Chương 29: Bang hội?

Trong một khu rừng lá đỏ,thái dương treo ở trên cao chiếu xuống những tia nắng vàng dịu của mùa thu. Những cơn gió thổi sào sạc đám lá trên mặt đất. Ở sâu trong đó,có ba tu sĩ nhân tộc đang làm cái gì đó.

"Sư phụ à,thật sự cách này có thể tăng lên tu vi?" Sát Vô Cơ đứng trên một chiếc cọc làm bằng gỗ được gót phẳng đi để dễ bề đứng lên,vì diện tích bề mặt cọc gỗ chỉ đủ cho một chân đứng,nên dáng đứng nàng trông như một con hạc. Thế nhưng trên mặt nàng tuôn ra từng đạo hắc tuyến. Sát Vô Hội đứng cạnh nàng,cũng không kém nàng là bao, mặt đỏ phừng phừng,từng giọt mồ hôi ướt đẫm quần áo. Nhưng mà hắn không như cô chị của mình mà than thở, vẫn cố mà nhịn.

"Không,nhưng giúp các con tăng sức chịu đựng và thăng bằng." La Thái Thiên không biết lấy đâu ra một cái ghế,ngồi nhàn nhã ở trên đó nhìn hai người đệ tử của mình đang đứng trên cây cọc gỗ.

"Sư phụ à,người làm vậy là đang giết người a,nếu đứng thêm mấy phút ta sẽ chết thật đó." Sát Vô Cơ gào thét nói,dáng đứng của nàng run run như sắp đổ.

"Hừ,bớt nói lời nhảm,đứng tiếp thêm một nén hương đi, nếu các ngươi mà dám rơi xuống ta cho các ngươi biết sao nước biển lại mặn." La Thái Thiên căn bản không để ý dáng đứng của nàng mà đe doạ,hắn thế nhưng là biết nàng đệ tử của mình hoàn toàn chính là cái tiểu cơ linh quỷ,hắn làm sao có thể dễ bị mắc lừa như vậy chứ.

"Thối sư phụ." Sát Vô Cơ lẩm bẩm khó chịu,chân cũng không run nữa,lại tiếp tục đứng như bình thường. Nàng đỏ mặt nghĩ đến hôm qua,nàng cũng dùng chiêu này rồi lừa được vô sỉ sư phụ,nhưng rồi cuối cùng bị phát hiện rồi bị hắn...đánh vào cái mông nhỏ của nàng. Nghĩ đến đây nàng chợt đỏ mặt chân lại bắt đầu run,hình như lúc sư phụ đánh nàng,hắn còn nhân tiên bóp bóp mấy cái,trên mặt có vẻ hả hê.

"Ngươi nói cái gì cơ?" Dù Sát Vô Cơ đã đè âm thanh đến mức thấp nhất,nhưng vô sỉ sư phụ vẫn nghe thấy rõ,nhưng vẫn cố tình hỏi.

"À,ta nói là sư phụ hôm nay thật đẹp trai a." Bỏ chuyện hôm qua sang một bên,Sát Vô Cơ lại vuốt mông ngựa.

"Đẹp trai thì ngươi đứng đó thêm một nén hương đi,ta cho ngươi ngắm cả ngày cũng được." La Thái Thiên đương nhiên biết nàng vuốt mông ngựa,vậy nên hắn phải không cho nàng như ý muốn rồi.

"Sư phụ!" Sát Vô Cơ nũng nịu nói,nếu thật sự đứng lâu như vậy chắc nàng sẽ không đi nổi mất.

Dạng sáng hôm sau,khi cả hai tỉ đệ vẫn đang ngủ say. La Thái Thiên đứng dậy đi về phía Sát Vô Cơ,lấy ra một tờ giấy để bên cạnh nàng rồi bước đi. Đợi hắn đi xa rồi,Sát Vô Cơ tưởng như đang ngủ vậy mà mở mắt. Lúc nãy La Thái thiên tiến đến nàng tưởng hắn không nhịn được mà có ý đồ với mình,lúc đó nàng đang nghĩ đối sách nếu hắn làm vậy. Có nên từ chối hắn không? Nếu mình từ chối hắn có ghét bỏ mình không?

Sát Vô Cơ cầm tờ giấy ở bên cạnh lên rồi đọc:

"Ta đi có việc một lát,các ngươi dậy rồi thì tự chống đẩy một trăm cái,đứng tấn nửa tiếng và đứng trên cọc nửa tiếng. Đừng nghĩ chốn việc,ta về mà thấy các ngươi không làm thì đừng có trách,đợi ta về ta nấu bữa sáng cho ăn."

Sát Vô Cơ nghe được vậy thì liên tưởng đến mấy tình tiết trong phim. Trong những bộ phim tiên hiệp đó,sau khi sư phụ nhận đệ tử thì trong lúc đệ tử đang ngủ mà đi ra một bờ sông ở xa rồi bỏ mình. Sau đó những người đệ tử không thấy hắn về mà bắt đầu lo lắng,mới đi tìm hiểu thì phát hiện ra hắn đã chết,hoá ra sư phụ bọn hắn bị bệnh nan y,vì không muốn thất truyền y bát nên mới nhận đệ tử,sau khi nhận xong thì lăn ra chết. Lúc đó nàng thật sự thấy tình tiết này trong phim thật nhàm chán,nhưng giờ nàng nghĩ lại,có phải sư phụ nhận hai người làm đệ tử rồi đi chết giống như trong phim không? Dù sao ngày xưa nàng cứu hắn chính là lúc hắn đang bị thương,phải chăng từ lúc đó hắn đã bị nhiễm độc?

Tâm nàng nghĩ đến đoạn đấy thì bắt đầu loạn,dù mới ở với La Thái Thiên có ba ngày thôi nhưng nàng thật sự rất cảm kích với La Thái Thiên,thực chất thì nàng đã sớm có tình cảm với hắn,chẳng qua là nàng vẫn không nhận ra. Sát Vô Cơ bắt đầu lay Sát Vô Hối,đợi hắn còn mơ mơ màng mạng tỉnh dậy thì nàng đã chạy theo hướng La Thái Thiên đi,chỉ vứt lại một câu cho hắn:

"Vô Hối,đi theo tỷ,sư phụ đang bị nguy hiểm."

"Tỷ tỷ ngươi thật xấu,hửm,sư phụ bị nguy hiểm?" Sát Vô Hối vẫn còn mơ màng nhìn bầu trời vẫn còn tối,hắn tưởng mình đang mơ. Sư phụ hắn thế nhưng là hắn vẫn biết,hắn thật sự rất mạnh,đến tỷ tỷ còn không chịu nổi ba chiêu của hắn thì hắn có thể bị cái gì nguy hiểm chứ. Tự nhủ một lúc hắn lại nằm xuống đi ngủ tiếp.

Nàng chạy được một lúc thì quay lại,không thấy đệ đệ đâu thì hơi tức giận.nhưng nghĩ về vô sỉ sư phụ đang nguy hiểm nên nàng cho qua một bên,tiếp tục đi về hướng La Thái Thiên đi. Bất chi bất giác nàng vậy mà mò về ngôi làng cũ,cũng đến đúng ngôi nhà gỗ khi xưa thì mất dấu chân. Nàng bắt đầu ngoảnh trước ngó sau,phát hiện ở chỗ này làm gì có sư phụ nào?

Đúng lúc này,một cánh tay bắt lấy ngọc thủ của nàng,tay kia che miệng nàng lại rôi dùng sức lôi đi. Bị tấn công bất ngờ,nàng muốn vùng vẫy ra nhưng không được,đối phương quá khoẻ,nàng bị nắm đến độ không thể nhúc nhích được chui vào một góc tối gần đấy.

"Tiểu nha đầu,ngươi đến đây làm gì,không phải ta bảo ngươi ở nguyên đấy tập luyện chờ ta về làm bữa sáng sao,chẳng lẽ ngươi ngứa cái mông rồi?" La Thái Thiên tiếng nói chuyền từ đằng sau chuyền ra.

"Ng...Người ta không phải sợ ngươi chết sao?" Sát Vô Cơ uỷ khuất nói,nhưng trong lòng đang mềm nhũn ra vì tư thế của hai người có chút ám muội. Vì La Thái Thiên tránh nàng dãy dụa nên ôm eo nàng,tay kia lại ôm ngực nàng khiến cho cả hai người như một cặp tình nhân đang ân ái.

"Chết?" Cảm nhận được kiều đồn bốc lửa của nàng đang cạ vào tiểu đệ đệ hắn,hắn sợ mình sẽ có phản ứng nên mới buông nàng ra rồi nói tiếp:

"Khụ khụ,ngươi nghĩ sao sư phụ lại đi làm mấy điều ngu ngốc đó. Tiểu nha đầu,lần sau ít xem phim lại,nếu ngươi còn trù ta để ta xem cái mông ngươi cứng hay nắm tay ta cứng."

Hắn nói đến đây làm nàng tỉnh ngộ,hoá ra là hắn căn bản không bị cái khỉ gió gì bệnh nan y. Đúng vậy,ít nhất nếu hắn muốn chết thì cũng phải truyền hết tâm đắc của hắn cho bọn họ,nhưng mà trong mấy ngày ngoài chống đẩy,chạy bộ hoặc đứng cột thì hắn dạy cho bọn họ mỗi cái Tụ Khí Quyết. Với cả,hình tượng của sư phụ vô sỉ thật sự không có giống với mấy cái tên sư phụ cao thượng trong phim. Đáng lẽ ra nàng phải sớm đoán ra,nhưng cũng tại tên vô sỉ sư phụ của nàng đi lén lén lút lút nên nàng mới sinh nghi a.

"Sư ph. Ưm!" Nàng đang định hỏi hắn sao dạng sáng lại lén lén lút lút ra đây làm gì thì hắn đã ôm nàng vào trong ngực. Cảm nhận được hơi thể nam nhân mãnh liệt từ La Thái Thiên,Sát Vô Cơ tim không khỏi rung động một hồi,ngước lên khuôn mặt anh tuần đấy. Cứ ngỡ cái khuôn mặt đó nhìn nàng xong rồi cả hai người chao nhau một nụ hôn nồng cháy như trong phim tình cảm thể nhưng khi nàng ngước đầu lên lại thấy hắn... ngước ra phía ngoài,ngón tay chỉ lên miệng rồi "Suỵt" một cái.

Lúc này nàng mới lắc đầu ổn định lại tâm tình,nhìn tư thế của La Thái Thiên từ đầu đến giờ nàng có thể chín thành chắc chắn hắn đang theo dõi hoặc đang tìm kiếm thứ gì đó. Nếu lí do là vậy thì sẽ vừa khớp với tất cả hành động kì lạ của hắn,nàng không khỏi cảm khái,vô sỉ sư phụ kế hoạch vô sỉ như thế cũng sẽ nghĩ ra,sợ rằng ở lâu với hắn nàng sẽ bị hư.

Tiếp theo,nàng nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân nặng nề hướng phía hai người đi đến.Theo như tiếng bước đi chậm và những tiếng nói chuyện vang lên inh ỏi thì đám người đó chắc cũng chỉ vô ý đi qua,căn bản không biết có hai người đã xâm nhập nơi này. Theo cước bộ của họ,phòng chừng chỉ cần mười lăm giây nữa là họ sẽ đến đây,nàng nhìn người đàn ông đang ôm ấp mình,hiếu kì xem người này sẽ xử lí thế nào. Nếu không xử lí ổn thoả thì căn bản chính là chọc tổ ong vò vẽ,cả đám người sẽ vây công họ.

Nhưng hành động tiếp theo đã khiến nàng ngây người,không biết từ đâu lấy ra một khẩu M16 mang nòng giảm thanh. Sau đó hắn đi ra rồi dùng xả súng vào đám người đang đi tới. Không nghĩ có địch ẩn núp trong bóng tối,tất cả mọi người đều bất ngờ khi thấy có một người cầm súng đi ra. Phải biết ở nơi miền núi của họ,muốn tìm một khẩu súng rất khó,trong bang hộ của họ cũng chỉ có vài khẩu mà thôi,thế nhưng súng đều là những thứ từ thế chiến hai,căn bản không bằng được với loại súng liên thanh La Thái Thiên đang cầm trong tay.

Nhưng dù có bất ngờ hay sợ hãi đi chăng nữa,bọn họ cũng vẫn không thoát khỏi nòng súng của hắn,chỉ trong mấy giây,tất cả mọi ngừoi đều đã gục xuống,trên người đều có năm,sáu cái lỗ nhỏ.

Nhanh như vậy ư? Sát Vô Cơ ở một bên nhìn mà cảm thán,nàng thật sự cảm thấy vẫn là quá coi thường cái người sư phụ này. Nàng ban đầu cứ nghĩ,người tu tiên quan điểm nắm đấm là mạnh,súng ống tất cả đều là cứt chó bỏ đi hết. Bây giờ nàng mới hiểu,tại sao tu tiên lại không thể dùng súng,súng cũng bất quá là một loại vũ khí,vũ khí mạnh thì ta dùng a,ngươi bị ta bắn một phát thì là người chết,có giỏi thì ngươi đến đánh ta a.

"Được rồi tiểu nha đâu,ngưoi cũng đã đến đây thìddi theo sau ta đi." La Thái Thiên nhìn Sát Vô Cơ nói.

Nàng vừa mới kinh ngạc về La Thái Thiên xong thì câu "Tiểu nha đầu" đã bị hắn phá hết.

Muội phu ngươi,rõ ràng ngươi chỉ là một thằng nhóc trung học,cớ sao lại gọi đàn chị ta là "Tiểu nha đầu",nếu như ngươi không phải sư phụ ta chắc ta đã xông vào không chết không thôi với ngươi.

"Vâng." Nhưng cho dù nghĩ thế,Sát Vô Cơ đương nhiên sẽ không nói ra,nàng vẫn không có ngu ngốc đến mức rước hoả vào người.

La Thái Thiên bắt đầu đi vào,thế như trẻ tre,trong căn cứ này dù nhiều người,nhưng đa số chỉ trang bị đại đao hoặc nỏ,tu vi cũng chỉ dao động từ luyện khí tầng một đến tầng ba,hiếm nhất cũng chính là tầng bốn. Nhưng mà kể cả có tầng mười đi chăng nữa thì cũng không ngạnh kháng được súng đạn,La Thái Thiên coi căn cứ họ như là vườn nhà mình.

Vào sâu trong cùng,La Thái Thiên đi đến một khu đặc biệt,khu này có một hàng tưởng thành cao lớn sơ sài được làm bằng gỗ,ở trên cũng có mấy cái tháp canh,nhưng mà đây cũng chỉ là đồ trang trí thôi. La Thái Thiên có thể nhìn thấy,mấy tên ở trên tháp canh vẫn còn đang ngủ say,khiến hắn có thể dễ dàng đi vào. Đương nhiên để tránh việc tai bay vạ gió,La Thái Thiên đành uỷ khuất họ cho họ "ngủ say hơn".

"Cơ nhi,nàng ở lại đây đi,ta lên trên sử đẹp chúng." Tình huống cấp bách,La Thái Thiên gọi thân mật một chút,dù sao ở trong nhà hắn,nữ nhân nào hắn có thiện cảm đều được gọi như vậy. Đương nhiên Sát Vô Cơ không biết chuyện này,nghĩ là vô sỉ sư phụ đang tỏ tình với nàng,nàng đỏ mặt trong lòng ngọt ngào cúi đầu xuống. Giống như quyết định cái gì,nàng tự tin ngẩng lên thì thấy hắn đã đi mất.

Sau khi sắp xếp xong,La Thái Thiên mới bắt đầu đi vào,từ từ mở cửa rồi không một bước chân tiến vào. Phải nói La Thái Thiên thật sự có tư chất ăn trộm,gần như những động tác của hắn đều rất thành thục,nếu ai nhìn thấy một thời oanh liệt đế hoàng mà phải lén lén lút lút như tên trộm như thấy này chắc mắt họ sẽ nứt ra. Nhưng việc đó La Thái Thiên cũng không quan tâm,vẫn câu nói cũ "Người trong giang hồ,biết nhiều một chút cũng tốt."

La Thái Thiên từ từ kiểm tra từng phòng một,tất cả đều tối đen như mực,căn bản không có lấy một bóng người. Đi từ từ lên trên,La Thái thiên mới nghe được tiếng nói chuyện,hắn tăng tốc độ đi lên trên của mình,đương nhiên là vẫn phải cân thận không tạo ra tiếng động.

La Thái Thiên dừng lại ở trước một căn phòng,ánh sáng từ khe dưới của căn phòng chuyền ra khiến hắn cũng biết trong này có người.

"Lý lão đại,anh nghĩ thế nào về đề nghị của chúng tôi?"

"Khang lão đại,tôi muốn hỏi thật,chủ hội lần này là ai?"

Giọng nói của hai người đàn ông trong căn phòng vang ra,một người gọi là Lý lão đại thì hắn biết.Đó chính là Lý Khôn,thủ lĩnh của căn cứ này,còn một người nữa là Khang lão đại thì hắn thật sự không biết. Vốn tưởng trong biệt thự của hắn giờ này ngoài hắn ra thì không có ai khác nên La Thái Thiên mới đến đây,nhưng thật sự là đúng là có một chút ngoài ý muốn. Nếu cái tên Lý Khôn kia thì La Thái Thiên có thể cam đoan chắc chắn giết chết đối phương nhưng còn cái tên Khang lão kia thì hắn thật sự không chắc,dù sao cũng không biết tu vi của đối phương. Lỡ đâu đối phương cũng tu vi bằng mình mà tệ hơn là có hơn mình một tiểu cảnh giới nhỏ thì sao? Dù La Thái Thiên nếu dùng chút thủ đoạn thì vẫn có thể thắng nhưng nếu đối phương cũng có át chủ bài thì La Thái Thiên hắn chắc chắn phải chạy thôi.

Vậy thì đàn xem tình hình bên họ trước,hắn vẫn còn ưu thế ở trong bóng tối,họ ở ngoài sáng,đợi tí nữa một trong hai người đi ra thì hắn sẽ tiên hạ thủ vi cường tranh tiên lấy mạng một người thì mới chăc ăn được. Ân, cứ tính vậy đi. Nhưng mà cái chính là họ bao giờ mới nói chuyện xong chứ,nếu họ thật sự nói ở đấy một tiếng thì hắn chắc chắn phải rời đi,dù sao thì trời cũng sắp sáng.

"Đương nhiên sẽ công bằng mà bình đẳng đấu võ." Người tên Khang lão đại nói.

"Đấu võ?" Lỹ lão đại có chút không hiểu,lặp lại.

"Đúng,chính là đấu võ. Chúng ta các bang chủ sẽ chia nhau ra đấu,ai mạnh nhất thì người ấy sẽ là hội chủ. Anh biết đấy,giờ giết tang thi thì chúng ta sẽ được linh nguyên để tăng cường thân thể,bây giờ không còn là thời đại của vũ khí chiến tranh tiên tiến như xưa nữa,mà chính là do hai nắm đấm gây nên. Thế nên cuộc đấu võ công bằng chắc không còn gì bàn cãi." Khang lão nhìn đối phương nói tiếp:

"Chúng tôi viết anh rất mạnh,nhưng còn hai người ở bên Phong Lập bang thật sự đều là quái vật,nên tôi nghĩ anh nên từ bỏ đi thôi."

"Được rồi,chúng tôi ra nhập,thứ tôi cần ông cũng đã giao,tôi rất hài lòng." Lý lão đại cũng như là mấy đàn em của hắn,hoàn toàn chính là cơ bắp phát triển quá mức nên trí thông minh không quá cao,hắn không hiểu lắm ý ám chỉ của Khang lão đại,dù sao hắn cũng là thuận tiện hỏi chứ không muốn làm thật.

Khang lão đại nhìn sang bên hai "con hàng" rồi cười nói:

"Vậy không chậm chễ thời gian của Lý lão đại nữa,tôi xin cáo từ."

"Được rồi,vậy phiền ông tự đi,tôi có việc không tiễn ông được."

La Thái Thiên đứng bên ngoài nghe hết mọi chuyện,theo hắn suy đoán thì các căn cứ ở tình Hoà Bình đang tập hợp để lập ra một bang hội. Mà theo như lão Khang kia nói thì bang hội này chắc chắn do cái gì đó Phong Lập bang bang chủ làm chủ hội. La Thái Thiên đương nhiên là rất hứng thú,hắn muốn chính là sau này đem tất cả thu hết về dưới trướng rồi tạo ra một quân đoàn hùng mạnh.

Nhưng càng làm La Thái Thiên tò mò hơn rốt cuộc cái thứ "hàng" hai người nói với nhau là cái gì. Chẳng lẽ là "bột mì" hay là súng đạn? Nhưng mà cảm thấy thời cơ của mình sắp đến,đến lúc đó thì hắn sẽ tự biết mà thôi.