hẻo lánh nhất, nghe tiểu tư nói gia có tân sủng, nhất thời không biết là thật hay giả, ngây ngẩng dại ra, những tiểu tư đó thấy bộ dáng thất thần của hắn, cười càng thêm dữ dội.

Cẩm Nguyệt trở về Nam Phong viện, thì thấy Trạm Tinh ngồi cạnh cửa sổ, trong tay đang nâng một cuốn sách, đang xem rất nhập thần. Ngày đó bọn họ được gia mua về đây, gia hỏi bọn họ muốn cái gì, hắn muốn một cây dao cầm, còn Trạm Tinh thì muốn một phòng sách, đến bây giờ, cầm này sách này, đã trở thành công cụ để giết thời gian.

“Trạm Tinh, ăn cơm thôi.”

Trạm Tinh chậm rãi ngẩng mắt lên, trên mặt hắn có chút anh khí hơn Cẩm Nguyệt, nhưng vẫn ưu mỹ tuyệt luân, trong mắt có một mạt thanh lãnh, đảo mắt qua hộp đồ, nói: “Sao chỉ có một hộp bánh thôi?”

Cẩm Nguyệt than một tiếng: “Có đã không tồi rồi, ngươi quên sao, hôm trước chúng ta còn bị đói một bữa mà.”

“Vẫn là ăn thừa sao.” Trạm Tinh nhíu nhíu mày, nhìn thấy một khối bánh bị khuyết mất một góc, trên mặt còn có dấu răng.

Cẩm Nguyệt không để ý lắm, cầm lấy một khối hoàn chỉnh đưa cho Trạm Tinh, còn khối bị khuyết đỏ để lại cho bản thân.

“Ta không đói, ngươi ăn đi.” Trạm Tinh lắc đầu, tiếp tục đọc sách.

Một hộp bánh thế này, một người ăn cũng chỉ miễn cưỡng no được bảy tám phần, hai người ăn thì cả hai đều còn đói, Cẩm Nguyệt giữ lại phần bị người khác ăn qua cho bản thân, là vì chiếu cố Trạm Tinh, Trạm Tinh không ăn, thì đương nhiên cũng là đang chiếu cố Cẩm Nguyệt. Hai người từ nhỏ đã cùng nhau chịu huấn luyện trong kỹ quán, đối với cá tính của nhau đều hiểu rõ, Cẩm Nguyệt biết Trạm Tinh đã nói không ăn, thì nhất định sẽ không ăn, tính cách này của hắn khi thụ huấn đã ăn không biết bao nhiêu là khổ, thật vất vả mới ra khỏi được hố lửa, nhưng cũng không được hưởng thụ, Cẩm Nguyệt than nhẹ, chỉ đành tự mình ăn.

Cẩm Nguyệt ăn xong chùi miệng, mới đột nhiên nói: “Bọn tiểu tư trong trù phòng nói, phần cơm hôm nay của chúng ta là bị tân sủng của gia lấy đi.”

Tay cầm sách của Trạm Tinh run lên: “Tân sủng?”

“Nghe nói là ở Dạ Đàm viện.” Cẩm Nguyệt trộm liếc nhìn biểu tình của Trạm Tinh, thấy trong mắt hắn lộ ra sự khổ sở, bất giác khuyên bảo: “Trạm Tinh, ta biết tâm tư của ngươi đối với gia, nhưng rõ ràng trong mắt trong lòng gia không có ngươi, ngươi… cần chi phải khổ. Không bằng chúng ta cũng đến xin gia cho rời đi, khi gia mang chúng ta đến đây đã nói rõ, sẽ không khó xử chúng ta.”

“Rời đi? Người như chúng ta thế này lại có thể đi đâu?” Trạm Tinh cười lạnh một tiếng, “Ngươi nếu nghĩ muốn quay lại chỗ ô nhục đó thì đi đi, đừng kéo ta theo.”

“Trạm Tinh, ngươi…” Cẩm Nguyệt tức giận, mở miệng lại không nói ra lời, trong mắt chứa đầy lệ quang.

Hai người lần này giận dỗi, liền cả buổi chiều không nói lời nào, một người chỉ lo đánh đàn, một người chỉ lo đọc sách, đến gần tối, chợt có người đến truyền lời của gia, chiêu hai người đến thị tẩm, Cẩm Nguyệt ngay ra nửa ngày mới phản ứng lại, nhìn Trạm Tinh trong mắt cũng là hỉ sắc, bèn nghĩ tin tức gia có tân sủng chắc chắn là trò quỷ, nếu thật sự có tân sủng, thì làm sao có thể nhớ đến Nam Phong viện được, hắn nhất thời không hiểu rõ, chỉ lo gọi nhóm tiểu tư đến, chuẩn bị nước để tắm rửa, dùng huân hương xông toàn thân, mới đến Thanh Thiềm viện mà gia ở.

Gia có một nam sủng cực kỳ bình thường, chuyện này ngày hôm sau đã truyền ra khắp viện, mấy nha hoàn tiểu tư đó đa phần đều trưởng thành trong viện, không trải qua chuyện đời, cũng rất ít khi có cơ hội ra bên ngoài, bình thường rất ít khi có chuyện gì có thể khiến họ bàn tán này nọ, hôm nay lại có một chuyện không hợp lý này khiến họ không thể hiểu nổi, tin tức còn chưa mọc cánh đã truyền đi rất nhanh, ngay cả Thanh Đào và Nhược Hồng hai vị nữ chủ ngụ ở Hiện Lan viện cũng đều biết, hai nàng tuy chỉ có một danh phận thiếp thất, nhưng dù sao cũng không giống Cẩm Nguyệt và Trạm Tinh, ở trong viện này cũng nắm chút quyền lực, bình thường khi Tô Hàn Giang đi ra giang hồ, chuyện lớn chuyện nhỏ trong viện đều là do các nàng cai quản, nha hoàn tiểu tư cũng đều gọi các nàng một tiếng phu nhân, lời đồn này truyền đến tai của các nàng, hai người đều phản ứng tương tự, đều cười nhạo một tiếng, đối với mấy lời nói nhiều chuyện lắm mồm của các nha hoàn này cũng đã nghe không biết bao nhiêu rồi.

“Tiểu nha đầu ở đâu nghe thấy mấy lời hồ ngôn loạn ngữ, nhãn quang của gia sợ còn cao hơn trời nữa, ngay cả tướng mạo cỡ như ta, cũng còn không thèm nhìn nhiều hơn một cái, vậy thì chỉ tướng mạo bình thường còn cần phải nói đến sao.”

Hai nha hoàn đó lẩm bẩm lui xuống, nghĩ lại lời nói của phu nhân nhà mình, cũng cảm thấy chuyện này có chút không đúng, lại đi truyền lời của phu nhân ra, những nha hoàn tiểu tư không an phận vừa nghe cũng thấy có lý, một vài người biết đươc chuyện này vốn là truyền từ miệng của Ngọc Trúc ra, liền nhiều chuyện chạy đến trước mặt Ngọc Trúc để trêu chọc vài câu, trách Ngọc Trúc ngay cả tìm chuyện đùa cũng không biết tìm chuyện có thể khiến cho người ta tin tưởng được.

Ngọc Trúc lại là một người rất coi trọng thể diện, chịu không nổi mấy lời này, liền chỉ trời thề tuyệt đối không có một câu giả dối, nếu không thì cho thiên lôi đánh xuống mây đổ lên đầu, hắn thề như vậy, lại khiến cho mấy kẻ kia tin tưởng, thời gian rảnh rỗi lại chạy đi tranh luận với những người không tin không dứt, trong nhất thời Phụng Thê viên trở nên náo nhiệt.

Đinh Tráng không biết chút gì về chuyện vì y mà trong viện đang náo nhiệt vạn phần, y chỉ lo vui mừng vì tên ác quỷ đó hai ngày nay chưa từng tìm đến để bắt y chịu khổ hình, nhắc đến là thấy nhẹ nhõm, trên người cũng khỏe khoắn hơn, cũng không cần Ngọc Trúc nói, tự y đã dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ tiểu viện tử của mình, ở góc đông viện dùng đất bùn nặn đắp thành một ông thổ địa công công, sớm tối bái lạy hai lần, khẩn cầu cho tên ác quỷ đó sớm thả y về nhà, khẩn cầu vợ ở nhà bình bình an an, khi lạy thổ địa công công, luôn có không ít cúng phẩm, đều là Đinh Tráng lấy từ trong phần cơm của hắn ở trù phòng.

Đinh Tráng có thể lấy được cơm, cũng không phải dễ dàng gì, trước tiên không nói đường đi trong viện rất kỳ quặc, phải nhìn theo từng canh giờ mà đi, mỗi canh giờ thì đi theo một phương pháp khác, khi Ngọc Tùng dẫn y đi có nói rất tỉ mỉ, nhưng Đinh Tráng làm sao nhớ được nhiều như thế, chỉ miễn cưỡng nhớ được cách đi của ba canh giờ lúc thái dương vừa mọc, ngay đúng giờ ngọ và lúc hoàng hôn, ngày đầu sáng sớm khi thái dương vừa mọc, y lạy thổ địa công công xong thì ra khỏi viện, còn chưa đi khỏi viện hoa, đã không cẩn thận bước sai một bước, thế là đành ở trong vườn hoa đi loạn nửa ngày, cho đến khi đúng ngọ mới lại đi đúng đường, đến được trù phòng, Ngọc Lộ đó tuy rằng đã từng thấy Ngọc Tùng dẫn y đến, cũng nghe Ngọc Trúc nói qua chuyện kia, nhưng trong lòng lại giống như hai vị phu nhân không chút tin tưởng, nên nói với Đinh Tráng sống trong viện không thể ăn không ngồi rồi, bảo y trước tiên đổ đầy thùng nước rồi mới có thể lĩnh cơm.

Đinh Tráng tuy rằng đói bụng, trong lòng lại đối với lời nói của Ngọc Lộ cảm thấy thích, vỗ ngực nói sau này nước dùng ở nhà bếp y sẽ lo xách hết, có việc để làm rồi, liền có thể nhìn thẳng vào mắt của người bên cạnh, Đinh Tráng lần này mới không còn phải vội vàng chạy trốn dưới ánh mát kỳ quái của nhóm tiểu tư ở trù phòng nữa. Đợi đến khi hai thùng nước lớn ở ngoài trù phòng đều được đổ đầy, y mới lĩnh được bữa cơm ngày đầu tiên, khi trở về viện, trời đã sắp tối rồi, vội vàng đem thức ăn đã lạnh lẽo chọn những thứ tốt đặt trước mặt thổ địa công công, rồi mới từng ngụm từng ngụm mà ăn, khi ăn sắp đến đáy, đột nhiên nhớ đến vợ của mình, không biết hiện tại có phải cũng đang ăn cơm không, nghĩ rồi nghĩ, trong lòng liền buồn bã, bỏ chén xuống, ngồi trước thềm, ôm đầu, một hán tử lớn như vậy vẫn phát ra âm thanh nức nở.

Ngày hôm sau, vì đường trong viện đã đi qua một lần, Đinh Tráng không còn đi sai đường nữa, từ sớm đã đến trù phòng, lại đổ đầy hai thùng nước, còn chẻ một chút củi, khi đúng ngọ thì Ngọc Lộ giữ y lại ngoài trù phòng ăn cơm, buổi chiều lại bảo y đến vườn rau sau trù phòng tưới nước, thì mới có cơm tối, Đinh Tráng vội nhân lúc canh giờ mà y nhận biết đường trở về viện của y.

Đến ngày thứ ba, sau khi ăn xong cơm trưa Đinh Tráng vẫn làm việc ở trù phòng, còn nói chuyện cười đùa với mấy tiểu tư đang rửa chén đũa, hai ngày nay y giúp đỡ được không ít chuyện cực nhọc, khiến cho tiểu tư trong nhà bếp đều được thoải mái rất nhiều, nên thái độ của họ cũng thân thiết hơn, tuy rằng vẫn kỳ quái y sao có thể vào viện được, nhưng hễ nhắc đến gia sắc mặt của y liền không bình thường, bọn tiểu tư cũng không hỏi nữa, dù sao ai cũng không dám đối với chuyện của gia nghiên cứu cặn kẽ, nhưng trong âm thầm họ vẫn suy đoán này nọ thì Đinh Tráng cũng không thể quản tới được. Đinh Tráng hiện tại đang rảnh, cũng giúp bọn họ rửa chén, kể với họ chuyện lúc trước y đi đánh cá, khiến cho những tiểu tư chưa từng ra khỏi cửa này cảm thấy rất thích thú lắng nghe.

Lúc này Ngọc Trúc tìm tới, vừa thấy Đinh Tráng sắc mặt liền không tốt, nói: “Ngươi sao lại ở chỗ này, hại ta phải đi tìm.”

“Có, có chuyện gì sao?” Đinh Tráng thấy Ngọc Trúc tràn đầy khinh thường, liền cuối đầu.

Ngọc Trúc không lý đến y, lại nói với một tiểu tư: “Ngươi đi giúp Ngân Đan nấu chút nước, hai canh giờ sau đưa đến Dạ Đàm viện.”

“Dạ Đàm viện cần nước nóng làm gì?” Tiểu tư cảm thấy kì quái, nhất thời quên mất Đinh Tráng đang ở tại Dạ Đàm viện, còn cho rằng trong tiểu viện đó vốn là không có ai ở.

Ngọc Trúc khinh thường cười nhạo một tiếng, chỉ vào Đinh Tráng nói: “Cho y tẩy thân, tối nay gia muốn triệu y thị tẩm.”

Lời vừa nói ra, bọn tiểu tư tại đó liền đánh vỡ mấy cái chén, vốn dĩ bọn họ đối với lời đồn này bán tín bán nghi, lần này thì có muốn không tin cũng không được, Đinh Tráng chỉ cảm thấy trong não oanh lên, trên mặt nhất thời không còn huyết sắc, mỗi ngày y đều khẩn cầu thổ địa công công nhất định là không có nghe thấy rồi.

Sau khi tẩy thân, Đinh Tráng vẫn luôn lề mề đến gần khuya, mới không thể không đi theo phía sau Ngọc Trúc lần nữa đi đến đại viện tử của tên ác quỷ, Ngọc Tùng đã đợi ở ngoài cửa, khi nhìn thấy Đinh Tráng thì trong nhãn thần vừa có đồng tình vừa có kinh dị, cũng không nói gì liền mở màn ra để Đinh Tráng đi vào.

Đinh Tráng nâng chân lên, chỉ cảm thấy dưới chân cực kỳ nặng nề, không dễ dàng gì mới bước được vào phòng, không có thấy ai ở phòng ngoài, chỉ là từ phòng trong đang ẩn ẩn truyền ra âm thanh kỳ quái, hai tay Đinh Tráng nắm chặt thành quyền, chậm rãi di động đến phòng trong, vừa đi qua tấm bình phong, trong mũi mới ngửi thấy được một mùi hương rất thơm, rồi lại bị một cảnh tượng triền miên dâm mỹ làm chấn động mà “a” lên một tiếng, lui hai bước vừa định quay người chạy đi, lại nghe thấy âm thanh lãnh băng mơ hồ của ác quỷ truyền vào tai.

“Đứng lại! Quay người lại đây!”

Chạy, hay là không chạy! Đinh Tráng chỉ giãy dụa trong lòng hai ba lần, liền ngoan ngoãn quay người lại, tình cảnh trước mắt thật sự khiến y không biết là sợ hãi hay là xấu hổ, tên ác quỷ đó đang nằm trên giường nệm, y phục trên người đã cởi một nửa, hung khí ở thân dưới đang ngẩng đầu cao cao, hai thiếu niên thân thể quang lõa đang nửa quỳ ở hai bên hắn, dùng môi và đầu lưỡi ngậm liếm lên hung khí, một thiếu niên trong đó nhìn thấy có người đi vào, liền lùi qua một bên, nhặt y phục từ dưới đất lên che lại thân thể của mình, mà thiếu niên còn lại thì vẫn tiếp tục.

Đinh Tráng đối với tình sự giữa nam và nam vỗn không hề biết chút gì, chỉ xem như là khổ hình, y thấy thiếu niên đó chính là đang dùng miệng ngậm lấy hung khí đã mang đến cho y sự đau đớn sợ hãi khó nhịn trên người tên ác quỷ, da đầu không kìm được một trận tê dại, trong bụng lại cuồn cuộn trào dâng, một cỗ vị chua đang xông lên, cảm thấy rất muốn ói. Liền chuyển ánh mắt đi, lại không cẩn thận nhìn thấy ánh mắt của tên ác quỷ, băng lạnh đến muốn đông cứng lòng người, Đinh Tráng run lẩy bẩy, động cũng không dám động.

Thiếu niên đó lại ngậm liếm một lúc, đột nhiên nâng người dậy, nhấc chân lên, đặt hung khí đối chuẩn với mật huyệt của chính mình, rồi trực tiếp ngồi xuống. Đinh Tráng kinh ngạc, đây, đây không phải là đau chết sao, một hán tử như y thế này còn không chịu nổi, thiếu niên đó nhìn thế nào cũng rất yếu đuối, không phải sẽ đau đến hôn mê sao. Nhưng thiếu niên mà y luôn cho rằng sẽ hôn mê đó không những không có ngất đi, mà ngược lại còn bắt đầu dao động thắt lưng, trong miệng còn phát ra tiếng rên rỉ như có như không, nghe thì thấy tựa như thống khổ, nhưng thần tình trên mặt lại thoải mái vô cùng, Đinh Tráng không biết là chuyện gì, trừng mắt nhìn, trong lòng lại nghĩ: Hắn không cảm thấy đau sao?

Đang muốn xoay chuyển suy nghĩ, lại đột nhiên cảm thấy ở tiểu phúc dâng lên một cỗ nhiệt khí, sau lưng lại có một cảm giác tê dại, Đinh Tráng lắc lắc đầu, y không biết trên mặt của mình cũng xuất hiện một mạt đỏ hồng, trong tai nghe thấy những tiếng rên rỉ của thiếu niên, liền cảm thấy cỗ nhiệt khí trong thân thể càng lúc càng nóng, sự tê dại sau lưng cũng càng lúc càng nặng. Y nhịn không được kéo mở cổ áo, liền thấy tên ác quỷ đó lúc này đột nhiên một tay ném thiếu niên từ trên người hắn xuống, lạnh lẽo nói một câu “cút ra ngoài”. Hai thiếu niên ngây ra, mới chậm rãi từng bước nhặt lại y phục, liền bị ác ma đó từng tay cầm lấy từng người ném ra ngoài cửa sổ.

Đinh Tráng thất thanh kêu lên một tiếng, rồi muốn chạy đến cửa sổ nhìn xem hai vị thiếu niên kia thế nào, ai biết mới đi được một bước, liền thấy tên ác quỷ kéo y phục trên người của hắn xuống, hung khí đang đứng thẳng ngẩng cao đầu đó hướng về phía y đi đến. Đây là lần đầu tiên Đinh Tráng đối mặt tận mắt nhìn chỗ đó của ác quỷ, nhất thời sợ hãi đến chân mềm nhũn đi, sự nóng bức trên người cũng vì thế mà lui đi hơn một nửa, nâng chân muốn lui về phía sau, lại bị tên ác quỷ một tay bắt lấy.

“Ngươi lại trốn cái gì?” Tô Hàn Giang nhíu nhíu mày, cảm thấy làn da dưới tay này nóng bỏng vô cùng, lại thấy trên mặt Đinh Tráng một mảng đỏ hồng, liền hiểu được thôi tình hương mà hắn điểm trong phòng đã có tác dụng.

“Gia, gia…” Đinh Tráng bị Tô Hàn Giang bắt lấy, liền cảm thấy chỗ bị nắm đó càng nóng bức hơn, nóng đến mức y khó thể chịu được.

Tô Hàn Giang nhìn bộ dáng y như vậy, nghĩ cũng đã đến lúc, bèn đưa tay dò vào trong y phục của y, không nặng không nhẹ chậm rãi ma sát, đến một chỗ nào đó lại hơi dùng thêm chút lực, thì cảm thấy thân thể vốn vẫn còn đang co chặt đột nhiên run rẩy, rồi lại mềm xuống, ngay lúc đó trong lòng Tô Hàn Giang chợt vui mừng, bảo hai tiểu quan Cẩm Nguyệt Trạm Tinh chỉ phương pháp cũng thật sự có hiệu quả.

Trong thân thể của Đinh Tráng vốn đã nóng bức khó chịu, bị tay của Tô Hàn Giang do thám đi vào, y vô thức lại muốn tránh đi, nhưng không ngờ cánh tay đó giống như có mang theo lửa, nó mò đến đâu, chỗ đó lại càng nóng hơn, nóng đến toàn thân đều giống như muốn tan rã đi, mềm yếu không thể sử được chút lực, ngay cả đầu óc cũng không còn rõ ràng, bị Tô Hàn Giang một tay tha đi, ném lên trên giường, giải khai y phục trên người của y. Làn da vốn dĩ màu cổ đồng, lúc này cũng nhiễm lên một tầng đỏ nhạt, thân thể vì không thể thừa nhận nổi nhiệt khí trong nội thể mà hơi hơi lay động, tiểu phúc chạm phải chỗ vừa rồi bị Cẩm Nguyệt và Trạm Tinh trêu chọc vẫn còn đang cứng rắn của Tô Hàn Giang, nhất thời khiến cho Tô Hàn Giang hít sâu một hơi, vội vàng vận khởi băng tâm quyết, để hơi hơi ép xuống dục vọng đang trào dâng, sau đó lật thân thể của Đinh Tráng lại, một tay chấm lấy tinh dầu xâm nhập vào mật huyệt vẫn luôn căng chặt, một cánh tay thì vươn ra phía trước, nắm lấy nam căn của Đinh Tráng bắt đầu trêu chọc.

Đinh Tráng cả đời này chưa từng bị kích thích như thế, thần trí của y bị thiêu đốt không còn rõ ràng, mơ hồ cảm thấy có người đang trêu chọc bản thân, nhịn không được phát ra một tiếng rên rỉ, không thể kìm nén mà bắt đầu thuận theo, Tô Hàn Giang nghe thấy tiếng rên rỉ đó, tình dục đại động, liền ngay cả băng tâm quyết cũng không thể khống chế được, không đợi mật huyệt của Đinh Tráng hoàn toàn khuếch trương, đã đỉnh thân xâm nhập.

Một phát đâm toàn bộ, đây vẫn là lần đầu tiên hắn có thể tiến vào thân thể này thuận lợi như thế, không kìm được phát ra một tiếng than nhẹ thỏa mãn, tiếp đó liền mãnh lực trừu động. Đinh Tráng bắt đầu còn hơi có chút cảm giác đau, nhưng chỉ trong một chốc, trong thân thể lại dâng lên cảm giác bị lấp đầy rất chân thật, khoái cảm như bài sơn đảo hải xông lên, cũng không thể kìm nén mà mở chân nâng người lên, nghĩ muốn được xâm nhập càng sâu hơn. Tô Hàn Giang có được sự phối hợp của Đinh Tráng, cảm thụ được khoái cảm còn mãnh liệt hơn so với khoái cảm của những lần trước chỉ nhờ cưỡng bách mà đạt được, hắn đạt được khoái cảm càng nhiều, dục vọng lại càng dâng lên cao hơn, hành động cũng càng điên cuồng hơn, thẳng cho đến khi đã bắn ra hai lần trong nội thể của Đinh Tráng mới chịu dừng lại, ngồi sang một bên vận công, phát giác loạn tình quyết trong nội thể được giảm bớt còn nhiều hơn so với tất cả các lần trước cộng lại.

Một bên, nương theo dược tính lui dần, Đinh Tráng cũng chậm rãi tỉnh táo lại, trong nhất thời hoang mang ngơ ngác không biết bản thân đang ở đâu, vừa động liền phát giác toàn thân đau đớn, ngay cả chỗ ẩn mật cũng có chút đau xót, nhưng so với lần trước thì đã nhẹ hơn rất nhiều, y ngồi dậy, lại nhìn thấy ngay gương mặt của tên ác quỷ đó, lập tức bị dọa toàn thân run rẩy, liền co người vào trong góc giường, nhưng lại thấy trong mắt của tên ác quỷ có một tia sáng vui sướng, nói với y: “Hôm nay ngươi làm không tồi, gia sẽ thưởng cho ngươi, ngươi muốn thứ gì nói đi.”

Đinh Tráng lúc này đã ẩn ẩn nhớ lại chuyện vừa xảy ra, y không dám tin bản thân lại có thể giống như hai thiếu niên kia rên rỉ đáp lại dưới thân tên ác quỷ, y trừng mắt nhìn gương mặt vì đạt được thỏa mãn mà trở nên càng đẹp đẽ, y hận không thể dùng hai tay của mình để xé rách cái khuôn mặt đó, ác quỷ, ác quỷ, dù có đẹp thế nào thì cũng là ác quỷ.

Tô Hàn Giang thấy y không đáp lời, nhưng trong mắt lại hơi lộ ra hận ý, bất giác cũng kinh ngạc, sắc mặt liền trầm xuống. Đinh Tráng thấy hắn trầm mặt xuống, nỗi sợ hãi đầy trong lòng cũng nhất thời che lấp đi hận ý vừa nổi lên kia, liền vội vàng leo xuống giường, mặt lại y phục nói: “Tiểu, tiểu nhân… tiểu nhân trở về đây…”

Tô Hàn Giang nhìn bóng lưng sợ hãi vội đi của y, bất giác lại nhướng chân mày.

Tô Hàn Giang từ trước đến giờ chưa từng đối với thứ gì tốn nhiều tâm tư hết, hắn có thân phận cao cao tại thượng, muốn cái gì chỉ cần mở miệng ra là đạt được, không có gì quan trọng, cũng không cần phải bỏ nhiều tâm tư, Đinh Tráng là người đầu tiên khiến hắn tốn nhiều tâm tư như thế, mà những tâm tư này lại diễn ra trên chuyện tính sự mà trước đây hắn vốn không có nhiều hứng thú, chuyện lần này là ngay cả bản thân Tô Hàn Giang cũng không hề nghĩ đến, mà càng khiến hắn không ngờ được chính là, một hồi tình sự tối nay lại hoan lạc đến thế, khi dục vọng dâng được đến cao trào, thân thể của người đó đã cho hắn một cảm giác trầm mê thâm sâu khắc cốt, nhìn bóng lưng người đó lảo đảo ngả nghiêng rời đi, hắn không hiểu được, một người bình thường như vậy, vì sao lại có năng lực khiến hắn mất khống chế? Khối thân thể mỹ cảm không diễn tả nổi đó, vì sao có thể khiến cho hắn đạt được khoái cảm nhục dục mà ngay cả hai mỹ nhân Thanh Đào Nhược Hồng, thậm chí còn thêm Cẩm Nguyệt Trạm Tinh đã nhiều năm chịu điều giáo cũng vô pháp mang đến?

Tô Hàn Giang có thể nhìn thấu được tâm tư của Đinh Tráng, thật ra bộ mặt thật thà chất phát đó căn bản không biết giấu giếm cái gì cả, nên ngay cả một người rất ít khi để tâm đến những người, những việc bên cạnh hắn như Tô Hàn Giang, cũng có thể nhìn ra được sự sợ hãi trên gương mặt đó, hắn thậm chí còn nhìn ra trên gương mặt của Đinh Tráng không hề có một chút thần sắc kinh diễm như những người khác sau khi nhìn thấy được dung mạo thật sự của hắn, mà cái người luôn mang theo sự sợ hãi trên khuôn mặt đó, lại dần dần từng li từng tí công phá trái tim vì tu luyện băng tâm quyết đã trở nên kiên lãnh của Tô Hàn Giang, lần đầu tiên, trong lòng Tô Hàn Giang cảm thấy được một nguy cơ gì đó, khối thân thể kia mang đến cho cảm giác trầm mê khoái lạc cực điểm, có lẽ so với loạn tình quyết còn tổn hại lớn hơn. Nhất định phải sớm đưa người này đi, có lẽ giết luôn thì càng tốt, đây cũng là lần đầu tiên Tô Hàn Giang trong tình cảnh không hề tức giận lại dấy động sát tâm, người đó không chỉ mang đến cho hắn khoái cảm nhục dục trước đây chưa từng có, cũng dễ dàng khuấy động tâm tư của hắn, đây đối với việc tu luyện băng tâm quyết là trăm hại không chút lợi, chẳng qua trước mắt điều quan trọng nhất chính là phải hoàn toàn trừ sạch loạn tình quyết, người đó nên giết hay thả đi, cũng chỉ đành chờ đến lúc mới quyết định.

Khi Tô Hàn Giang suy nghĩ những điều này, Đinh Tráng đang trên đường trở lại tiểu viện, hoàn toàn không biết cái mạng nhỏ của mình lúc này đã được treo lên giữa không trung, y vừa mới trải qua một hồi tình sự, thể lực tiêu hao không ít, mà Ngọc Trúc đi trước dẫn đường kia, lại đi cực nhanh, Đinh Tráng ban đầu còn miễn cưỡng theo kịp, dần dần thể lực càng không đủ, càng đi càng chậm lại, đợi đến khi ra khỏi hành lang dài có bảy tám ngã rẽ, thì đã mất đi tung ảnh của Ngọc Trúc, Đinh Tráng đứng lại chỗ lưỡng lự nửa ngày, bây giờ là nửa đêm rồi, đừng nói y không nhận ra đường, cho dù có nhận ra, trong vườn mấy viên đá kỳ quặc lại rất nhiều, cây cũng nhiều, đường đi đều bị che phủ, không có một ánh đèn chiếu sáng, y cũng không thể tìm ra đường. Cũng không biết qua bao lâu, không thấy Ngọc Trúc trở lại tìm y, Đinh Tráng không còn cách nào, chỉ có thể mò mẫm chậm chạp đi tới trước, trong lòng y vừa cầu vừa lạy thổ địa công công, cầu xin thổ địa công công phù hộ y có thể trở về tiểu viện của mình.

Đáng tiếc thổ địa công công lần này cũng lo đi ngủ, nên không nghe thấy lời cầu xin của y, y một đường đi bừa, ngay cả phương hướng cũng hoàn toàn đi sai, càng đi càng cách tiểu viện y trú càng xa, quay một vòng thật lớn, không biết đã đi đến chỗ nào rồi, lại thấy phía trước có một chút ánh sáng thấp thoáng ẩn hiện, y liền vô thức muốn tránh khỏi, vừa rồi ở dưới thân tên ác quỷ y đã có những phản ứng nhục nhã như thế, trong lòng xấu hổ, nên đang cực kỳ sợ hãi gặp phải ai đó, vội vàng quay người đi, lại nghe thấy một tiếng “ai da” kêu đau từ chỗ tỏa ra ánh sáng truyền đến, chắc là có người bị ngã, Đinh Tráng mới bước được nửa bước lại co chân về, do dự hai ba lần, cuối cùng không nhịn được cũng đi qua đó.

Đi đến gần, liền thấy hai thiếu niên, một người đang ngã ngồi trên đất, một người đang dùng sức đỡ người kia dậy, nhưng chắc là không đủ sức, nên đỡ được một nửa lại không còn chút hơi, chỉ đành ngồi xuống thở dốc. Lúc này nghe thấy bước chân của Đinh Tráng, hai thiếu niên đồng thời ngẩng đầu, trong ánh đèn ba người nhìn mặt nhau, không hẹn mà cùng lúc “a” lên một tiếng, rồi ngây ra.

Đinh Tráng nhìn rõ ràng, hai thiếu niên này không phải ai khác, chính là người trước đó đã bị tên ác quỷ ném ra ngoài cửa sổ, vừa nghĩ đến tình cảnh lúc đó, y liền lúng túng ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, một lúc sau, mới ấp úng nói: “Chắc, chắc là bị thương… bị thương ở đâu rồi, ta… ta… giúp các ngươi…”

Hai thiếu niên này, chính là Cẩm Nguyệt và Trạm Tinh, ngày đó Tô Hàn Giang triệu họ thị tẩm, bọn họ hoan hỉ vô cùng mà đi, nhưng không ngờ Tô Hàn Giang không hề chạm vào họ, lại bảo bọn họ trêu chọc lẫn nhau, hắn ở một bên ngồi nhìn, còn hỏi bọn họ có dược vật gì có thể dấy lên tình dục, cho đến hôm nay, bọn họ mới hiểu được vì sao, chuyện tân sủng kia, không phải là giả.

Lúc đó không thể nhìn kĩ Đinh Tráng, đã bị Tô Hàn Giang vứt ra ngoài cửa sổ, tuy không ngã nặng, nhưng Trạm Tinh khi đứng dậy bị trật chân, Cẩm Nguyệt sức lực yếu, dìu đi được một đoạn đã không còn sức, nên dừng lại nghỉ ngơi rồi mới đi tiếp, cứ thế đi đi nghỉ nghỉ, nên chạm mặt phải Đinh Tráng đang đi lạc.

Lúc đó Đinh Tráng vào phòng, Trạm Tinh liền lui sang một bên người gia, hắn không nghĩ muốn bày ra tư thế mị nhân ở trước mặt người khác, mà Cẩm Nguyệt nhút nhát, chưa có mệnh lệnh của gia, không dám lui ra, liền ở trước mặt người khác diễn một màn hoạt xuân cung, lúc này nhìn rõ bộ dáng của Đinh Tráng, phản ứng của hai người cũng đương nhiên không giống nhau, Trạm Tinh nhìn Đinh Tráng một cái, liền quay mặt đi, không muốn thừa nhận hắn và Cẩm Nguyệt lại thua dưới tay một nam nhân không có một chút thuận mắt này, còn Cẩm Nguyệt thì bất giác liếc qua hai cái, ngửi được mùi vị tình dục ẩn ẩn tỏa ra từ trên người Đinh Tráng, không biết nghĩ đến cái gì mà trên mặt liền đỏ, nhỏ nhẹ nói: “Chân của Trạm Tinh bị trật, đại ca nếu như có thể giúp dìu một tay, Cẩm Nguyệt cảm kích vô cùng.”

Đinh Tráng còn chưa từng nghe thấy âm thanh dịu dàng tinh tế thế này, quả thật so với cô nương nhà người ta còn nhút nhát hơn ba phần, đột nhiên nghĩ đến tiếng rên rỉ uyển chuyển phát ra từ trong miệng của thiếu niên này, trên mặt y cũng bất giác đỏ lên, may mà đèn lồng trong tay của Cẩm Nguyệt có bao một tầng da đỏ, ánh sáng phát ra cũng là màu đỏ, ánh lên trên mặt nên không thể nhìn ra. Ngây ra một lát, Đinh Tráng liền đưa tay đến đỡ Trạm Tinh đang ngồi trên mặt đất dậy, mặt Trạm Tinh tuy rằng quay sang một bên, nhưng cũng không cự tuyệt tay của Đinh Tráng, mượn lực để đứng lên.

Cẩm Nguyệt nâng đèn lồng đi trước dẫn đường, vừa đi vừa nói: “Ta và Trạm Tinh ở Nam Phong viện, chính là không xa phía trước, đại ca… là, còn không biết xưng hô với đại ca thế nào?”

“Ta gọi là Đinh Tráng.” Có lẽ vì Cẩm Nguyệt và Trạm Tinh không dùng nhãn thần kỳ quái để nhìn Đinh Tráng, nên trước mặt hai thiếu niên này, Đinh Tráng cảm thấy thoải mái hơn khi đứng trước Ngọc Tùng Ngọc Trúc.

“Vậy thì gọi là Đinh đại ca vậy, Đinh đại ca ngụ tại Dạ Đàm viện phải không? Sao lại đi đến chỗ này?”

“Cái gì là Dạ Đàm viện?” Đinh Tráng đột nhiên nhớ tới hình như có nghe Ngọc Trúc nhắc qua một lần, “Ta cũng không biết, vậy viện tử đó chính là tên Dạ Đàm viện đi, ta không biết đường, không biết đi loanh quanh thế nào lại đến đây.”

Sao lại còn là một người hồ đồ? Trạm Tinh ở bên cạnh nghe càng lúc càng không vui.

Cẩm Nguyệt hơi nâng miệng cười: “Đường trong viện không phải là dễ đi, ta cũng phải rất lâu mới đi thông thuận được. Đợi lát ta sẽ đưa Đinh đại ca về.”

“Cẩm Nguyệt huynh đệ, ngươi thật tốt.” Đinh Tráng nghe thế rất mừng, bất giác xem thiếu niên này như huynh đệ của mình, cũng vì gần đây y không gặp được mấy ai có thể dùng sắc mặt tốt đẹp nhìn y, hôm nay đột nhiên gặp được, đã không dùng ánh mắt khinh thường nhìn y, lại nguyện ý cùng y trò chuyện thân thiết, nên ngây ngốc muốn móc hết tâm sự ra với Cẩm Nguyệt.

Trong lúc nói chuyện, thì đã đến Nam Phong viện, sau khi an bài Trạm Tinh ổn thỏa trong phòng, Cẩm Nguyệt liền đưa Đinh Tráng về Dạ Đàm viện, đợi đến khi quay lại thì thấy Trạm Tinh đang ngồi ở cạnh giường chứ chưa ngủ, hai con ngươi tú lệ liếc nhìn hắn.

“Sao ngươi còn chưa ngủ?” Cẩm Nguyệt kéo một chiếc ghế ngồi xuống, xoa xoa chân, Dạ Đàm viện thật có hơi xa một chút, hắn đi quãng đường dài như thế, nên cảm thấy nhức chân.

“Ngươi đối với người đó tốt như vậy làm gì?” Sắc mặt Trạm Tinh rất khó coi, nhưng không phải vì cơn đau do trật chân.

Cẩm Nguyệt nói: “Ngươi nói cái gì, Đinh đại ca giúp chúng ta, ta cũng giúp y một lần, đây là đương nhiên.”

“Ta ghét y.” Trạm Tinh không thể hiểu nỗi, một đại hán thô tục như thế, sao lại có thể khơi dậy hứng thú của gia.

“Vì y dành sự sủng ái của gia?” Cẩm Nguyệt hơi nghiêng đầu, nhìn Trạm Tinh nhẹ nhàng cười một cái, vừa khéo lộ ra một dáng vẻ khả ái.

Trước giờ chưa hề được sủng qua, thì sao có thể nói là bị tranh sủng, nhãn thần Trạm Tinh tối lại, lập tức trừng mắt nhìn Cẩm Nguyệt nói: “Ta tuy ghét y, nhưng cũng không muốn ngươi đi tính toán gì với y. Lần này ta cũng đã hiểu ra rồi, tính khí của gia hỉ nộ bất định, ngươi nếu tính toán với người đó, cũng chưa chắc có thể tốt đẹp được gì trước mặt gia, trong viện này cũng chỉ có ngươi là người duy nhất thân cận với ta, ta không muốn vì chuyện này mà không còn ngươi nữa.”

Cẩm Nguyệt than một tiếng: “Ngươi nghĩ đi đâu vậy, chúng ta ở đây chịu đựng khinh thường, ngay cả ngày tháng bình thường cũng không trải qua, ta nào dám đi tính toán ai, chẳng qua là kỳ quái, Đinh đại ca lớn lên bộ dáng đó, gia sao lại thích y, nghĩ tất là có thủ đoạn gì đó cao minh hơn chúng ta, mê hoặc được gia, nếu như có thể học được một hai chiêu, để khiến gia yêu thích, ngày tháng của chúng ta cũng có thể trôi qua tốt hơn.”

“Nếu chỉ là như thế, thì cũng tốt, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng gây ra chuyện gì.” Trạm Tinh vứt ra một câu, rồi nằm xuống giường, dùng chăn phủ kín đầu, không nói gì nữa.

Cẩm Nguyệt cười cười: “Ta biết rõ, trong lòng ngươi vẫn còn mong chờ gia có thể sủng ái một mình ngươi. Trạm Tinh, ngươi ngủ ngon đi, ta nhất định sẽ giúp ngươi.”