Không khí buổi sáng trở nên gượng gạo, Hoàng Long nhanh chóng đổi chủ đề.
-Tiểu Trúc hôm nay có muốn ăn món gì không? Ta sẽ chiêu đã Tiểu Trúc một bữa ăn siêu ngon.
Tiểu cô nương ngây thơ này cũng cực kì dễ mua chuộc a, nghe đến được ăn siêu ngon liền hai mắt sáng trứng nước dãi chảy ra ngay.
-Tiểu Trúc không biết, nhưng mà món ăn ngon là được.
-Được!
Hoàng Long lại bế Tiểu Trúc lên hướng về phía nhà bếp của Ngự Thiện Phòng. Lúc hắn đến nhà bếp, ai nấy đều tỏ ra cực kì lo lắng không biết vì sao mà đích thân quốc vương lại đến đây làm gì. Hoàng Long cũng nhìn ra việc này nên chỉ cười nói.
-Không việc gì phải lo lắng. Ta chỉ muốn nấu vài món cho tiểu công chúa của ta thôi.
-Nhưng thưa Quốc vương! Việc này…
-Làm sao? Ta nấu ăn cho con gái của ta cũng không được sao?
Những người ở đây đều biết việc Hoàng Long nấu ăn cực kì ngon nhưng chưa bao giờ hắn đến đây dù chỉ là một lần. Những người may mắn lắm thì mới có thể làm phụ bếp cho hắn ở cung điện của hắn ở mỗi lần tiệc do hắn nấu.
Đám đầu bếp, phụ bếp không dám cãi lời hắn đành lùi sang một bên để hắn tùy ý vào bếp.
Hoàng Long bế Tiểu Thanh Trúc trong tay, ngó nghiêng một hồi rồi gọi một cô gái có vẻ là phụ bếp đến.
-Bế Tiểu Thanh Trúc giúp ta một lúc!
Cô gái phụ bếp này vừa sợ vừa mừng lắp bắp đáp lời, Tiểu công chúa xinh xắn dễ thương như vậy có nằm mơ bọn hắn cũng muốn bế một lần.
-Vvv âng.!
Hoàng Long xắn tay áo lên vào bếp, đúng là bếp hoàng cung có khác. Dù muốn hay không thì tất cả những nguyên liệu ở đây đều là sơn hào hải vị. Hoàng Long cũng chẳng lựa chọn món gì quá đặc biệt hay là cực phẩm gì. Hắn bốc lấy hai quả trứng chả biết là của loài cầm nào màu đỏ thẫm trông rất bắt mắt cùng với một miếng thịt có vẻ là của Hắc Ngưu một loại thịt trâu cực kì được ưa chuộng ở Thiên Linh tiểu thế giới a.
Nhưng đây cũng là vấn đề bị đưa ra tranh cãi liên tục không ngừng nghĩ của Hắc Ngưu tộc, bọn hắn dân số cũng khá lớn với cả là cũng vì việc thịt Hắc Ngưu rất ngon nên đã xảy ra tình trạng những kẻ bất chấp việc cấm đã săn giết những Hắc Ngưu tộc chưa thành niên để kiếm lợi. Với thêm cả việc Hắc Ngưu để làm thịt cùng Hắc Ngưu tộc cũng chỉ là chung nguồn gốc lâu đời chứ không còn là quan hệ gần nữa.
Ở Á Nhân Quốc nhờ chính sách của nhà nước nên việc chăn nuôi tập trung Hắc Ngưu cùng với việc ít có Hắc Ngưu tộc sinh sống nên việc tranh cãi hay xô xác cũng ít xảy ra.
Hoàng Long loay hoay làm cái này, chiên cái kia, nếm cái nọ một hồi. Ba món ăn chớp mắt đã được làm xong, mùi thơm từ món thịt nướng từ lửa phun ra từ mồm hắn cùng với cả những gia vị đặc biệt hắn thêm vào bốc lên phải nói là hết xảy. Trứng thì hắn chỉ là ốp la trông có vẻ qua loa bình thường.
Bày biện mấy món ăn ra đĩa rồi hắn như một nhân viên phục vụ chuyên nghiệp hai tay ba đĩa bưng đến cái bàn nhỏ trước mặt Tiểu Thanh Trúc đặt xuống. Hắn còn lấy ra thêm một hộp sữa tươi lần trước mua còn thừa từ hệ thống ra.
Hắn lấy ra một cái ghế, đặt Tiểu Thanh Trúc lên ghế ngồi ngay ngắn xong thì hắn đưa cho cô bé một con dao nhỏ và một cái nĩa. Chuẩn như một thanh niên bồi bàn chuyên nghiệp vậy. Sữa được rót ra một cái ly thủy tinh bắt mắt, cắm vào một cái ống hút nhỏ.
-Mời Tiểu Công Chúa dùng bữa!
Tiểu Thanh Trúc cũng là lần đầu tiên được phục vụ như vậy a, cô nàng tò mò con dao với cái nĩa trong tay để làm gì. Hoàng Long tận tình chỉ bảo cho nàng, tình cảm cha con của hai người lại càng gắn kết hơn nữa.
Tiểu Thanh Trúc ăn uống một cách ngon lành đến hết sạch mới ngừng lại, cái bụng bé nhỏ cũng đã được lấp đầy, cô nàng không kiêng nể gì ợ một cái rồi nói.
-Ngon quá phụ thân! Tiểu Trúc muốn ngày nào cũng được ăn ngon như vậy!
-Được a! Nếu Tiểu Trúc đã thích thì phụ thân sẽ nấu cho con ăn mỗi ngày!
Hai cha con bọn hắn cười nói vui vẻ, Hoàng Long không quên nhờ và dọn dẹp chiến trường hai cha con hắn mới làm ra rồi mới rời đi. Mấy người đầu bếp cùng phụ bếp xúm lại bàn tán.
-Không ngờ Quốc vương đại nhân lại thân thiện như vậy. Trước đây ta còn nghe rằng hắn rất là lạnh lùng cùng khát máu cơ mà.
-Ừ ...ừ..
Mấy người này bàn tán một hồi rồi mới tản ra làm việc của mình.
Hoàng Long thì cùng Tiểu Thanh Trúc đi dạo quanh một vòng hoàng cung rồi về lại phòng. Hôm nay Hoàng Long còn một số việc cần phải giải quyết nên không thể ở lại chơi cùng Tiểu Thanh Trúc cả ngày được. Hứa hẹn tối đến lại chuẩn bị bữa ăn cho hai mẹ con xong hắn rời đi. Hôm nay hắn phải vào triều, để vua Trần Nhân Tông nhiếp chính cũng đã lâu, hắn cũng nên làm gì đó cho đúng với cái danh hiệu Quốc vương của mình a.
Lúc hắn vào Chính Sự Đường thì triều sớm đã bãi, Trần Nhân Tông đã xử lý sự vụ ở thư phòng riêng. Hoàng Long đến đó, lúc này hắn mới thấy vua Trần Nhân Tông cực kì phù hợp với việc triều chính như vậy. Trong đầu hắn nảy ra ý định là có nên thoái vị rồi chạy luôn không nhỉ, nghĩ tới nghĩ lui một hồi rồi hắn cũng bước vào.
Trông thấy Hoàng Long bước vào vua Trần Nhân Tông đứng dậy chào đón, hai bên lễ qua lễ lại nghi thức rồi cũng ngồi vào bàn trà. Vua Trần Nhân Tông đưa cho Hoàng Long một viên Hồng Thạch sau khi hướng dẫn cách dùng thì toàn bộ thông tin được lưu giữ trong phiến Hồng Thạch tràn vào trong não hắn, tất cả những sự vụ trong suốt hơn mười năm qua từng việc từng việc được vua Trần Nhân Tông xử lý từng việc từng việc một một cách hoàn mỹ. Đúng là con người này cực kì thích hợp cho việc làm vua a.
Hoàng Long chắp tay cảm tạ vì đã xử lý công việc giúp hắn trong suốt thời gian qua. Hắn cũng không quên đề cập đến vấn đề muốn nhượng vị cho Trần Nhân Tông làm Quốc Vương chính thức. Dù gì thì hắn cũng đâu phải chuyên gia về cái việc này đâu, Lần trước phải kiểm soát hết toàn bộ cái đống sự vụ ấy là đã làm hắn sợ rồi. Ai nói làm vua chúa thì sướng cơ chứ, chỉ có những tên hôn quân mới cảm thấy như thế thôi.
Dù hắn đã dùng đủ mọi lời xu nịnh các kiểu để muốn thoái vị nhưng vua Trần Nhân Tông đâu phải là người dễ mua chuộc như vậy. Ngài cũng thẳng thắng từ chối làm cho Hoàng Long không thể nào phản bác được.
Sau đó vua Trần Nhân Tông đề xuất ra một cách mà Hoàng Long cũng tán thành mấy phần đó là mỗi người thay phiên nhau làm trong năm mươi năm để người kia còn được tận hưởng cuộc sống. Ban đầu hắn chỉ đồng tình vài phần nhưng mà ngẫm lại thì hắn đồng ý mười phần.
-Vậy giờ là ngài còn gần bốn mươi năm mới tới lượt ta đúng không?
Vua Trần Nhân Tông đang có dự tính rút tay trưởng quầy để đi ngao du thiên hạ, thật sự thì hắn cũng thích ngao du bốn phương. Chẳng ai lại thích suốt ngày cứ phải xử lý cái này xử lý cái kia cả mặc dù hắn làm việc đó cực kỳ tốt. Bị Hoàng Long bắt bài hắn đành thở dài đáp lời.
-Đúng là như vậy thật!
-Vậy ngài tiếp tục làm a! Hết thời hạn nhớ nhắc ta a...ha..ha.
Hoàng Long cười khoái chí rời đi, cũng may vừa này hắn bắt kịp được pha đề xuất kia nên hắn mới có cơ hội lật kèo này. Vậy là hắn còn gần bốn mươi năm nữa để thích làm gì thì làm. Nhưng ai mà biết được có phải là bốn mươi hay không. Hà hà có trời mới biết.
Suốt hơn mười năm kia, dưới sự điều hành quản lý của vua Trần Nhân Tông thì Á Nhân Quốc thực sự phát triển tốt, ngoài vẫn còn những vấn đề bất cập ở chế độ phong kiến này ra thì mọi thứ đều phải gọi là tốt ngoài mong đợi.
Nông nghiệp được đầu tư phát triển mạnh, việc buôn bán bia cùng quy trình sản xuất cũng được phổ biến khá hơn nhiều. Mặc dù nói là một quốc gia nhưng Á Nhân Quốc lại giống một đại tông phái hơn. Người dân đóng thuế để được bảo hộ, triều đình nhờ vào tiền thuế cùng khai khoáng linh thành để phát triển.
Thành thị cũng mọc lên khá nhiều, rất nhiều đoàn thương buôn đến đi. Có một việc còn phát triển tốt ở Á Nhân Quốc hơn những nơi khác là trông các loại linh thảo, thảo dược nữa.
Hoàng Long rảnh rỗi ngồi xem lại toàn bộ những thông tin diễn ra trong hơn mười năm qua. Ở bờ Tây của Á Nhân Quốc sau vụ việc Ma Tộc xâm lấn kia thì đã bắt đầu thống kê được thương vong cùng thiệt hại. Hắn cứ ngẫn ngơ trong mớ thông tin kia đến tận tờ mờ tối.
Đến lúc hắn nhận ra trời đã tối rồi, hắn đứng dậy vươn vai một cái. Đang tính trở về lại tẩm cung của mình thì nhóm Lôi Hầu đến tìm hắn.
-Tiểu Long Tử, ngươi không xem lời nói của ta ra cái gì đúng không? Đã hẹn hôm nay gặp mặt để có chuyện quan trọng cần nói mà sao ngươi lại không đến?
“Chết, quên bẵng việc của mấy lão này.”
-Hề hề, quên quên. Là lỗi của ta, hôm nay ta phải xem lại sổ sách nên quên mất.
-Haizz! Con người của công việc hả? Thôi bỏ qua đi. Hôm nay tìm ngươi là có việc quan trọng cần phải bàn bạc.
Đám người bọn hắn vừa đi vừa nói chuyện. Tất cả nha hoàn, nô tình đều thấy bọn hắn và cúi đầu. Bọn hắn thấy đám người Hoàng Long đang nói chuyện gì đó nhưng bọn hắn dù đứng cực kì gần nhưng vẫn không nghe thấy cái gì.
Đến nơi ở của đám Lôi Hầu đồ thì Hoàng Long mới thấy. Đám người này đến đây ở rồi bày ra y như ở trong tiểu thế giới trước đây hắn bị nhốt vậy, cái cung điện xa hoa trước đó thì bị dở đi lúc nào rồi thay vào đó chỉ còn mỗi một túp lều tranh đơn sơ, mấy cái đe cùng mấy cái lò rèn nhỏ. Cạnh đó thì là hồ cá có mấy con cá đang như chết trôi phơi bụng trắng tinh lên đấy.
Hoàng Long nãy giờ trao đổi với bọn họ cũng hiểu ra chuyện mà bọn hắn bàn đến là việc quay trở lại Địa Tông để chấp chưởng môn phái. Thằng Hoàng Long được biết đến như một tên cả thèm chóng chán, trước hắn cũng háo hức làm Quốc Vương lắm rồi một thời gian cũng trốn. Hiện tại còn bắt hắn về Địa Tông nữa.
-Ta kháo. Ta nói các vị sư huynh, sư tỷ a. Một cái Á Nhân Quốc đã đủ làm ta mệt chết rồi. Giờ còn muốn ta chấp chưởng cả một cái Địa Tông siêu khổng lồ kia. Tại sao các ngươi không làm a?
-Tại sao bọn ta phải làm? Chẳng phải ngươi là người được sư phụ ưu ái nhất sao? Với cả thọ nguyên của bọn ta cũng sắp đến hạn rồi phải phi thăng thôi. Ngươi còn trẻ, tại sao ngươi lại trốn tránh trách nhiệm?
-Thêm nữa là chả phải Thiếu Hoàng tiểu tử kia đã trao cho ngươi Hỏa Long Yêu Đan đúng không? Hắn tin tưởng ngươi trao cho ngươi trọng trách như vậy, Hắn là tiền nhiệm Tông Chủ a.
-Khoan! Liên quan gì nhau? Hỏa Long Yêu Đan khác vụ này a!
-Khác cái gì?
Hoàng Long cũng cứng họng chẳng biết nói gì thêm. Chẳng biết nói gì thêm. Diệp Hạnh che miệng cười, đây rõ ràng là bọn hắn cũng rút tay chưởng quầy vứt lại cho Hoàng Long. Giờ lại như bắt buộc Hoàng Long chịu thay bọn hắn.
-Haizzz. Đành vậy. Ta có điều muốn hỏi, thế Địa Tông từ đó đến bây giờ không có tông chủ sao?
-Không hẳn! Các Đại Trưởng Lão điều hành đã đủ lắm rồi. Địa Tông có đủ nền tảng để hoạt động mà không cần Tông Chủ.
-Thế các ngươi bắt ta về làm Tông Chủ làm gì?
-Đúng là có thể hoạt động mà không cần Tông Chủ, nhưng có cái gì là bền vững mãi mãi được? Gần nghìn năm trở lại đây nội bộ Địa Tông đã chia bè kết cánh gây lục đục nội bộ rồi.
-Cứ để như vậy tiếp tục thì bao nhiêu công sức mà Sư phụ gây dựng lên đều sẽ bị xâu xé hết. Ngươi muốn trông thấy điều đó xảy ra sao?
-Ta…
Mặc dù không muốn một chút nào. Hoàng Long vẫn phải nghe theo, dù gì thì đó cũng người hắn coi là sư phụ, thêm cả phần con trai của Sư phụ hắn cũng giao cho hắn trọng trách khôi phục lại Hỏa Long Nhất Tộc nữa. Cuối cùng Hoàng Long thở dài rồi cũng gật đầu đồng ý.
-Haizzz…. Được rồi, các ngươi muốn ta làm gì?
"Không ngờ được là ta đã hoàn thành được 100 chương truyện này, Một thằng 5 điểm văn như t lại viết ra được một bộ truyện ương ương dở dở 100 chương. Cảm ơn các bạn đã đọc truyện của mình. CẢM ƠN RẤT NHIỀU ♥♥♥♥♥♥♥