Năng lượng phân thân của cao thủ ngũ tầng sở dĩ có thể đạt tới mức dùng giả đánh tráo thật, giống như có một “mình” khác, nguyên nhân quan trọng nhất chính là việc cấu thành năng lượng phân thân không còn là dùng nội công thúc dục thiên địa năng lượng, mà là kết hợp linh khí của bản thân xen lẫn ngưng kết năng lượng thiên địa mà thành.
Thực lực cường đại của năng lượng phân thân không hề chỉ như các động tác võ thuật đẹp, lực công kích cũng gần như là đồng đẳng với bản thể, nhưng năng lượng phân thân mà Trương Dương trong chớp mắt lưu tại chỗ đã bị con Tam Nhãn ma thú sa đạo kia xé thành mảnh nhỏ, đủ để có thể thấy được sự hùng mạnh của con Tam Nhãn ma thú này.
Dưới sự so sánh, Phác Thiên Ân thật sự ỷ vào Tam Nhãn ma thú này. Nếu như không có Tam Nhãn ma thú, Trương Dương ắt sẽ phân cao thấp với Phác Thiên Ân.
Mấy đạo đá sỏi gần như phong kín đường lui của Trương Dương, cũng phong kín khả năng sử dụng năng lượng phân thân để thoát khỏi Tam Nhãn ma thú của Trương Dương.
Trong lúc nguy cấp này, Vô Ảnh và Tia Chớp căn bản không còn cách nào giữ cho mình tỉnh táo tại chỗ, chúng nó không thể trơ mắt nhìn Trương Dương cũng như năng lượng phân thân của hắn bị con Tam Nhãn ma thú xé thành mảnh nhỏ. . .
- Chít chít chít.
- Xèo xèo xèo.
Cho dù chúng nó biết giữa mình và đối phương có sự cách biệt một trời một vực, nhưng vẫn dũng cảm quên mình xông lên trợ giúp Trương Dương.
Bá.
Vô Ảnh và Truy Phong phóng tới Tam Nhãn ma thú, hai tiểu tử gần như dốc hết lực đánh ra, nội công và khói độc đan xen vào cùng một chỗ, tiến công con Tam Nhãn ma thú từ phía sau, muốn thu hút sự chú ý của nó từ đó ngăn cản nó công kích Trương Dương.
Nhưng Tam Nhãn ma thú căn bản không để ý đến sự công kích của Vô Ảnh và Tia Chớp, nội công của Vô Ảnh và độc tố của Tia Chớp đánh vào phía sau lưng của nó nhưng nó không có bất kỳ phản ứng nào, độc tố và nội công kia thậm chí còn không thể đột phá da lông của Tam Nhãn ma thú.
- Rống.
Tư duy của Tam Nhãn ma thú cực kỳ đơn giản, chính là muốn xé nát Trương Dương người đang bị Phác Thiên Ân phong kín tất cả đường lui. Truy Phong thấy Vô Ảnh và Tia Chớp tiến công không có hiệu quả, ỷ vào tốc độ của mình trực tiếp tiến đến công kích Phác Thiên Ân, đáng tiếc Phác Thiên Ân xuất ra phân tâm thần giơ tay ra đỡ, đã ngăn chặn truy phong không cách nào tới gần gã trong khoảng cách 3m.
Năng lượng thiên địa đã xây một bức tường vô hình chắn trước người Truy Phong, trong lúc Phác Thiên Ân cười ha ha, mũi chân điểm nhẹ nhảy lên.
Phút chốc
.
Tam Nhãn ma thú đã đánh về phía Trương Dương mà sự trợ giúp của tam đại linh thú lại không hề có tác dụng.
Trương Dương nhảy lên trên không trung, ánh mắt lạnh như băng trống rỗng không có gì, dường như phát chứng bệnh tâm thần chỉ ngây người đứng đó, đối mặt Tam Nhãn ma thú mà không hề né tránh, ngược lại băng kiếm trong tay hắn trong giây lát còn dài ra 3cm so với trước, trở nên càng rộng càng dài.
Phác Thiên Ân nhẹ nhàng nhảy tới phía sau gốc cây liễu nhỏ, gốc cây liễu nhỏ này còn chưa trưởng thành, gã dẫm chân lên một cành liễu mới nhú ra xanh mới, đừng nói đứng một người, cho dù là một con chim cũng nhất định không thể đứng an ổn phía trên.
Có thể vốn không thể chịu đựng được trọng lượng của Phác Thiên Ân, nhánh cây đang bị Phác Thiên Ân dẫm lên này trong nháy mắt dường như biến thân thành một thuyền lá nhỏ sợ hãi tột cùng, nước chảy bèo trôi.
- Tự tìm đường chết, đến lúc này còn muốn lãng phí linh khí của cơ thể.
Phác Thiên ân giẫm phải cành liễu giống như đi thuyền chầp chùng tùy sóng cao thấp, sau khi nhìn thấy Trương Dương không né không tránh ngược lại băng kiếm cầm trong tay do ngưng tụ mà thành còn mở rộng vài phần, trong lòng có chút khinh thường.
Nếu hiện giờ lão già tứ tầng đại sát tứ phương ở Hàn Quốc Seoul nhìn thấy Trương Dương hiện giờ như vậy, chỉ sợ cũng phải tức giận đến chửi ầm lên, ông ta nhất tề với ý nghĩ của Phác Thiên Ân, đều cảm thấy Trương Dương đang lãng phí linh khí trong cơ thể vốn chưa hồi phục được bao nhiêu.
- Rống.
Tam Nhãn ma thú đã vọt lên, nanh vuốt sắc bén đã duỗi tới, mấy nanh vuốt kia đã chạm đến một góc của Trương Dương
- Chít chít chít.
- Xèo xèo xèo.
Vô Ảnh, Tia Chớp đã hoàn toàn chẳng quan tâm chính mình. Chúng nó gấp đến độ trực tiếp vọt tới, ý đồ dùng thân thể của chính mình ngăn cảm nanh vuốt của Tam Nhãn ma thú đâm vào Trương Dương.
Truy Phong hí dài một tiếng, đầu của nó vọt tới bức năng lượng thiên địa được xây thành bức tường chắn phía trước, giơ cao vó ngựa liều mạng đạp. Ý đồ quấy nhiễu Phác Thiên Ân phong kín đường lui của Trương Dương.
Nghìn cân treo sợi tóc
- Phá Thiên Nhất Kiếm, đệ nhị thức.
Trương Dương rốt cục triển khai, hắn hét lớn một tiếng, hai tay che băng kiếm lớn trong tay. Mạnh mẽ giơ từ dưới lên trên.
Hoá ra lần này Trương Dương tích trữ năng lượng thiên địa đọng lại, toàn bộ ngưng kết ở trên băng kiếm trong tay, Phá Thiên Nhất Kiếm vốn chính là thủ đoạn tiến công mạnh mẽ của cao thủ ngũ tầng. Khi đứng trước con ma thú mạnh mẽ lại ở trong tình thế bị phong kín tất cả các đường lui, chỉ có khai triển Phá Thiên Nhất Kiếm mới có thể bức lui con Tam Nhãn ma thú ngũ tầng này.
Về phần đánh bại nó, Trương Dương cũng không có lạc quan như thế.
Linh trí của Tam nhãn ma thú rốt cuộc quá thấp, nếu đổi lại là Phác Thiên Ân ngay mặt với Trương Dương cũng tuyệt đối có thể phát giác Trương Dương vừa rồi là đang tích trữ thế lực, cũng có thể nhận thấy được băng kiếm nâng lên lúc này ẩn chứa uy lực lớn.
Thủ đoạn tiến công ngũ tầng hoàn toàn phát huy tác dụng dưới linh khí do thần binh lợi khí tạo thành.
Một kiếm này, long trời lở đất.
Khi Tam Nhãn ma thú cho rằng bản thân sẽ thành công xé nát Trương Dương, theo bản năng điều khiển thu hồi nanh vuốt, toàn thân vặn một cái, tránh né một kiếm từ dưới hướng lên.
Sơ hở.
Trương Dương chính là đợi cơ hội này.
Thân thần khẽ động, mũi chân của Trương Dương hung hăng đạp mạnh xuống dưới, dẫm nát viên đá sỏi mà Phác Thiên Ân vừa đánh tới, dựa thế lắc mình đi ra ngoài, vừa hành động đã phá hủy sự phong toả của Phác Thiên Ân.
Sau khi thăng tiến ngũ tầng, lĩnh ngộ của Trương Dương đối với phá Thiên Nhất Kiếm đạt tới đỉnh cao, không giống như trước đây mỗi lần sử dụng Phá Thiên Nhất Kiếm đều gắng hết sức.
Vừa nâng lên lại chặn ngang bổ chém, ánh kiếm như mũi đao chẻ tre, trong chớp mắt Trương Dương rút băng kiếm trong tay về, mấy ánh kiếm bổ ngang theo nhau mà tới hoá thành mũi đao sắc bén.
Mấy đạo ánh kiếm, mũi đao tung hoành đan chéo nhau trong chớp mắt tạo thành lồng chim, trực tiếp bọc bên ngoài thân con Tam Nhãn ma thú, con Tam Nhãn ma thú kia phát hiện mình bị lồng chim giam cầm, lập tức tức giận rống lớn lên, nhưng với bản năng của nó cũng không dám tới gần lồng chim này, cũng không biết đi đánh vỡ, hoàn toàn bị nhốt trong đó.
Đây mới là Phá thiên Nhất Kiếm đệ nhị thức mà Trương Dương sau khi thăng tiến ngũ tầng chính thức xuất ra, kiếm thế trói buộc.
- Ngu ngốc, đánh vỡ nó đi.
Phác Thiên Ân thấy cảnh như vậy tức giận mắng lên, ngược lại gã hung hăng, rút hẹp đao trong tay, đánh tới không trung.
Nhìn thấy Trương Dương không sao, Vô Ảnh Tia Chớp Truy Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, chúng nó cuối cùng yên lòng, nhưng tình hình sau đó cũng không ổn.
Chúng nó đã ý thức được thân thể Tam Nhãn ma thú cường đại cỡ nào, cho dù chúng nó dùng thủ đoạn cỡ nào đều khó có thể phát ra tác dụng đỉnh điểm, tiếp theo chúng nó theo Truy Phong, đặt mục tiêu là Phác Thiên Ân.
Ít nhất chúng nó vẫn có thể hấp dẫn 1/10 lực chú ý của Phác Thiên Ân, dù sao Phác Thiên Ân cũng phải cẩn thận chính mình đừng lật thuyền trong mương, dù sao gã tuy rằng có được thực lực của cao thủ ngũ tầng, nhưng cũng không có thân thể cường đại giống như cao thủ ngũ tầng, bất kể là Vô Ảnh, Tia Chớp hay là Truy Phong cũng có thể làm tổn thương đến thân thể của gã.
Phác Thiên Ân không giống như Tam Nhạn ma thú hoàn toàn không để ý đến sự công kích của Vô Ảnh, Tia Chớp. Nhưng Vô Ảnh Tia Chớp hiển nhiên đã ý thức được thân thể hùng mạnh của Tam Nhãn ma thú, chúng nó căn bản không có lực, nhưng đối với Phác Thiên Ân, chúng nó còn có chút hy vọng.
Tam đại linh thú như hổ rình mồi đối với Phác Thiên Ân, chờ đợi thời cơ.
- Bạo.
Khi Phác Thiên Ân tức giận chửi bậy Tam Nhãn ma thú, ánh mắt Trương Dương đột nhiên rùng mình, băng kiếm trong tay chỉ về phía trước, miệng không hề thốt ra một chữ.
Con Tam Nhãn ma thú kia nghe được lời nói của Phác Thiên Ân liền bừng tỉnh đại ngộ, khói kịch độc màu đen vờn quanh người bỗng nhiên lúc đó khuếch tán ra, hóa thành vô số luồng mũi nhọn muốn làm căng nứt lồng chim của Trương Dương, đáng tiếc đã muộn.
Sự đối kháng giữa ngũ tầng, mỗi một giây đều trở nên rất quý báu, từ lúc Phác Thiên Ân mở miệng đến khi Tam Nhãn thú nghe thấy cho ra phản ứng, trong lúc này không duyên cớ bỗng tiêu hao hết thời gian, thật sự quá dài.
Oanh.
Sau khi Trương Dương thành công thăng tiến ngũ tầng lại lần nữa xuất ra Phá Thiên Nhất Kiếm đệ nhị thức, bất kể là chiêu số hay là uy lực đều không thể sánh nổi. Vì tạo ra cơ hội này, sự trả giá của Trương Dương cũng rất lớn, linh khí hắn khôi phục trong một tháng đã trực tiếp phóng ra một nửa ở nơi này, hiện giờ trong cơ thể hắn chỉ lưu lại một chút linh khí ít ỏi.
Giữa không trung, lồng chim kia sớm đã biến thành hào quang chói mắt, trong đó phát ra tiếng nổ ầm ầm, sương trắng bao phủ ở lân cận, từ trong đó dần dần chảy ra mang theo sương mù màu đen dày đặc kịch độc, tuy nhiên từ đầu đến cuối đều không thể thấy rõ con Tam Nhãn ma thú kia, do đó cũng không biết nó có bị thương dưới trận công kích này không.
Phác Thiên Ân gắt cắn chặt hàm răng, gã rất tự tin về con Tam Nhãn ma thú, tin tưởng nó sẽ không có trở ngại gì, nhưng đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, gã biết rõ nếu gã ở vào vị trí như con Tam Nhãn ma thú bị vây lại, dưới một kích này chắc chắn sẽ chết.
- Rống.
Sương trắng kia đột nhiên tán đi, màn sương đen kịch độc cấp tốc co rút lại, Tam Nhãn ma thú lại xuất hiện, tuy rằng da lông trên người của nó không đen thùi bóng lưỡng như lúc trước, nhưng vẫn là có thể nhìn ra, uy lực chiêu kiếm này của Trương Dương thật sự vẫn chưa làm tổn thương đến Tam Nhãn ma thú.
Linh thú ngũ tầng, kỳ thực vẫn là Tam Nhãn Thú có lực lượng mạnh nhất trong linh thú, trình độ dũng mạnh của thân thể nó sớm vượt quá tưởng tượng.
- Ha ha, ha ha ha.
Nhìn thấy lông tóc của tam nhãn ma thú không tổn hao gì, Phác Thiên Ân liều lĩnh cười to, gã vươn hai tay ra, giơ cao cái thanh đao kia lên.
Tam Nhãn ma thú trở xuống mặt đất đi tới bên cạnh gã, Phác Thiên Ân lại đứng trên lưng tam nhãn ma thú, đem mũi đao của hẹp đao trong tay chỉ về Trương Dương, tràn đầy khinh thường nói:
- Trương Dương, hôm nay ngươi nhất định bị ta chém giết ở nơi này, cảnh nơi này xấu cũng thích hợp trở thành mộ địa của ngươi.
Thở hổn hển, Trương Dương trở xuống mặt đất, băng kiếm trong tay ngược lại biến mất một lần nữa hóa thành thiên địa năng lượng vờn quanh ngoài thân của Trương Dương, nắm chặt hết thảy thời gian cố gắng ngưng tụ càng nhiều năng lượng thiên địa.
- Ha hả.
Nghe thấy Phác Thiên Ân lớn tiếng cuồng tiếu, Trương Dương không giận ngược lại vui mừng, trên mặt hết lo lắng, hắn giống như có lẽ đã tìm được phương pháp đối phó Phác Thiên Ân và Tam Nhãn ma thú.
Phá Thiên Nhất Kiếm đệ nhị thức lúc trước biến ảo lồng chim mặc dù không có tổn thương đến Tam Nhãn ma thú, nhưng cũng khiến cho Trương Dương tìm ra được một suy nghĩ khác.
Phác Thiên Ân đứng trên thân Tam Nhãn ma thú hơi nghiêng về phía trước gần như là nhìn xuống Trương Dương, cao cao tại thượng nói:
- Chẳng lẽ ngươi bây giờ còn cho rằng người cuối cùng bị chém giết chính là ta sao?
- Đúng.
Ánh mắt Trương Dương chuyển dời đến Phác Thiên Ân đang đứng trên thân Tam Nhãn ma thú, mỉm cười nói:
- Tuy nhiên ta trước hết là giết chó của ngươi, sau mới giết ngươi.