Chương 3: Mỗi Boss Đều Có Một Giấc Mộng Công Chúa 02

Viên Thiển nghiêng mặt sang nhìn, chỉ thấy hình ảnh Hoàng Thế Hoành và Trang Chu trò chuyện vui vẻ với các cô gái.

Viên Thiển hờ hững “Hừ” một tiếng, nhàm chán.

Trong bầu không khí “rộn rã” như vậy, chỉ có Viên Thiển không nhanh không chậm nhấp rượu vang đỏ, thi thoảng xoay cổ tay, nghĩ cách im lặng rời đi.

Vừa mới giương mắt lên, anh đã thấy có một cô gái cao gầy, mặc váy dài màu trắng, đứng ở chỗ xa nhất.

Hình như là…cô gái đỡ mình ở hành lang?

Cô chính là người khiến anh có ấn tượng sâu nhất trên sân khấu chữ T.

Mấy cô gái mỉm cười mời rượu Hoàng Thế Hoành, hơn nữa càng uống càng hăng, nhìn mà muốn no.

Hoàng Thế Hoành cười bảo: “Mấy em trình diễn tốt lắm! Đến lúc quay chương trình phải cố gắng biểu hiện đấy! Vẫn có người không qua đây uống rượu hả?”

Cô gái váy dài trắng khựng lại, tuy không lùi ra sau nhưng cũng không tiến lên.

Tay cầm ly rượu của Viên Thiển lại run một cái.

Biểu hiện của cô gái này…thật sự rất giống thực tập sinh Lý Hiểu Viện mà Lục Chân từng dẫn dắt.

Lục Chân là anh em tốt của Viên Thiển, đáng nhẽ tiền đồ rực rỡ, bởi vì cản rượu trên bàn tiệc cho Lý Hiểu Viện mà chọc giận thủ trưởng, bị điều về bộ phận hậu cần phát giấy vệ sinh.

Lẽ nào đây là một người chơi, thậm chí có thể là Lý Hiểu Viện?

Anh không khỏi suy nghĩ trong đầu, nếu như là người chơi chủ động mời rượu lấy lòng Hoàng Thế Hoành, thế thì là để thuận lợi debut, như vậy mới có thể cống hiến cho Khôi Khoát Entertainment, cày được điểm.

Vả lại ở trong game, Hoàng Thế Hoành cũng chẳng thể làm gì được người chơi. Gã ta cũng chỉ hưởng thụ cái cảm giác thỏa mãn khi được trai xinh gái đẹp xúm xít vào lòng thôi, có lẽ anh không nên lo chuyện bao đồng.

“Cô có phải Lý Hiểu Viện không?” Viên Thiển vô thức mở miệng hỏi.

Thế nhưng anh nhận ra sau khi mình mở miệng, không hề có âm thanh nào.

Mà bên tai lại vang lên một tiếng ting: Vi phạm quy tắc thứ ba của game, “Sau khi người chơi vào game, không được thăm dò nhiệm vụ và thân phận của nhân vật khác”, trừ 10 điểm.

Viên Thiển trơ mắt nhìn điểm của mình từ 100 giảm xuống 90, mà anh chỉ vừa mới vào game coi biểu diễn thời trang thôi đấy!

Sao anh lại quên béng không được thăm dò thân phận của người chơi cơ chứ?

Cho dù cô ta có phải Lý Hiểu Viện hay không, chỉ cần cô không muốn dùng cách này để lấy lòng Hoàng Thế Hoành, Viên Thiển cảm thấy mình không nên im lặng.

Lúc này, Hoàng Thử Lang đã thấy cô gái váy trắng, cười xấu xa bảo: “Em trốn gì đó? Rốt cuộc là ngại, hay là giấu bí mật gì, sợ đi lên bị lộ? Lại đây lại đây!”

Cô đứng ở đó, trên mặt không hề có ý cười, loáng thoáng để lộ sự lúng túng.

Mắt thấy tay Hoàng Thế Hoành với lấy cô, muốn túm cô tới bên cạnh. Viên Thiển kéo cô tới bên mình trước, nói một cách lạnh lùng: “Ngồi xuống đi”.

Hoàng Thế Hoành và Trang Chu ngẩn người, sau đó lập tức nở nụ cười: “Ái chà! Cuối cùng cũng có người lọt vào mắt giám đốc Viên! Lát nữa cho bé này bao lì xì lớn!”

“Tất nhiên, lúc quay chương trình cũng thêm mấy cảnh!”

Cô gái kia đứng cạnh anh, vẫn thẳng lưng không ngồi xuống.

Đỉnh đầu Viên Thiển bị một cái bóng bao phủ, cảm giác ngột ngạt không hiểu vì sao lan ra.

Anh vừa mới ngẩng đầu, mới phát hiện cô nàng này thật cao.

Giá trị tham số của nhân vật trong game sẽ được điều chỉnh bởi đặc điểm thể hình của người chơi. Vừa làm cho nhân vật trông hoàn mỹ hơn, đồng thời vẫn phù hợp với bản thân người chơi, tăng cảm giác thay thế (1).

Con gái cao đến vậy à?

Cũng phải hơn một mét bảy lăm ấy nhỉ?

Hơn nữa cô gái này còn mang giày sneaker trắng đế bằng.

Đường nét mắt cá chân và một đoạn bắp chân lộ ra của cô có cảm giác nhỏ mảnh làm người ta muốn bảo vệ.

“Ngồi đi…”

Khi Viên Thiển đối diện với đôi mắt của cô, không khỏi ngây ngẩn.

Cô vẫn cúi đầu, bấy giờ Viên Thiển mới phát hiện cô thật sự rất đẹp, là kiểu đẹp sạch sẽ.

Mặt mày mang theo vẻ cố chấp, vừa nhìn chính là người không dễ dàng khuất phục, sâu trong lòng có suy nghĩ riêng của mình.

Một đôi mắt trong veo thấu suốt, là vẻ trong suốt không bị vấy bẩn, nhưng giờ phút này lại tràn ngập đề phòng và bài xích với Viên Thiển.

Viên Thiển thở dài, phải rồi, hình tượng hiện tại của anh là “gã đàn ông cặn bã phong lưu”, gái nhà lành đều phải đề phòng anh.

“Ngồi đi”. Viên Thiển lại dùng giọng điệu mềm mỏng hơn.

Hoàng Thế Hoành mở miệng nói: “Kế hoạch này của chúng ta có được thông qua hay không, thì phải xem giám đốc Viên có ủng hộ không đó! Mau mau mời anh ấy vài ly đi!”

Cô gái sắp ngồi xuống lại thẳng lưng.

Viên Thiển nghiêng mặt đi, khẽ hừ một tiếng, “Ngồi xuống ghế đi”.

Cũng không biết một tiếng hừ này làm cô gái ấy sợ, hay là cô cảm giác được Viên Thiển xem thường Hoàng Thế Hoành, mà chầm chậm ngồi xuống.

“Bao tuổi rồi?” Viên Thiển hỏi.

Cô cúi đầu không đáp.

Hoàng Thế Hoành còn đang hỏi từng cô gái: “Các em là em trai hay em gái thế?”

Nếu ở đây có con trai thật, Viên Thiển cảm thấy quá nửa là cái người cười cợt ngồi cạnh Hoàng Thế Hoành.

Khung xương lớn như thế, xương gò má cũng cao, không phải con trai, thì là ai?

“Ôi, giám đốc Viên đừng lo! Ở đây đều trên mười tám tuổi cả!” Trang Chu cười nói.

Viên Thiển lại hỏi: “Ăn cơm tối chưa?”

Cô gái bên cạnh gật đầu, thế nhưng rất nhanh cái bụng lại kêu “Ùng ục”.

Viên Thiển nhìn bụng cô: “Nếu chưa ăn cơm, bụng rỗng thì tốt nhất là đừng uống rượu”.

Cô gái khựng lại, tay vẫn cầm ly rượu thật chặt.

Viên Thiển trực tiếp lấy cái ly đi, đặt ở đầu khác.

Hoàng Thế Hoành lại đang ầm ĩ bắt người ta uống rượu, cô gái căng thẳng nhìn bọn họ.

“Cô có muốn ở lại đây uống rượu không?” Viên Thiển nhẹ giọng hỏi.

Cô gái im lặng một lúc, lắc đầu.

“Vậy được”. Viên Thiển đứng lên, nói: “Giám đốc Hoàng, giám đốc Trang, mọi người cứ tiếp tục đi. Tôi về trước đây, dạ dày vẫn đau quá”.

“Ơ kìa? Không chơi à? Xem ra là cô bạn này không hiểu chuyện rồi, để…”

“Cô ấy đi với tôi, đúng lúc bên tôi có buổi chụp ảnh poster của Thời Đại Vàng Châm, khí chất của cô ấy cũng rất phù hợp, dẫn đi gặp nhiếp ảnh gia”

Viên Thiển biết một khi mình nói thế, hai tên này sẽ biết anh chỉ kiếm cớ dẫn cô đi, nhưng nếu muốn anh giúp, thì sẽ phải nể mặt anh.

“Đi luôn à? Thế chú cảm thấy kế hoạch này…”

“Lần sau bàn chuyện công việc thì đừng uống rượu. Bầu không khí trông không đứng đắn”

“Ôi chao, bọn anh đều quen vậy rồi, còn cần phải nghiêm túc thế à?”

Viên Thiển quay người lại, cô nàng có hơi do dự, nhưng vẫn đi theo.

Đến trước xe, cô gái vẫn cúi đầu, Viên Thiển biết sự cảnh giác của cô, giúp cô mở cửa xe ra: “Cô ngồi phía sau đi”.

Anh lót trần xe cho cô, sợ cô đụng đầu, sau đó đi tới ghế phó lái.

“Ở chỗ nào? Mới vào ký túc xá cho thực tập sinh à?”

Cô gái gật đầu.

Viên Thiển báo địa chỉ cho tài xế, xe chạy đi, dừng lại trước một tiểu khu xa hoa.

“Về đi”. Viên Thiển mở miệng nói.

Cô gái rất ngạc nhiên, Viên Thiển không hề làm gì đã thả cô về?

Cô mở cửa xe, sau khi đóng cửa cũng không rời đi mà nhìn Viên Thiển.

Viên Thiển thở dài: “Tôi không biết vì sao cô lại tới, nhưng tôi biết cô không vui, nên mới đưa cô về”.

Cô gái cúi đầu, nhưng dường như rất để tâm lắng nghe.

“Làm thực tập sinh, ít nhiều đều có giấc mộng của riêng mình. Đừng trông chờ người khác dệt mộng cho mình, đúng hướng rồi kiên trì mới có ý nghĩa. Có lúc, từ bỏ một con đường không phù hợp với bản thân, còn cần dũng khí hơn kiên trì. Với cả…chơi game ít thôi, game dù có hay, cũng không có người ở bên sưởi ấm”

Nói xong, Viên Thiển ra hiệu tài xế lái xe.

Cô gái đó nhìn Viên Thiển rời đi, vẻ ngạc nhiên chợt hiện nơi đáy mắt.

Trong xe, Viên Thiển tự giễu nở nụ cười, nghĩ thầm mình đúng là có bệnh. Có mấy lời nói với người chưa từng trải chỉ là một nồi “súp gà cho tâm hồn (2)”, ngửi thì rất thơm, uống vào cũng thành một bãi nước tiểu.

Cô gái xoay người đi vào tiểu khu, vừa đi vừa tháo tóc giả trên đầu xuống, cởi dây chuyền trên cổ, lưu loát kéo váy đầm ra từ đỉnh đầu, lộ ra cơ bắp săn chắc ở bụng dưới.

Ra khỏi thang máy, vừa vặn gặp mấy thực tập sinh khác của Khôi Khoát Entertainment đang tán phét ở hành lang.

Bọn họ vừa thấy hắn, cho nhau ánh nhìn trào phúng, đi lên giáp mặt.

“Ê, Lâm Thâm ——không phải mày đi với giám đốc Hoàng và giám đốc Trang à? Sao về sớm thế?”

Gã thực tập sinh này tên là Quan Châu, ỷ vào gia cảnh tốt, nhét cho huấn luyện viên trưởng và Hoàng Thế Hoành rất nhiều phúc lợi, hống hách lộng hành không trở ngại.

Thế nhưng gã kiêng kị nhất là Lâm Thâm, bởi vì Lâm Thâm có gương mặt đẹp đến kinh ngạc dưới ống kính.

“Chắc không phải là không biết làm nũng, không đủ mềm mại đáng yêu nên bị quét ra đấy chứ?” Tay sai của Quan Châu, Đỗ Thanh cũng sán tới.

“Ha ha ha, tưởng mặc váy vào là có thể debut vị trí center cơ mà!”

Hoàng Minh cũng không vừa mắt Lâm Thâm từ lâu.

Lâm Thâm tay cầm váy, im lặng đi về phía phòng mình, nhưng lại bị ba tên kia chặn lại.

Lâm Thâm đi bên trái, bọn chúng cố ý chặn bên trái.

Lâm Thâm sang bên phải, chúng lại cố ý dịch sang phải.

“Để mấy anh nhìn xem, cưng đẹp cỡ nào nào?”

Quan Châu vươn tay định khều cằm Lâm Thâm, không ngờ cổ tay bất thình lình bị Lâm Thâm tóm lấy, đột nhiên vặn ngược. Quan Châu phát ra tiếng kêu như giết lợn.

Nắm đấm của Đỗ Thanh nện tới theo đó, Lâm Thâm giơ chân đá một phát, 100% sức lực. Đỗ Thanh té xuống, suýt nữa thì nứt xương chậu, ôm bụng đau đến mặt mũi trắng bệch.

Còn lại Hoàng Minh đứng ngây ra tại chỗ, không dám tiến lên cũng chẳng dám lùi ra sau.

“Bọn mày thấy tao có đẹp hay không?” Khóe môi Lâm Thâm mang theo ý cười, giọng nói lại lạnh tới mức khiến người ta run lẩy bẩy.

Ba tên thực tập sinh cũng choáng váng, thường ngày nhìn cái tên Lâm Thâm này không nói lời nào, cũng chẳng thích giao tiếp. Nếu không phải vẫn còn cái mặt, thì chả có huấn luyện viên nào đồng ý liếc hắn nhiều hơn.

Nhưng chẳng ngờ, khởi đầu tàn nhẫn, quả thật…quả thật muốn mạng họ.

Tác giả: diễn đàn công nhân viên Khôi Khoát Thiên Hạ

= =: Đậu mợ! Ai đây? Em gái đoan trang như này, là của Khôi Khoát Thiên Hạ chúng ta hả?

^_^: Tui thấy cổ bấm thang máy tầng trệt! Là tầng cao nhất, chắc chắn là văn phòng của chủ tịch!

(^^): Ể, tui thấy cổ đi xuống từ tầng cao nhất, tới sân thượng tầng mười!

= =: Không phải đó là chỗ tụ tập của đám nghiện thuốc hả? Cổ vào đó làm chi?

^_^: Má ơi! Cổ châm thuốc cho Viên Thiển! Còn tựa vào vai ổng! Nhưng mà cổ cao hơn Viên Thiển thì phải…

(^^): Lão Viên cao 1m78 đó! Cao hơn ổng nữa? Cổ mang giầy cao gót à?

(^-^): Sneaker đế bằng! Tui chắc chắn luôn!

= =: Ha ha ha! Lão Viên bị dọa đứng im tại chỗ rồi! Đúng là không có tiền đồ!

(^^): Thấy rồi thấy rồi, cái điệu bộ kia của lão Viên trông như trinh tiết liệt phụ thà chết không theo ấy!

(^-^): Lão Viên chạy kìa! Á…lại bị bắt về rồi!

(o^^o): Tui cũng tới xem! Lão Viên đã bị túm vào trong góc! Ế! Thư ký của chủ tịch khóa cửa sân thượng rồi!

^o^: Tóm lại là có chuyện gì vậy…

Chú thích:

(1) Nguyên văn Đại nhập cảm “代入感”: chỉ độc giả, khán giả hoặc game thủ nảy sinh cảm giác kỳ lạ như lạc vào thế giới trong game, tiểu thuyết hay tác phẩm truyền hình, thay thế nhân vật trong đó

(2) Súp gà cho tâm hồn: tên tiếng anh là Chicken Soup for the Soul, gồm những mẩu truyện ngắn mang ý nghĩa sâu sắc