Chương 9: Nghỉ tết âm lịch

Chương 9: Nghỉ tết âm lịch

- Sắp được nghỉ tết âm rồi, vậy là vợ sắp không được gặp chồng hơn 2 tuần, vợ sẽ nhớ chồng đến phát điên mất!

Nằm trong vòng tay người tình sau cuộc giao hoan, Hà vừa nũng nịu vừa đùa nghịch dương vật giờ đã ỉu xìu xuống của hắn. Giờ đây trong âm đạo nàng đang đầy ắp tinh dịch của 3 lần xuất tinh của hắn, thậm chí một chút vẫn còn đang chảy dần ra ngoài mép l-n nàng, xuống bẹn rồi hòa lẫn với một mảng loang lổ lớn dưới ga giường. Nhưng nàng mặc kệ điều đó vì giờ hai chân nàng đã nhũn cả ra sau 5 lần lên đỉnh đã đời nữa. Đã lâu rồi nàng với hắn mới lại làm tình một cách đầy điên dại như vậy. Nhưng sướng trước thì khổ sau, giờ đây bộ phận sinh dục cả hai đều cảm thấy chút ê ẩm vì buổi làm tình đầy điên cuồng, hoang dại hôm nay.

- Ở quê chồng có máy tính bàn, có cả mạng luôn! Mai đi học vợ ghi cho chồng tên nick Yahoo của vợ. Số điện thoại vợ chồng có rồi, về quê có điện thoại chồng sẽ gọi cho vợ, nhưng chat yahoo sẽ được lâu hơn với đỡ tốn kém hơn.

- Ui chồng cũng có nick Yahoo à! Sao bây giờ mới cho vợ biết! Giấu định tòm tem với con nào đúng không?

Cơn ghen nổi lên khiến nàng bất giác siết chặt thằng nhỏ của hắn.

- Ui đau chồng, nhẹ thôi! Vì máy tính chồng đề ở quê mà làm gì đâu có mang theo để kí túc xá được, nên ở trên này cũng không dùng được nên chồng mới không nói!

- Vậy lỡ chồng ra quán nét chát chít với con nào thì sao?

Nàng lại siết chặt bàn tay thêm một chút.

- Ui đau! Chồng có ra quán nét bao giờ đâu! Chồng sợ chồng nghiện đánh game rồi quên học hành quên cả yêu vợ thì làm thế nào! Hì Hì. Vợ biết chồng chỉ yêu mình vợ thôi mà! Có ai xinh đẹp lại tốt với chồng hơn vợ đâu!

- Hừ! Chỉ được cái dẻo mỏ thôi!

Nằm âu tâm tình thêm một chút cả hai cùng vào tắm rồi ra về.

Kì nghỉ tết âm lịch đã tới, Hải về nhà mang theo một cành đào mua được khi ngang qua chợ quê. Về đến ngôi nhà nhỏ thân thương, hắn thấy người bà thân yêu đang chuẩn bị nguyên liệu làm bánh chưng, dù thi thoảng hắn có mượn điện thoại của Hà gọi về nhà nhưng mấy tháng không gặp hắn nhớ bà nhiều lắm.

- Bà ơi! Cháu về rồi!

Hải như đứa trẻ xúc động chạy tới ôm bà như khi còn thơ bé.

- Cháu bà về rồi! Cháu bà khỏe mạnh về rồi!

Nhìn Hải trở về bình an, khỏe mạnh bà Hiền vui lắm, chỉ vậy thôi cũng đủ bà tối nay có thể ngủ ngon giấc rồi. Hắn cất balo đồ đạc vào trong nhà, treo lên tường cái lịch tết của trường tặng rồi lăng xăng lại giúp bà, líu lo đủ chuyện của hắn ở trên thị xã tất nhiên là trừ việc hắn có người yêu rồi.

- Bố cháu bảo năm nay lại phải ở lại trực tết!

Bà thờ dài nói. Hải đủ lớn để hiểu bố đang trốn tránh hắn, trốn tránh trở về cái làng này. Hắn cũng không có cảm xúc gì đặc biệt khi nghe tin này. Dù sao mọi năm bố cũng bận “trực tết” có về được đâu, chỉ gửi tiền về cùng với chút quà tết.

Tuy năm nay hắn và bà vẫn đón cái tết không có bố và mẹ nhưng trong căn nhà nhỏ vẫn đầy ắp niềm vui tiếng cười.

Mùng 4 tết, trong làng từng tốp người đi chúc tết các nhà trong làng, có tốp là của đám thanh niên trai tráng, có tốp của hội phụ nữ xóm (đa phần toàn phụ nữ đã có gia đình), có tốp của mấy chú mấy bác ham rượu trong làng,.. Tết năm nay bà Hiền được dịp nở mày nở mặt với hàng xóm, năm nay đã khác mọi năm, “Hải điên” lại trở thành người đầu tiên của làng đỗ trường cấp 3 chuyên trên thị xã. Ai ai cũng chúc mừng bà Hiền cháu trai đã khỏi bệnh lại còn học giỏi là niềm hành diện của cả làng. Nhìn vào cuốn lịch treo tường có in tên và hình ảnh của trường THPT chuyên, ai ai cũng gật đầu khen ngợi Hải cũng chúc mừng bà Hiền cháu trai đã khỏi bệnh lại còn học giỏi là niềm hành diện của cả làng. Những năm trước, Hải đều trốn vào phòng ngủ (trước đây là phòng ngủ của bố mẹ Hải, nhưng sau khi bố mẹ bỏ đi một thời gian, nó trở thành phòng ngủ của Hải) mỗi khi có người đến chúc tết. Nhưng năm nay đã khác, Hải chủ động ra mời rượu chúc tết khách đến chơi. Hắn cảm ơn mọi người trong làng, nếu không có lòng tốt của mọi người trong làng, có lẽ hắn đã không thể sống tới ngày hôm nay. Mấy chú mấy bác thường xuyên cứu giúp hắn nghe được cảm động lắm, mừng cho bà Hiền vì thằng cháu khôn lớn đã hiểu chuyện. Đương nhiên trong làng cũng có người nọ người kia, không phải ai cũng thật lòng mừng cho hắn. Tuy giờ hắn có thể tạm coi là khỏi bệnh nhưng quá khứ của hắn thì vẫn còn đấy, vẫn là cái vấn đề muôn thuở cho mấy mụ độc mồm trong làng bàn tán, vẫn là cái để mọi người kì thị xa lánh hắn. Vì cái quá khứ ấy nên dù thế nào hắn hiểu hắn cũng chẳng thể sống như một người bình thường ở cái làng này được. Vì vậy cái quyết tâm rời khỏi làng để bắt đầu một cuộc sống mới của hắn vẫn không hề thay đổi.