Chương 6: Câu chuyện thuê phòng

Chương 6: Câu chuyện thuê phòng

Hải là một tên “nhà quê” đúng nghĩa đen. Mặc dù đang sống nơi phố xá phồn hoa, nhộn nhịp nhưng cuộc sống của hắn ngoài những buổi hẹn hò cùng người yêu thì chỉ là quanh quẩn giữa kí túc xá và trường học. Không giống như ở cái xã nghèo nơi hắn sinh ra, nơi đây nhà cao cửa rộng, phố xá nhộn nhịp tấp nập. Hắn cảm giác như mình chưa thể hòa mình vào cuộc sống phồn hoa này.

Cũng may là Hà lại quá đỗi quen thuộc với nơi đây, nơi phồn hoa nhộn nhịp này chính là nơi nàng sinh ra và lớn lên. Nếu không cũng chả biết những buổi hẹn hò của hai người sẽ diễn ra ở đâu nữa.

Hiện tại, cũng như những lần khác, Hà đang đau đầu khi suy nghĩ về địa điểm hẹn hò tiếp theo. Không giống như những lần trước, lần này địa điểm nàng cần tìm là một nhà nghỉ hoặc khách sạn, nơi mà nàng sẽ trao cái quý giá nhất của đời người con gái cho người con trai mà nàng yêu. Nhưng để tìm được một nhà nghỉ hay khách sạn phù hợp đối quá khó, nếu chọn những chỗ ở trung tâm thị xã thì rất có thể sẽ bị người quen bắt gặp. Nên dạo gần đây, sau mỗi lần hẹn hò trên đồi thông, hai đứa lại đèo nhau vi vu ra xa vùng trung tâm thị xã để tìm địa điểm thích hợp. Nhưng chiếc xe điện có giới hạn quãng đường kém nhất là lại chịu tải trọng của hai người, nên cả hai cũng không đi được xa, cũng chưa thể tìm được địa điểm như ý.

Ở độ tuổi này, việc tìm một nhà nghỉ hay khách sạn là một suy nghĩ lớn mật, đó là việc cha mẹ Hà nhận xét là hư hỏng, mất nết mỗi khi gia đình nàng tình cờ nhìn thấy những cặp đôi còn đang mặc trên mình bộ đồng phục nhà trường chở nhau vào ra nhà nghỉ hay khách sạn. Nhưng khi đã mù quáng trong tình yêu thì tất cả những điều đó nàng không còn cho là đúng và đáng để bận tâm nữa. Việc trao tấm thân xử nữ cho người mình yêu là một việc hết sức ý nghĩa với nàng, trái tim thiếu nữ cho rằng đó là một chuyện lãng mạn và tất yếu trong tình yêu. Còn đối với Hải đó là sự khát khao chiếm hữu, là sự đánh dấu chủ quyền của con đực với con con cái, là dục vọng của người con trai tuổi mới lớn.

Ở cái năm 2012, thị xã của tỉnh X chưa được lên thành phố, các khách sạn và nhà nghỉ chưa làm chặt chẽ như bây giờ, thậm chí việc xét chứng minh nhân dân là một việc không cần thiết ở đa số các khách sạn, nhà nghỉ trên địa bàn tỉnh. Thời đó đám học sinh còn có câu bất hủ “yêu là phải đt, đt mới phải là yêu, những đứa không biết đt là không biết yêu”. Nếu bạn mà hỏi các chủ khách sạn, nhà nghỉ vào thời điểm đó rằng chuyện học sinh dắt nhau vào nhà nghỉ có phải chuyện lạ không? Thì câu trả lời chắc chắn là “Không! Lạ quái gì! Học sinh bây giờ đ-t nhau như gà ấy mà”. Họ đã quá quen thuộc với cái cảnh mấy đứa mặt non choẹt dắt díu nhau vào nhà nghỉ khách sạn rồi. Đến cả Hà - nàng tiểu thư trong gia đình gia giáo, vừa học giỏi vừa ngoan hiền giờ cũng chả phải đang cùng bạn trai đi tìm khách sạn và nhà nghỉ hay sao?

Sau vài lần lượn lờ tìm kiếm, Hải và Hà đã tìm được một nhà nghỉ khá kín đáo trong một con hẻm nhỏ khuất người qua lại. Thật lòng thì Hà muốn tìm một khách sạn to và sang trọng, tiền bạc với nàng không phải là vấn đề nhưng những nơi đó thường chỉ có ở trung tâm thị xã, nằm ở đường lớn rất dễ bị phát hiện. Mặc dù giấc mơ được trao lần đầu cho người mình yêu trong một nơi sang trọng, lãng mạn không được như ý muốn nhưng nàng cũng hiểu, với mối quan hệ bí mật này và hơn hết còn đang là một học sinh cấp 3, một nhà nghỉ sạch sẽ, kín đáo sẽ phù hợp hơn. Dù ở trong một con hẻm có vẻ vắng vẻ nhưng đây là một nhà nghỉ mới được xây không lâu với 4 tầng tính cả tầng hầm, được đầu tư khá tốt và vượt ngoài tầm mong đợi của cả hai.

Dựng chiếc xe điện ở nơi để xe dưới tầng hầm của nhà nghỉ, Hà quan sát xung quanh chỉ thấy lác đác vài chiếc xe, chứng tỏ nơi này khá ít khách, nàng thở phào nhẹ nhõm. Hai đứa vẫn còn ngại ngùng chưa dám lên tầng 1 đặt phòng, Hải lấy hết dũng cảm của người đàn ông nắm tay bạn gái lên tầng 1 tiến về quầy lễ tân đặt phòng.

- Cho em thu…uê… một phòng.

Giọng Hải lí nhí nói với anh chàng đứng trong quầy lễ tân. Hà ngại ngùng không dám nhìn mặt anh ta nên nép sau lưng hắn. Anh chàng lễ tân tò mò thích thú nhìn đôi trẻ này, hai đứa bịt khẩu trang kín mít, đội mũ lưỡi trai hơi cụp xuống như sợ người ta sẽ nhận ra mình. Thầm cười trong lòng anh chàng nổi hứng một chút muốn trêu cặp đôi này.

- Này nhóc! Lần đầu hả?

- … Da…ạạạ!

- Mấy giờ?

- …

- Nhìn cái mặt mày nghệt ra kìa, pựt!

Anh chàng lễ tân dù rất cố gắng nhịn cười nhưng vẫn phát ra tiếng, làm đôi trẻ có chút bối rối xấu hổ.

- Đúng là dốt, lần đầu có khác nhỉ! Ý anh hỏi là hai đứa mày định thuê phòng mấy giờ?

- 2 tiếng ạ!

- Rồi! Cầm lấy chìa khóa đi lên phòng 305, tầng 3. Này từ từ, thế mày đã có áo mưa chưa?

- Anh lại trêu em rồi, trời nắng có mưa đâu mà anh lại cần áo mưa ạ?

- NGU! đúng là lần đầu có khác, đéo biết gì! Áo mưa là bao cao su đấy, mày không có áo mưa để cho con người ta bụng to lên à? Chơi bời cũng đỡ mang bệnh vào người. Đây! Mừng chú em vào đời anh cho mày hẳn 3 cái.

Nhìn thằng nhóc bối rối, hai tai đỏ hết lên rồi nhận lấy 3 chiếc bao cao su mà chạy vù đi làm anh chàng lễ tân phá lên cười khoái chí.

- Haha! Buồn cười quá, đúng trai tân có khác! Ha ha!

Thực ra không cần đưa bao cao su thì dưới mỗi gối tại mỗi phòng đều được để sẵn 2- 3 chiếc bao cao su sẵn rồi. Gã cố tình làm vậy chỉ vì muốn trêu chọc cặp đôi trẻ này thôi.

Hà cũng đã sớm chuẩn bị bao cao su “chôm” được từ phòng ngủ của bố mẹ, chỉ là nàng ngại chưa dám nói ra, định đến khi bạn trai hành sự sẽ đưa cho. Còn về phần Hải, hắn xấu hổ vì dạo này “tinh trùng dồn lên não” vì quá háo hức về cái ngày mà quên béng đi cái kiến thức an toàn cơ bản mà hắn được học trong môn sinh học hồi cấp 2.

Sợ gặp thêm ai khác, Hải và Hà chạy một mạch leo đến tầng 3. Khi cách cửa phòng 305 được đóng khóa trái lại, khẩu trang cùng chiếc mũ lưỡi trai nhanh chóng được trút bỏ, hai đứa đỏ mặt thở hổn hển nhìn nhau cười ngượng. Mặc dù tiết trời đang mùa thu khá mát mẻ nhưng hai đứa đều ướt đẫm mồ hôi. Có lẽ đó là kết quả của việc leo một mạch 3 tầng lầu nhưng cũng có thể đó là những giọt mồ hôi của sự hồi hộp, lo sợ và ngại ngùng, xấu hổ đến đỏ mặt.