Hoàng Long chỉ nhìn lướt qua một lúc rồi bay thẳng về phía An Bình Thành, hiện tại hắn lo lắng cho gia đình, bạn bè của hắn hớn.
Về đến An Bình Thành, nơi này vẫn nhộn nhịp ồn ào và cực kì vui vẻ như không hề có chuyện gì xảy ra. Ở cổng thành vẫn có thủ vệ canh gác nghiêm ngặt người ra kẻ vào.
Hoàng Long cũng chẳng để ý mấy, cứ vậy mà bay thẳng vào thành. Chẳng đến vài hơi thở thì đã có ngay một đội cấm vệ Ngưng Thần cảnh đến, dẫn đầu là một Hợp Đạo cảnh chặn đường Hoàng Long lại, người này nói năng cực kì lễ độ.
-Đây là An Bình Thành! Quốc Đô của Á Nhân Quốc! Tiền bối lượng thứ không được phép phi hành qua đây.!
-Nếu ta vẫn muốn thì sao?
Hoàng Long đang muốn thử xem liệu lính được tuyển chọn vào làm cấm vệ như vậy có ra gì hay không.
-Mong tiền bối lượng thứ! Đây là lệnh từ Quốc Vương! Chúng ta chỉ làm theo lệnh. Ngài không nên làm khó chúng ta chứ!
Tên cấm vệ kia vẫn cực kì lễ độ nói chuyện với Hoàng Long, không hề có một chút sợ sệt nào.
-Ồ! Khá khen cho một Hợp Đạo cảnh nhỏ bé lại dám cản đường ta! Ngươi có biết ta là ai không?
-Thứ cho tiểu bối vô tri! Thật sự không biết tiền bối là ai, vẫn mong tiền bối cho một chút ít mặt mũi a.
Hoàng Long phá lên cười, với cái bộ dạng của hắn hiện tại đố ai nhận ra được hắn là ai nếu hắn không tự xưng tên.
-Tốt! Ngươi không hề có một chút nào sợ lão phu sao? Kể cả lão phú không muốn cho ngươi mặt mũi.
-Sợ? Đương nhiên sợ! Nhưng luật vẫn là luật, nếu tiền bối đã như vậy! Thứ lỗi tiểu bối thất lễ.
Nói rồi hắn ra lệnh cho tất cả binh lính đứng đằng sau bày ra một trận đồ. Đúng là Huyết Sát Công mà hắn đã giao cho Thần Vệ Quân a.
-Ồ! Huyết Sát Công sao? Ta cũng chưa từng thử qua Huyết Sát Công của Thần Vệ Quân các ngươi a!
Hoàng Long xắn tay áo lên, vừa xắn vừa đè ép tu vi của hắn xuống đến Ngưng Thần cảnh.
-Thế này xem như không ức hiếp các ngươi a!
Tên đội trưởng kia rút ra một thanh trường thương màu đỏ thẫm, vẫn cung kính như lúc nãy nói.
-Tiền bối! Đắc tội! BÀY TRẬN.
Mười hai người của nhóm Thần Vệ này bắt đầu vây quanh Hoàng Long. Từng người có từng loại vũ khí riêng của bản thân. Khí thế của bọn hắn tăng nhanh, từ Ngưng Thần Cảnh Bảy Tám tầng chẳng mấy chốc vượt quá cảnh giới đó lên đến Phản Hư Cảnh.
Theo trình tự chuẩn như sách giáo khoa, từng đợt hai người một lần lượt tấn công Hoàng Long. Tất cả đều nhắm vào yếu điểm, không hề có một chút nhân nhượng nào, chỉ cần có một chút sơ sẩy liền có thể bỏ mạng ngay.
Hoàng Long chỉ tập trung vào tránh né mà thôi, hắn không hề phản đòn bất kì một đòn đánh nào. Nói thì nói hắn ép tu vi xuống Ngưng Thần cảnh nhưng thân thể của hắn cũng đã đạt đến cực hạn Vũ Hóa cảnh rồi, nhưng công kích như thế kia chẳng thể nào làm bị thương hắn được.
Đánh nhau một hồi lâu, những tên Thần Vệ Quân này cũng dần lộ ra điểm yếu của Huyết Sát Công là thể lực tiêu hao cực kì nhanh chóng. Nếu trong thời gian Huyết Sát Công hoạt động mà không giết được đối thủ thì tiếp sau đó người chết chắc chắn là bọn hắn.
Ngay lúc này, tên đội trưởng tiểu đội này bất thình lình đâm một kích từ trên xuống thẳng vào đỉnh đầu của Hoàng Long, xui cho hắn Hoàng Long là Vũ Hóa cảnh a.
*Keng
Thanh thương màu đỏ thẫm của hắn gãy mũi, tiếp theo sau đó là sức lực của hắn cũng tụt dốc không phanh vì Huyết Sát Công đã hết hiệu lực, cứ thế mà hắn rơi xuống. Nhưng hắn vẫn không quên nhiệm vụ của mình, hét to về những người còn lại.
-Nhanh đi gọi viện binh! Có kẻ địch mạnh mẽ tấn công!
Hoàng Long thì đứng đó, túm lấy phần gáy áo của hắn cười nói.
-Ta không phải là địch a! Trước ép các ngươi rèn luyện sức bền thể lực thì các ngươi lười biếng. Bây giờ thì thấy kết quả chưa? Mới đánh có ba cái thì đã chẳng còn chút sức lực nào rồi!
Tên đội trưởng kia cũng cứng họng chẳng biết nói gì thêm, hắn cũng biết đây chắc chắn là một người có máu mặt của Á Nhân Quốc này a, cứ như vậy bị Hoàng Long xách bay thẳng về phía Cấm Cung.
Những người thân quen thuộc của hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc của hắn xuất hiện liền kéo đến. Điều làm bọn hắn bất ngờ là trong tay Hoàng Long lại xách theo một Thần Vệ Quân a.
Lâm Thanh Tuyền, con gái hắn Hoàng Thanh Trúc, Hoàng Tiểu Linh, Tiểu Ly…. Thêm cả hai người quen cũ của hắn cũng có mặt ở đây nhưng lại không đi ra chào đón hắn.
Lâm Thanh Tuyền, Tiểu Ly lao thẳng vào lòng hắn, Tiểu Ly thì vẫn khóc nhè như xưa. Hoàng Long vẫn lệ cũ vỗ về an ủi hai người một chút. Ánh mắt liền hướng về phía Hoàng Tiểu Linh, cô nàng đang nắm tay một tiểu cô nương bốn năm tuổi siêu cấp tiểu mỹ nhân đứng đó a.
Hoàng Long đặt Tiểu Ly xuống đất, đi về hướng bên này. Cô bé Hoàng Thanh Trúc có chút nhút nhát khi trông thấy Hoàng Long a, hiện tại là một tên mặt mày đen thui, áo quần có chút rách nát a. Thật là đáng sợ, nhưng nàng lại có một cái cảm giác gần gũi ấm áp khó mà giải thích được.
Tiểu cô nương đứng nép mình phía sau chân của Tiểu Linh chỉ ló hai mắt ra nhìn Hoàng Long chớp chớp.
Hoàng Long đến gần, ngồi xuống trước mắt nàng. Một nụ cười ấm áp làm mọi sự sợ hãi của nàng đều không còn chút nào. Hoàng Long hỏi.
-Tiểu mỹ nhân! Con tên là gì? Con là con của ai?
Tiểu cô nương Thanh Trúc mặc dù hết sợ hãi Hoàng Long rồi nhưng vẫn còn chút rụt rè đáp.
-Con là Hoàng Thanh Trúc! Con của Thanh Tuyền mẫu thân!
-Vậy cha con là ai?
-Là Quốc Vương soái ca!
-Vậy con có biết tên của Quốc Vương soái ca không?
-Đương nhiên là biết! Là Hoàng Lông.
-Ặc! Hoàng Long cũng tặc lưỡi khi cô con gái này của hắn lại nói sai tên của hắn a.
-Là Hoàng Long a! Không phải là Hoàng Lông.
-Hoàng Lông?
-Không phải là Hoàng Lông mà là Hoàng Long soái ca!
Hoàng Long cũng chỉ biết cười khổ với tiểu mỹ nhân này.
-Vậy con có biết cha con ở đâu không?
Tiểu mỹ nhân lúc lắc cái đầu nhỏ của mình, khuôn mặt có chút buồn bã nói.
-Không biết! Ta nghe nói rằng người đang chiến đấu với yêu quái ở một nơi xa.
-Thế con có muốn gặp cha con không?
Không một chút nghĩ ngợi, ánh mắt cũng lóe sáng lên, tiểu cô nương liền đáp.
-Có! Con muốn gặp cha!
Lúc này Tiểu Ly cùng Thanh Tuyền cũng đã đến sau lưng Hoàng Long, Tiểu Ly ngồi xuống cạnh Hoàng Long nói với tiểu Thanh Trúc.
-Tiểu Trúc! Đây là cha của con a, là Hoàng Long soái ca đó!
-Con không tin! Tiểu Ly A Di gạt con, Đại thúc thúc đen thui này sao có thể là cha con Hoàng Lông soái ca được.
Câu nói này như hàng nghìn hàng vạn con dao đâm thẳng vào mặt, tim Hoàng Long vậy.
Mọi người xung quanh cũng phá lên cười khi nghe tiểu Thanh Trúc nói như vậy. Lúc này thì Lôi Hầu cũng về đến kịp lúc nghe được câu nói kia, cười nói.
-Tiểu Lông Tử! Sao ngươi có duyên với Thiên Phạt thế? Vừa rồi Thiên Địa dị tượng cũng là đánh ngươi sao? Trông bộ dạng của ngươi thì chắc là vậy thật rồi. Ha ha ha
Hoàng Long có phần hơi quê cùng với tổn thương khi con gái hắn vừa gặp đã gọi hắn là Đại thúc thúc đen thui. Còn gì đau lòng bằng a.
-Chờ ta một lúc!
Hoàng Long nói rồi phi thẳng vào trong phòng tắm, lột sạch đồ ra, nhảy tỏm vào trong thùng nước để sẵn ở đó. Tiếp theo sau đó là tiếng kì cọ xòen xoẹt vang lên. Hắn ngồi trong thùng, dùng sức cầm cái bàn chải chà thật mạnh vào cơ thể mình. Từng lớp từng lớp da chết đen thui tróc ra, da thịt bình thường của hắn dần lộ ra. Điều đặc biệt là trên cơ thể hắn lại có những cái ấn văn kì quái từ phần vai hắn chạy xuống đến bụng, bên trong còn lóe lên từng tia chớp dật màu tím. Tổng cộng là mười hai đạo a.
Hoàng Long cũng có để tâm chút ít đến nó, nhưng hiện tại việc quan trọng hơn là chải chuốt lại bản thân trước đã. Mấy cái Ấn kí kì quái kia không có dấu hiệu gì ảnh hưởng đến hắn. Hiện tại quan trọng hơn là lấy lại hình tượng trong mắt con gái hắn đã nói sau.
Tắm rửa xong xuôi, ăn mặt bảnh bao xong, Tóc tai vuốt vuốt các kiểu, râu ria cũng được cạo sạch sẽ chứ không như một tên ăn mày hồi nãy nữa.
Xong xuôi mọi việc rồi Hoàng Long đẩy cửa đi ra, trở lại bên ngoài thì mọi người đang trò chuyện khá là rôm rả.
Hoàng Long lại đến bên cạnh Tiểu Thanh Trúc ngồi xuống lại hỏi.
-Tiểu mỹ nhân, ta như vậy đã đủ soái chưa?
Tiểu cô nương Thanh Trúc cũng tròn xoe mắt, cười tươi như hoa ngây thơ đáp.
-Soái!
-Vậy con có biết ta là ai không?
Tiểu Ly thì thầm vào tai của nàng điều gì đó rồi bế này lên trên tay. Tiểu cô nương Thanh Trúc cười tươi như hoa nói.
-Đại thúc thúc đen thui. Hì hì
Hoàng Long như chết lặng, đây là lần hai hắn bị con gái của hắn gọi là đại thúc thúc a. Còn gì đau lòng hơn như vậy cơ chứ, sau bao năm bị nhốt trong cái nơi khốn nạn kia, khó khăn lắm mới trở ra được. Gặp được con gái đúng lúc hình tường là một thằng rách nát, người ngợm đen thui.
Ai nấy đều vui vẻ cười, chỉ có mỗi Hoàng Long là đau khổ. Lúc này thì Tiểu Ly ôm Tiểu Thanh Trúc đến ngay trước mặt Hoàng Long. Tiểu cô nương này rất hiểu chuyện a, liền đưa hai bàn tay nhỏ nhắn ra vẫy vẫy ra hiệu muốn Hoàng Long ôm lấy.
Hoàng Long như kiểu vừa mới từ dưới mười tám tầng địa ngục tổn thương được một siêu cấp thiên thần cứu vớt lên vậy. Hắn không chần chờ một chút nào, ngày lập tức giang rộng vòng tay to lớn ôm tiểu cô nương vào lòng mình.
Một cái cảm giác hạnh phúc khó có thể diễn tả được bằng lời nói a, đây là con của hắn, là máu mủ của hắn a. Nước mắt tự dưng không kìm được mà rơi lã chả. Tiểu Thanh Trúc nằm gọn trong lòng Hoàng Long, một bàn tay nhỏ bé đặt ở trên vai Hoàng Long vỗ vỗ như kiểu đang an ủi hắn vậy.
Bao lâu rồi hắn mới cảm nhận được cái cảm giác bình yên này. Với vợ hắn lại là một cảm giác khác, cái cảm giác này làm hắn nhớ đến những cái ôm trước đây rất lâu về trước lúc còn ở Trái Đất chưa xuyên không đến đây. Một cái ôm ấm áp từ người cha của hắn lúc hắn báo tin trúng tuyển đại học hay cái ôm tạm biệt mẹ hắn lúc hắn đi xa.
Thật nhiều hoài niệm cứ thế mà ùa về trong hắn, từ lúc đến thế giới này đến bây giờ. Mặc dù hắn có mẹ, có em gái rồi sau này có cả vợ rồi giờ là có con gái. Hắn thật sự không mấy khi thể hiện cảm xúc của bản thân trước mặt những người ấy.
Nhưng hiện tại, một tiểu cô nương nằm trong vòng tay của hắn thôi lại làm cho hắn mềm yếu đi rất nhiều a. Một cảm giác thật bình yên khó mà có được.
Một lúc sau, Hoàng Long nhanh chóng gạt sạch nước mắt trên khóe mắt rồi cười nói với tất cả mọi người.
-Đã lâu rồi không gặp mặt, chi bằng tối nay chúng ta mở tiệc! Thế nào?
-Đương nhiên là được rồi! Ta chờ câu nói của ngươi nãy giờ Quốc Vương Khóc nhè ạ!
-Tử Quân! Ngươi nói ai khóc nhè? Ngươi ngứa da đúng không?
-Ta đâu biết gì đâu! Chỉ là vừa nãy ai khóc như một đứa con nít cơ?
Mọi người cười nói vui vẻ một hồi, rồi ai về nhà nấy chuẩn bị cho bữa tiệc tối. Hoàng Long bế Tiểu Thanh Trúc trên tay, một tay nắm lấy tay Lâm Thanh Tuyền cùng đi về phía cung điện của bọn hắn. Tiểu Ly đi ở phía sau cùng Tiểu Linh bực bội dẫm chân nói.
-Tại sao chủ nhân lại ngó lơ ta? Ta có thua gì Thanh Tuyền tỷ cơ chứ?
Tiểu Linh cũng chỉ biết cười khổ, không nên trả lời nàng lúc này a.
Ở phía xa, trên nóc của một cung điện, hai nữ tử mặc bạch bào từ đầu đến chân đứng đó thêm một lúc nữa rồi cũng lưu luyến rời đi. Một trong hai người đó lên tiếng nói.
-Tiểu thư! Sao người không ra gặp hắn?
-Ta không biết nên phải làm gì.
-Haizzz! Tiểu Thư thật là, ngươi chịu đến đây rồi nhưng lại không chịu gặp hắn là sao? Tối nếu tiểu thư không ra mặt thì ta làm thay cho tiểu thư!
-Tiểu Quỳnh!!!
Tiểu Quỳnh rồi cũng bĩu môi mà không nói gì thêm, hai người cứ như vậy rời đi.