Chương 67: ĐỊA

Mọi thứ tối đen như mực, Hoàng Long mất đi ý thức và cũng chẳng hề có một âm thanh nào từ hệ thống.

Ở An Bình Thôn thì Tử gia cũng đã chịu thua và rồi rút lui, Râu Trắng thì bực bội vì tên nhóc kia đã bảo sẽ đưa rượu cho hắn, giờ lại biến đi đâu mất tiêu.

An Bình thôn sau khi Ace đánh bại đám Nam Hải Tứ Quỷ cùng Râu Trắng đuổi Tử gia đi thì đông vui hơn hẳn. Những tù nhân cũng đã được thả tự do, được mời gia nhập vào An Bình Thôn vì nơi đây luôn chào đón những Á Nhân cơ mà.

Nhiều ngày trôi qua, mọi chuyện ở An Bình thôn thì náo nhiệt hơn hẳn, Hơn bốn ngàn người Á Nhân từ tù nhân gia nhập vào thôn. Râu Trắng cũng nhận ra một điều mà hắn trước đây mong muốn là một gia đình kia, hiện tại cũng có thể thực hiện được a.

Lâm Thanh Tuyền thì không ngừng lo lắng cho Hoàng Long, bỗng dưng một bóng đen xuất hiện trước mặt họ rồi Hoàng Long biến mất mà không hề để lại một chút thông tin hay manh mối gì.

Di Ngân Tích cùng Tầm Thiến Thiến phải trấn an cùng an ủi mãi mới làm cho Thanh Tuyền yên tâm lại.

Nhóm của mấy cô nương này giờ có thêm cả cô nàng Haruno Sakura nữa. Mấy cô nàng này thì xì xầm bàn tán đủ mọi thể loại chuyện trên đời.

Nhóm nam nhân Tử Quân thì lại đi phụ giúp những người trong thôn dựng thêm những ngôi nhà mới. Những việc này tuy chẳng là gì với những tu tiên giả nhưng bọn họ đều làm việc rất là vui vẻ.

Râu Trắng thì ngồi bên cạnh một gốc cây lớn ngắm nhìn những đứa trẻ vui đùa với nhau, những người lớn thì giúp nhau dựng thêm nhà, thêm ruộng. Một cảm giác khá là ấm áp cho một người đàn ông mong muốn có được một gia đình như ông.

Ace thì nằm ườn ra đó, tên này khá là lười biếng, hắn ngủ suốt ngày lúc nào hắn cũng ngủ.

Lúc này thì sau ba ngày mất đi ý thức Hoàng Long cũng tỉnh lại. Hắn tỉnh lại trên giường trong một căn nhà gỗ khá là nhỏ, đơn giản. Bên ngoài thì tiếng kim loại va đập liên tục cùng cả tiếng chim hót.

Hoàng Long đi ra đó. không biết chuyện gì xảy ra. Ba ngày hôm nay hắn chẳng biết gì, hắn còn tưởng rằng hắn mới ngất đi một lúc.

-Tiểu tử! Dậy rồi sao? Đến rèn sắt.

Một ông lão già râu tóc bạc phơ nhưng cơ bắp thì của một tên lực sĩ, đen bóng thấm đẫm mồ hôi. Hóa ra đây là một cái lò rèn, Hoàng Long tiến đến muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra với hắn. Chưa cần hỏi thì hắn đã có câu trả lời rồi.

-Ta bắt cóc ngươi đến đây đấy. Đến rèn sắt.

-Tại sao ngươi lại bắt cóc ta? Đây là đâu.

-Đây ư. Đây là Địa. Tiểu thế giới của riêng ta. Ta bắt có ngươi đến đây không phải đã rõ rồi sao, để rèn sắt.

-Rèn sắt? Ý ngươi là sao?

-Sao ngươi nhiều lời như vậy nhỉ? Có làm hay không?

-Ta không làm! Ngươi nói rõ trước đi đã.

-Tốt! Ta không ép.

Nói rồi lão giã kia lại tiếp tục rèn sắt ở trong lò rèn kia. Từng nhát búa đập vào miếng sắt trên cái đe kia chóe lửa hồng.

Hoàng Long thì cố gắng tìm cách liên lạc với hệ thống nhưng vô vọng, ngay đến cả tu vi của hắn cũng bị phong ấn lại. Hiện tại hắn chẳng khác gì một người bình thường chẳng qua là có chút về thể lực nhỉnh hơn mà thôi.

Hoàng Long thử đi dạo quanh một vòng nơi này. Hắn đi mãi đi mãi lại trở về ngay chỗ ban đầu hắn đứng, hắn nhận ra cái nơi gọi là tiểu thế giới này như một quả cầu vậy cũng khá là rộng. Nơi này có tận sáu lò rèn, một lò rèn của lão giã kia còn năm lò rèn còn lại là của năm con hầu tử khác, Chúng cũng như lão giã kia vậy cơ bắp lực lưỡng, tập trung vào từng nhát búa. Cùng với bốn thửa ruộng trồng lúa cùng một vài loại hoa quả khác. Nhưng chẳng ai thèm quan tâm gì đến sự xuất hiện của Hoàng Long.

Nơi này cũng có trời tối và cả trăng chiếu sáng. Lúc này năm con hầu tử đồng loạt nghỉ tay, đến bên cái giếng múc lấy nước tắm rửa sạch sẽ rồi tập trung lại ở một cái bàn gỗ gần căn nhà nhỏ kia ngồi xuống. Một cô gái xinh đẹp từ trong căn nhà nhỏ lúc Hoàng Long tỉnh dậy kia mang thức ăn, cơm ra. Lão giã cùng năm con hầu tử đều vui vẻ ăn uống.

Hoàng Long lúc này tự dưng lại đói bụng, hắn tiến đến muốn xin ăn vì giờ hắn không liên lạc được với Hệ thống, cái nhẫn trên tay hắn đeo cũng chỉ là hàng lởm. Chưa đến chỗ đó hắn đã bị chửi trước khi kịp nói gì, một trong số năm con Hầu Tử nói.(Đệ tử của Huấn Rô sè)

-Muốn xin ăn đúng không? Có làm thì mới có ăn, ngươi thấy bọn ta làm vất vả cả ngày mới có thể hưởng thụ được một bữa ăn như vậy không? Đâu ra cơm thừa cho kẻ không làm mà vẫn muốn ăn. Cút!

-Cút thì cút!

Hoàng Long quay lưng bỏ đi, tưởng không cho hắn ăn là được sao, lúc nãy đi dạo hắn có đi ngang qua một cái hồ, bên dưới cũng có kha khá cá, bắt vài con nướng ăn chắc cũng không sao.

Cũng may trong cái nhẫn trữ vật lởm của hắn còn một con dao cùn, chả biết từ đâu ra. Hoàng Long chặt một nhánh cây rồi chuốt nhọn nó thành một cây lao.

Hôm nay lão tử sẽ bắt cá nướng ăn. Hoàng Long cởi trần ra chỉ mặc mỗi cái quần từ từ lội xuống hồ nước

Lúc hắn nhắm được một con cá rồi ý nghĩ ăn chắc rồi, dùng hết sức bình sinh Hoàng Long đâm cây lao về phía con cá.

*Phập

Trúng rồi!

-Con mẹ nó! Thằng nào đâm lão tử! Cả ngày làm việc mệt mỏi rồi, giờ về ăn có mấy con loăng quăng cũng bị phá là sao?

Thứ Hoàng Long đâm trúng đúng thật là một con cá, nhưng nó lại hóa hình thành một tên trai tráng cơ bắp lực lưỡng, trên vai đang cắm lấy cây giáo mà Hoàng Long đâm lúc nãy.

-Con mẹ nó! Ta làm gì đắc tội ngươi sao tiểu tử?

Con cá kia nhổ cây lao ra khỏi vai, Cầm như cây gậy tiến về phía Hoàng Long.

-Ngươi mới đến đây đúng không? Để ta dạy ngươi vài điều.

Hắn túm lấy gáy áo Hoàng Long rồi kê Hoàng Long lên gối của mình. Kết quả là tên Hoàng Long này bị đánh như một đứa nhỏ bị bố mẹ phạt vậy.

Mông đít bỏng rát sau trận roi của tên cá kia, Hoàng Long đứng cũng không vững vừa đi hai chân vừa run, mông thì đau đớn sưng vù lên.

-Ở đây ngươi muốn ăn chỉ có nước rèn sắt hoặc trồng trọt mà thôi. Đừng nghĩ tới những việc khác. Ranh con! Đây là cái giá phải trả cho việc đâm ta.

Cô gái xinh đẹp kia chứng kiến từ đầu đến cuối sự việc này, tiến đến đỡ lấy Hoàng Long cười nói.

-Ngươi mới đến đây! Nghỉ ngơi tốt đi, mai bắt đầu công việc. Địa Lão không thích nói nhiều đâu.

-Cô nương có thể giải thích giúp ta được không?

-Những điều ngươi cần biết chỉ là làm việc, nghỉ ngơi rồi làm việc thôi. Từ từ ngươi sẽ hiểu rõ. Ta không nói vẫn tốt hơn. Để ta dẫn người về phòng.

-Ngươi là nhân tộc thứ ai đên đây a! Sau Địa Lão a. Chúc mừng ngươi.

-Chúc mừng ta chuyện gì?

Cô gái xinh đẹp này chỉ mỉm cười thân thiện mà không nói gì thêm.

Một đêm nằm sấp trên cái giường gỗ vì mông đít vẫn còn đau rát. Trằn trọc suốt một đêm không ngủ. Sáng sớm hôm sau, một con hầu tử đến đánh thức Hoàng Long dậy, tên này có vẻ hảo tâm. Nhét nguyên một quả chuối lớn vào mồm Hoàng Long mới thiếp đi một chút.

-Tiểu Tử! Dậy, ăn đi! Sắp đến giờ làm rồi.

-Ọc!

Hoàng Long ngồi dậy rồi nhảy cẫng lên vì đau, mông đít hắn vẫn còn đau đớn vì trận đòn của con cá ngày hôm qua.

-Nhanh ăn đi! Ta thấy hôm qua ngươi không ăn gì. Nhường ngươi một phần bữa sáng của ta đấy. Nhanh còn làm việc, không lại đói nữa bây giờ.

Nói rồi tên Hầu tử kia quay lưng đi, vừa đi vừa gãi mông rồi đưa lên mũi ngửi. Eo.

Hoàng Long vẫn chưa hiểu cho lắm là hắn bị bắt đến nơi này làm gì. Nhưng giờ hắn đói, hắn ăn trái chuối kia xong đi ra phía ngoài.

Lão giả mà cô nương kia bảo là Địa Lão đã chuẩn bị lò, sắp nhóm lửa. Trông thấy Hoàng Long đi ra ông ấy quát lớn.

-Nhanh sắp đến giờ nhóm lò rồi. Đứng đực ra đấy làm gì nữa.

Hoàng Long nghe thấy tiếng quát, vô thức lại làm theo, chạy cà nhắc đến lò rèn. Địa Lão đưa cho hắn một cái lò nhỏ bằng ngón tay.

-Cầm lấy nó, chọn một chỗ rồi đặt lò. Nhanh tay chân lên. Một ngày ngắn lắm.

Hoàng Long nghe theo, đi ra một khoảng đất trống cách đó không xa, đặt cái lò nhỏ kia xuống, Cái lò nhỏ kia biến to thành một cái lò kích cỡ như lò rèn bên phía Địa Lão hay của mấy tên Hầu tử.

Đại lão nhắc nhở hắn.

-Sắt ở trong ngăn kéo. Nhóm lò rồi bắt đầu làm việc thôi.

Hoàng Long vẫn chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Nhưng rồi cũng bắt đầu tìm cách nhóm lò, cùng bắt chước những việc mà Địa Lão đang làm.

Loay hoay hơn bốn tiếng đồng hồ hắn mới nhóm được lửa của lò rèn. Đúng là việc này không hề đơn giản một chút nào. Tiếp theo là cho những viên than đá vào để giữ lửa trong lò.

Trông thấy địa lão xúc từng xẻng lớn đổ vào lò nhanh chóng. Hoàng Long cũng bắt chước làm theo răm rắp. Nhưng lúc hắn bắt đầu xúc than đá kia hắn mới nhận ra những viên than đá kia cực kì nặng. Nặng đến mức không thể tưởng tược được. Cố hết sức xì cả khói tai Hoàng Long mới nhặt được một viên than đá cho vào lò.

Ngày đầu tiên học tập làm thợ rèn của Hoàng Long trồi qua như vậy. Hắn đã nhóm được lửa của lò rèn cùng với đặt được năm viên than đá vào trong đó.

Lúc hắn đặt xong được năm viên than đá vào trong lò thì mọi người đã nghỉ, tắt lửa lò, đến bên cái giếng tắm rửa. Thực hiện y như những hành động mà Hoàng Long đã thấy.

Địa Lão cũng vậy, ông đến bên Hoàng Long vỗ vỗ vai nói.

-Đến giờ nghỉ rồi, tắt lò đi. Tắm rữa còn ăn cơm tối. Hôm nay ngươi đã có cố gắng rồi.

“Cái quái gì vậy? Ta mới nhóm được lửa giờ lại bắt ta tắt lửa. Đùa ta chắc.”

Hoàng Long đang muốn nổi cáu nhưng hắn đã kìm lại được. Hoàng Long múc một xô nước dập lửa trong lò đi. Đến chỗ giếng nước tắm rửa rồi đến bàn ăn.

Cô nương xinh đẹp đó lại mang thức ăn ra. Mọi người ăn uống no nê rồi, tản ra về chỗ ngủ riêng của mình.

Hoàng Long cũng vậy, bữa hôm nay hắn ăn như chưa từng được ăn vậy. Những thức mà cô nương kia mang ra không phải là sơn hào hải vị mà chỉ là những món bình thường không thể nào bình thường hơn mà thôi lúc này lại ngon đến vậy.

Ăn uống xong xuôi, Hoàng Long trở về cái nhà nhỏ đơn sơ kia. Ngã lưng xuống giường, mặc dù mông hắn vẫn còn hơi đau nhưng cũng chẳng phải quan trọng nữa. Hắn thật sự mệt lăn quay ra ngủ luôn.

Sáng sớm hôm sau, vẫn là tên Hầu tử đấy đến đánh thức Hoàng Long, nhưng không phải là một quả chuối nữa mà là một đĩa nhỏ trái cây. Cơ thể Hoàng Long đau nhức một cách khó mà diễn tả được nhưng hắn vẫn cố gắng gượng dậy, ăn uống xong xuôi lại tiếp tục công việc y như hôm qua.

Mặc dù cơ thể mỏi nhừ nhưng hắn vẫn cố gắn làm, phải có một lý do nào đó mọi người mới làm như vậy.

Hoàng Long lại nhóm lò, lần này hắn có tiến bộ hơn hôm qua một chút. Không còn là bốn tiếng nữa mà là ba tiếng hơn đã nhóm được lò.

Tiếp tục là giai đoạn mệt mỏi. nhặt từng viên từng viên than đá một cho vào lò.

Suốt một ngày hôm nay, Hoàng Long đã rất cố gắn nhưng số than đá hắn đặt được vào trong lò cũng chỉ có năm viên.

Từng cơn đau mỏi cơ vật ngã hắn ra nằm đó. Những tên hầu tử cũng có ý định giúp đỡ nhưng bị Địa Lão cản lai, Hoàng Long không hiểu lắm về hành động như vậy nhưng hắn vẫn cố gắn lết ra đến cái giếng, kéo nước để tắm.

Lúc hắn lết đến được cái giếng thì hắn lăn quay ra ngủ luôn. Chẳng còn sức đâu mà kéo nước hay làm gì nữa cả.

Ngày thứ hai học nghề rèn của Hoàng Long trôi qua.