Chương 39: THẠCH THIÊN TÀI

Trong lúc Hoàng Long cùng Lâm Thanh Tuyền đang hạnh phúc vui vẻ thì ở Hiên Viên gia tộc đang tiếp đón mấy vị khách Trần Gia cùng với mấy người Đạo Sĩ lộ ra vẻ cao thâm.

Tiếp đón đám người này là gia chủ của Hiên Viên gia tộc Hiên Viên Huấn với vẻ mặt cực kì nịnh nọt lên tiếng nói.

-Mời Trần huynh ngồi, mời các vị đạo hữu ngồi. Không biết các vị có việc gì đại giá quang lâm đến nhà ta như vậy?

Trần gia chủ thẳng thắn nói thẳng về việc mà hắn tới đây.

-Hiên Viên huynh biết rồi còn hỏi. Ta tới đây để hỏi về việc Hiên Viên Ý Nhi tiểu thư a. Còn các vị đây là người của Thái Dương Tông đến vì có vài việc liên quan đến tiểu cô nương trở về cùng Hiên Viên tiểu thư. Hoàng Tiểu Linh đúng không ?

Một tên đạo sĩ đứng dậy nói thẳng về việc tụi hắn đến đây.

-Bọn ta đến đây chỉ muốn mang tiểu cô nương kia đi, ngươi chỉ cần giao ra là được. Chuyện còn lại ta không quan tâm.

-Dễ nói dễ nói.

Hiên Viên Huấn biết Thái Dương Tông đại diện cho cái gì, hắn đắc tội không nổi. Dù sao tiểu cô nương kia cũng chẳng liên quan gì đến hắn, giao ra cũng chả mất gì.

-Người đâu, mang tiểu cô nương kia ra đây.

Một lúc sau Hoàng Tiểu Linh bị mang ra trước sảnh lớn, cô bé dù sao vẫn còn nhỏ làm sao có thể chịu được áp lực lớn như vậy, đứng ở đó run rẩy nơm nớp lo sợ.

“Đúng là Hoàng Thể mà chúng ta tìm kiếm a. Lần này về sẽ được thưởng đậm rồi”

Cả đám đạo sĩ này chắc mẩm vớ được miếng mồi thơm nên muốn làm nhanh rút gọn.

-Cô bé này ta sẽ mang đi. Không thể lấy không của gia chủ, sau này các ngươi có thể mang một hậu bối đến Thái Dương Tông nhập môn a. Đây là lệnh bài Nhập môn đến lúc đó mang ra là được.

Hiên Viên Huấn biết điều này là cơ hội ngàn năm có một, cảm tạ rối rít. Tiễn đám đạo sĩ Thái Dương Tông kia ra đến tận cửa rồi mới quay lại sảnh để nói chuyện với Trần Gia chủ.

-Trần huynh có lỗi a.

-Không sao, chúng ta nên nói về hôn ước của Cường nhi cùng Ý Nhi tiểu thư. Ngươi cũng biết việc liên minh hai nhà chúng ta hệ trọng như thế nào trong Hán Trân thành này a.

-Ta biết, ta hiểu rõ nhưng không thể làm gì được a. Tiểu nha đầu kia sống chết không chịu, giờ nhốt mình trong hoa viên riêng mười phần cảnh giác. Hơn nữa cảnh giới của tiểu nha đầu kia cũng tiến triển nhanh đến không ngờ a.

-Ta không cần biết, ngươi nên giải quyết cho tốt. Ta cho ngươi một tháng để giải quyết không thì đừng trách ta trở mặt với ngươi.

Nói rồi Trần gia chủ đứng dậy ra về với vẻ khá bực dọc.

Lúc đó đám đạo sĩ Thái Dương Tông đang bàn tán vui vẻ về việc đã bắt được Hoàng Tiểu Linh có Thái m Hoàng Thể. chắc mẩm là sẽ được thưởng lớn vì vụ này rồi thì trước mặt đám người bọn hắn xuất hiện ba cô gái xinh đẹp như tiên nữ hạ phàm.

Ba cô gái này cực kỳ xinh đẹp mang theo một phần mị lực khó tả tiếp cận đám người Thái Dương Tông. Cô gái đứng đầu lên tiếng hỏi?

-Các vị Đạo huynh cho ta hỏi vị tiểu cô nương này là sao vậy? Sao các ngươi lại trói lại như vậy?

-Liên quan cái chó gì đến các ngươi? Muốn biết thì thị tẩm cho chúng ta đi rồi chúng ta sẽ nói cho.

Cả đám đạo sĩ kia cười ha hả, ánh mắt lời lẽ toát ra vẻ dâm ô.

-Không nói cũng không sao, dù sao ta cũng không định cho các ngươi sống.

Vừa nói xong thì ba cô nương kia rút vũ khí ra nhanh như chớp bảy cái đầu đã lìa khỏi cổ. Mấy tên đạo sĩ Thái Dương Tông kia ngã xuống mà không biết vì sao mình chết. Ba cô gái kia đến trước mặt Hoàng Tiểu Linh đang bị bịt mắt, bế tiểu cô nương này lên rồi biến mất, mọi chuyện đều lọt vào tầm mắt của Tiểu Ly đang quấn trên cổ Hoàng Linh.

Còn Hiên Viên Ý Nhi thì tự giam mình ở trong hoa viên của mình, không ngừng tu luyện có một điều khá kỳ lạ là cảnh giới của Hiên Viên Ý Nhi từ lúc Hoàng Long bị sát hại thì lại tăng lên một cách khác thường. Hơn năm tháng trôi qua mà cảnh giới của Hiên Viên Ý Nhi đã là Kết Nguyên Anh Lục Tầng. Tiểu Quỳnh cũng tiến triển cảnh giới cực nhanh đến Ngưng Đan Nhất Tầng đỉnh phong nhưng hoàn toàn không là gì so với Hiên Viên Ý Nhi.

Lúc Hoàng Tiểu Linh bị bắt đi, mặc dù vô cùng không muốn nhưng Hiên Viên Ý Nhi cũng chỉ biết bất lực nhìn Tiểu Linh bị người ta mang đi mà không thể làm gì, Nén nước mắt vào trong Hiên Viên Ý Nhi lại lao đầu vào tu luyện.

Hiên Viên gia đang lo lắng nếu cứ đà này tiếp tục thêm vài tháng nữa Hiên Viên Ý Nhi có thể vượt qua gia chủ của gia tộc, có thể sẽ trở thành một mối nguy hiểm lớn nhưng lại không dám làm gì liều lĩnh vì có thể sẽ ảnh hướng đến Hiên Viên Ý Nhi rồi cũng sẽ mang tới việc Trần gia trở mặt.

Quay trở lại với Hoàng Long cùng Lâm Thanh Tuyền lúc ngày đang tràn ngập hạnh phúc, Hoàng Long cõng Lâm Thanh Tuyền vẫn trên đường tìm kiếm đường về. Ôi cặp đôi trẻ hạnh phúc biết bao, mặc dù có nhiều chuyện cần phải lo nhưng bây giờ lại không phải lúc để lo. Vui vẻ cực kì là vậy, hai người họ không biết phía trước mình đang là cái gì.

Hoàng Long cười nói vui vẻ, trong lúc đang vui Hoàng Long lại vui chân đá vào viên đá bên cạnh. Cộp một cái mặt đất lại rung chuyển lại một con Thạch Nhân to lớn trồi lên lần này là một con Thạch Nhân to lớn nhưng so vẫn nhỏ hơn con hôm qua gặp rất nhiều nhưng lại có khí tức cực kì khủng bố Hoàng Long nhìn không ra tu vi. Không nghĩ ngợi gì nhiều Hoàng Long lấy ra một tấm dịch chuyển tức thời. thuấn di đi. Lần này hắn may mắn về được trước ngay cửa hang

Nhưng không như hắn nghĩ là gặp may mà con Thạch Nhân kia nó cũng thuấn di đến ngay phía sau lưng Hoàng Long như một tia chớp. Bàn tay to lớn của hắn tóm lấy Hoàng Long cùng Lâm Thanh Tuyền nhấc bổng lên quát to vào mặt.

-Tiểu tử, gia tộc nhà ta có đụng chạm gì đến nhà ngươi sao? Hôm qua ngươi bứt linh dược trên đầu cháu trai ta, hôm nay ngươi còn đá vào đầu ta? Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?

-Tiền bối, Ta thực sự không có cố ý mà. Ta xin lỗi tuổi trẻ lầm lỡ.

-Lầm lỡ sao, vậy ta sẽ phạt cho ngươi nhớ, nhốt ngươi lại 100 năm coi như cảnh cáo đi.

-100 năm. Tiền bối đừng đùa như vậy chứ.

-Ngươi nghĩ là ta đùa sao? Yên tâm ta sẽ cho nhốt ngươi lại cùng tiểu tình nhân của ngươi, không quá buồn rầu đâu.

-Ta còn nhiều việc cần phải làm, thời gian đâu có thể chờ đợi 100 năm. Mong tiền bối giơ cao đánh khẻ.

-Vậy đi ta sẽ nhốt ngươi 50 năm xem như đã giảm nhẹ rồi. Không thỏa thuận nữa.

Lúc này trong động cả Càng Lão cùng La Tu bị giọng nói chói tai kia làm thức giấc ngủ. Mấy hôm nay Hoàng Long đi vắng không được ăn ngon đã thế còn phải dỗ dành tiểu cô nương Lâm Thanh Thanh nữa. Đang ngủ thì bị phá giấc, cáu bẩn tăng lên gấp nhiều lần. La Tu hóa thành hình người móc đâu ra một cây chùy lớn hùng hổ đi ra phía tiếng nói chói tai kia.

-Con mẹ nó, thằng chó nào phá giấc ngủ của lão tử lăn ra đây.

-Ô giọng nói này sao quen thuộc quá vậy?

Thạch Nhân to lớn kia nhìn về phía tiếng hét mới phát ra, một tên đại hán cao to đen hôi đứng đấy, trong tay lăm lăm cái chùy.

-Không phải là con Lừa ngốc đây sao? Hét cái gì mà hét?

La Tu nhìn thấy tên Thạch Nhân này, từ trong đầu những kí ức có phần không vui vẻ lùa về, không còn suy nghĩ nhiều hắn vung cái chùy lên lao thẳng về phía tên Thạch Nhân to lớn này.

-Á à, vẫn gan như xưa nhỉ, có vẻ như hơn 200 năm không gặp nhau ngươi cũng chẳng thèm lấy một câu chào hỏi. Được lão tử cũng lâu rồi không có động tay động chân.

Tên Thạch Nhân thả Hoàng Long cùng Lâm Thanh Tuyền xuống, lao thẳng về phía La Tu, bàn tay bằng đá không biết từ khi nào được bọc bên ngoài một lớp kim loại sáng bóng rắn chắc.

Thế là hai tên quái vật lao vào đánh nhau, nhưng thực ra thì La Tu lại tự tìm ngược. Đánh không biết trúng được tên Thạch Nhân kia cái nào không nhưng về phần ăn đòn thì chắc không hụt cái nào.

Một lúc sau đánh đấm cũng đã xong, La Tu mặt mày sưng húp bị tên Thạch Nhân xách lên quay về phía Hoàng Long cười to sảng khoái.

-Tiểu tử coi như ngươi may mắn. Lần này coi như ta tha cho ngươi. Dù sao ta cũng xả được cục tức. Nhớ đừng có chọc vào Thạch Tộc chúng ta, lần sau không có may mắn như vậy đâu.

-Đa tạ tiền bối.

Hoàng Long nắm tay Lâm Thanh Tuyền chạy về phía hang động, lo lắng nhìn về phía La Tu.

Có vẻ như lo lắng của hắn là vô ích rồi, tên Thạch Nhân to lớn đặt La Tu xuống một cái thân cây bị đổ lúc đánh nhau, hóa thành hình người khá là nho nhã mặt mày trắng chạch rồi ngồi bên cạnh La Tu cười ha hả.

-Ta nói ngươi a, đi theo Càng đại ca lâu như vậy rồi vẫn còn tính trẻ trâu như vậy?

-Ta làm sao mặc xác ta, việc gì đến ngươi?

-Nãy giờ ăn đòn chưa đủ sao? Mà thôi không nói chuyện này nữa Càng đại ca đâu?

-Trong động kia kìa, có lẽ nãy giờ lão ta đang cười khẩy việc ta bị tên cầm thú như ngươi đánh.

Tên Thạch Nhân đứng dậy chả buồn nói với La Tu nữa, lấy tay túm lấy đầu La Tu lôi đi về phía Càng lão đầu. Càng lão thì đang dắt tay Lâm Thanh Thanh đi về bên này.

-Càng đại ca 200 năm rồi mới thấy ngươi quay lại đây a, Sao không báo cho ta một tiếng?

-Báo thế quái nào được, làm sao ta biết ngươi ở chỗ nào? Thạch gia các ngươi muốn tìm được đâu phải dễ.

-Vậy mà tên tiểu tử này hai ngày tìm ra hai tên a.

Thạch Nhân chỉ chỉ về phía Hoàng Long cùng Lâm Thanh Tuyền đang đứng phía sau cái cây cạnh đó. Lâm Thanh Thanh thấy chị mình trở về thì lao thẳng vào người Lâm Thanh Tuyền khóc nức nở. Càng lão đầu thì như trút được gánh nặng, thở ra một hơi. Lên tiếng trách móc Hoàng Long.

-Tiểu tử ngươi làm cái gì mà mất dấu hơn hai ngày. Tiểu cô nương kia thì cứ khóc, ta thì không hiểu tiếng của nàng a.Phiền phức chết đi được.

-Quên nữa, người làm cái gì mà đắc tội với mấy tên Thạch Nhân này?

-Ài, nói cũng mệt a. Ta cùng Thanh Tuyền đi loanh quanh kiếm linh dược, vô tình lại nhổ một bụi linh dược trên đầu một tên Thạch Nhân rồi bị hắn truy đuổi, lúc tìm đường về lại bị vị Tiền bối đây đuổi nữa a.

-Tiểu tử ngươi nói cho đúng a, Ta đang nằm ngủ vô duyên vô cớ ngươi đá vào đầu ta thì ta mới truy a.

-Ta làm sao biết cục đá nào là ngài, chỉ là vô tình đá trúng thôi, ta cũng đã xin lỗi ngài rồi. Ngài còn đòi nhốt ta 50 năm đấy thôi.

-Càng lão a, may là có La Tu tiền bối không thì 50 năm tới ngươi không được ăn ngon rồi.

-Thạch Thiên Tài có chuyện này sao? Ngươi còn định nhốt cả tiểu tử này sao?

Càng lão đầu không vui nhìn về phía tên Thạch Nhân tên Thạch Thiên Tài kia.

-Chỉ là đùa thôi a. Càng đại ca, đừng nói ngươi vì chuyện ăn uống mà định trở mặt với ta nha.

-Sao lại như thế được, chỉ là vì La Tu lấy lại công đạo thôi.

Nói rồi Càng lão đầu lao vào đánh Thạch Thiên Tài, Thạch Thiên Tài bị đánh mà chỉ biết đỡ không dám chống cự, cũng may hắn là Thạch Nhân nên có bị đánh cũng chả đau đớn gì lắm nhưng vẫn kêu oai oái làm màu.

La Tu thấy vậy thì hả hê, đánh đấm cũng xong xuôi rồi. Càng lão lên nói với Hoàng Long bảo hắn làm một mâm cơm, Càng lão lôi trong túi ra một con gà bảy màu bảo Hoàng Long làm vài món. Rồi ba tên quái vật này ngồi tâm sự chuyện gì đấy.