Chương 1035: Xuất quan

Nửa năm đã qua đi, Trương Dương vô cùng thoải mái, thậm chí còn không ý thức được bên ngoài nửa năm đã trôi qua.

Hắn chỉ cảm thấy nguồn linh khí nghèo nàn trong cơ thể đang nhanh chóng khôi phục, Trương Dương không đi vào phiến đại môn, nhưng suy yếu của việc vượt qua chín tầng thiên kiếp đã không còn.

Linh khí tràn đầy, Trương Dương biết rằng bản thân đã hoàn toàn hồi phục, sức mạnh lại lần nữa đạt đến đỉnh cao.

Cảm giác sung mãn này trước đây khi suy yếu Trương Dương hoàn toàn không dám tưởng tượng tới.

Điều tiếc nuối duy nhất là từ đầu đến cuối hắn vẫn không thể đi qua phiến đại môn. Lúc trước lĩnh ngộ được nghịch thiên tu luyện tâm pháp chu thiên đại tuần hoàn, theo lý thuyết Trương Dương lẽ ra phải thấy hài lòng, nếu lại có thể đi vào phiến đại môn, biết được Phác Thiên Ân đã dùng cách gì để có được sức mạnh ngũ tầng linh thú, đồng thời cải tiến thêm đảo ngược thực hiện, từ đó có thể giúp Vô Ảnh và Tia Chớp đạt được sức mạnh ngũ tầng, như vậy cũng không đủ để dùng nghịch thiên hình dung.

Thời gian bế quan này, cuối cùng Trương Dương cũng đã hiểu Phác Thiên Ân rút cuộc thông qua cách thức gì mà đạt được năng lực ngũ tầng của tam nhãn ma thú…

Viên đan màu đen kia chính là nội đan linh thú của tam nhãn ma thú sau khi luyện lên ngũ tầng. Xem ra Phác Thiên Ân đã dùng cái cách chẳng ai biết này, ăn nội đan, thông qua nội đan linh thú để chuyển hóa nguồn năng lượng thiên địa thành linh khí, từ đó đạt được sức mạnh ngũ tầng.

Bây giờ nội đan đã dần dần tiêu tan trong cơ thể Phác Thiên Ân, toàn bộ đã chuyển hóa thành linh khí, được Trương Dương thu vào trong cơ thể.

Không còn nội đan, lần này Trương Dương bế quan cũng chẳng có ý nghĩa gì, phiến đại môn kia trước sau rộng mở, nhưng hắn cũng không thể vào được.

- Ôi.

Trương Dương lắc đầu, tuy không thể vào được nhưng sức mạnh hoàn toàn khôi phục cũng coi như một sự đền bù khác cho hắn. Việc hấp thụ linh khí của nội đan linh thú đã khiến Trương Dương tràn đầy linh khí, đạt đến mức độ không thể tưởng tượng.

Ra ngoài thôi, Mễ Tuyết bọn họ còn đang ở Trường Kinh đợi mình.

Trong lòng Trương Dương khẽ giao động, hắn từ bỏ việc bế quan vô nghĩa trong này.

Nửa năm trên núi Dã Nhân đã khôi phục phần lớn nguyên khí, nguồn năng lượng thiên địa cạn kiệt nay cũng được bổ sung. Tuy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, nhưng nơi đây cũng không còn hoang vắng như nửa năm về trước.

- Mễ Tuyết, con vẫn nên trở về đi, Dương Dương còn không biết bao giờ sẽ ra.

Ông cụ vẫn luôn ở ngoài sơn động, mấy tháng ròng sống ở đây làm sắc mặt ông không được tốt lắm.

Mễ Tuyết sắc mặt rất kém, mấy ngày gần đây nhất quyết đòi ở lại Dã Nhân Sơn, làm cô có nét tiều tụy. Tuy cô đã có được nội công nhị tầng, nhưng rút cuộc vẫn là người bình thường, so với ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư còn kém xa chứ đừng nói so với hai linh thú Vô Ảnh và Tia Chớp.

- Con không về!

Mễ Tuyết cố gắng lưu lại nơi này cũng vì tình yêu với Trương Dương. Càng ngày cô càng nhớ hắn, bởi vậy cô nhất quyết không chịu rời khỏi, kiên trì ở lại chờ Trương Dương đi ra.

- Trương cư sĩ, Mễ thí chủ, hai người cũng đừng quá lo lắng. Trương thí chủ lần này bế quan tất là có phát hiện gì.

Thích Minh đại sư cùng ở đây, nhìn thấy Mễ Tuyết như vậy cũng bất lực, ông xuất gia để rời xa thế tục, đối với nhân thế tình ái sớm đã thông suốt. Việc này khiến ông càng hiểu rõ tình cảm Mễ Tuyết dành cho Trương Dương.

Loại tình cảm này, bất cứ ai cũng không dễ dàng vứt bỏ.

Ầm ầm!

Giữa núi rừng phát ra tiếng động lớn, mặt đất dưới chân mọi người rõ ràng đang rung chuyển. Ai cũng nghe thấy âm thanh đó như sầm nổ bên tai.

- Trương thí chủ!

- Dương Dương!

- Trương Dương!

Ba người đồng thời hướng về phía cửa động!

- Chít chít chít chít!

- Chi chi chi!

- Hống!

Mấy con đại linh thú đồng thanh kêu lên!

Cuối cùng Trương Dương cũng từ trong động đi ra, sau khi nhìn thấy mọi người hắn có chút sửng sốt.

Ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư sao lại chạy tới đây? Tại sao mọi người lại có biểu hiện như vậy?

- Trương Dương!

Nhìn thấy Trương Dương, nỗi nhớ nhung nửa năm nay bỗng chốc hóa thành trận hồng thủy, cuối cùng cũng bộc phát, Mễ Tuyết chạy tới, ôm chầm lấy Trương Dương òa khóc.

Nước mắt tuôn trào như vỡ đê, đem tất cả nỗi nhớ Trương Dương nửa năm qua của Mễ Tuyết òa ra như sóng nước.

Từng ấy thời gian không gặp, ngày tháng càng dài thì nỗi nhớ càng sâu đậm, nhưng đến khi gặp rồi lại chẳng thể nói được gì ngoài những giọt nước mắt.

- Mọi người làm sao vậy?

Trương Dương trong sơn động cảm giác như chỉ vừa trải qua vài phút, không hề ý thức được bàn thân đã ngồi trong sơn động nửa năm trời, bởi vậy mà không ý thức được tại sao Mễ Tuyết lại như vậy.

Nhận ra sự mệt mỏi của Mễ Tuyết, Trương Dương sử dụng linh khí giúp Mễ Tuyết qua cơn mê man, đồng thời giúp cải thiện cơ thể Mễ Tuyết loại trừ mệt mỏi.

Quay đầu nhìn lại, ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư đều đầy vẻ mệt mỏi, cả hai khí huyết có vẻ không được tốt lắm.

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Trương Dương nhíu chân mày, chẳng lẽ trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy mà có người đã không chịu được?

Việc đầu tiên mà Trương Dương nghĩ tới là con Kim Quan Mãng thập nhị quan trên Trường Bạch Sơn. Với thực lực của ông cụ Trương Bình Lỗ và Thích Minh đại sư, có thể uy hiếp họ cũng chỉ có con Kim Quan Mãng đó.

- Đã nửa năm rồi, Dương Dương cuối cùng con cũng ra.

Ông cụ Trương Bình Lỗ rõ ràng có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng lời đến của miệng cũng chỉ nói được một câu như vậy.

- Sao cơ? Nửa năm rồi sao?