Editor: Dạ An
Không biết ngủ bao lâu, chóp mũi Diệp Lăng Nguyệt ngứa ngứa, không khí tươi mát sau cơn mưa đập mưa ập đến trước mặt.
Diệp Lăng Nguyệt mở mắt ra, nàng phát hiện chính mình đang ở trên một đồng ruộng được bao phủ bởi sương trắng mênh mông.
Diệp Lăng Nguyệt cúi đầu nhìn liền phát hiện không thấy bụi Tụ Nguyên Thảo ôm trong ngực.
Tiến tới vài bước phát hiện bụi cây lớn lên xanh mượt trước mặt, kia không phải Tụ Nguyên Thảo sao.
Diệp Lăng Nguyệt nhớ rất rõ, lúc mẫu thân đưa Tụ Nguyên Thảo cho nàng, gốc cây kia vừa khô vừa vàng.
Bất quá vừa ngủ một giấc, bộ dáng Tụ Nguyên Thảo liền thay đổi, cành lá cứng cáp, màu xanh mơn mởn, phát triển thật tốt.
Diệp Lăng Nguyệt di chuyển vài bước, phát hiện một khối đá nham thạch màu nâu đen bên trên có khắc ba chữ to: “Hồng Mông Thiên”.
Ba chữ lớn bằng đầu bút lông sắc bén, nông sâu vừa đủ, kiểu chữ toát lên sự thanh tú phong lưu, đích thực là có người dùng ngón tay lại gần khắc xuống.
Diệp Lăng Nguyệt tiếp tục hướng phía trước bước đến, thế nhưng nàng phát hiện bốn phía sương trắng vây quanh ngày càng đậm, nàng không thể tiếp tục đi đến.
Địa phương gọi là Hồng Mông Thiên này, nhiều nhất cũng chỉ thấy một mảnh đất, cũng không biết dẫn đến nơi nào.
“Lăng Nguyệt, trời đã sáng, nên thức dậy luyện võ.” Bên tai truyền đến giọng nói của Diệp Ngọc Hoàng.
Thần thức khẽ động, mở mắt ra Diệp Lăng Nguyệt liền phát hiện bản thân đã rời khỏi Hồng Mông Thiên.
Diệp Lăng Nguyệt vừa rời đi, trong sương trắng xuất hiện một đôi mắt trẻ con màu lam.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt rời khỏi Hồng Mông Thiên, sắp xếp lại suy nghĩ, nhớ lại hôm nay mẫu thân sẽ bắt đầu truyền thụ võ học cho nàng.
Ba ngày sau, bên ngoài Bắc trang Diệp gia, tia nắng ban mai vừa len lỏi qua ngọn cây.
Một bóng người mảnh mai đang chạy bộ vòng quanh sân Bắc trang, trên chân Diệp Lăng Nguyệt buộc thêm túi sắt, ước chừng nàng đã chạy hơn một canh giờ.
Diệp Hoàng Ngọc là người rất nghiêm khắc, bắt đầu từ lúc Diệp Lăng Nguyệt quyết định học võ, nàng liền đặt ra một bộ phương pháp luyện võ rất khắc nghiệt.
Mỗi khi sáng sớm và bình minh, Diệp Lăng Nguyệt đều phải ra ngoài chạy bộ một canh giờ, lại tu luyện thu nạp khí một canh giờ.
Bình minh và hoàng chính là thời điểm thiên địa nguyên khí dồi dào nhất.
Với cường độ huấn luyện cao như vậy, đối với thân thể gầy yếu của Diệp Lăng Nguyệt mà nói chính là không thể nào hoàn thành nổi.
Nhưng ngay từ ngày đầu tiên, Diệp Lăng Nguyệt không bỏ nửa chừng, luôn kiên trì hoàn thành.
Mồ hôi tí tách rơi trên mặt đất, theo từng bước chân, trên mặt đất càng có thêm nhiều dấu ấn của nước, toàn thân cơ bắp Diệp Lăng Nguyệt đều cùng lúc điên cuồng kêu gào.
Nhưng nàng không hề bỏ cuộc, mồ hôi như mưa rơi xuống, cả người nàng liền như mới từ trong nước chạy ra, chạy xong đã là hai canh giờ.
Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới ngồi xuống, liền hô hấp điều chỉnh khí tức.
Diệp Ngọc Hoàng yêu cầu nàng mỗi ngày sáng sớm và chiều tối đều phải chạy bộ một canh giờ sau đó tu luyện hấp thu nguyên lực, Diệp Lăng Nguyệt liền tăng lên gấp đôi, chạy bộ hai canh giờ, tu luyện hai canh giờ.
Mặc dù trí nhớ nàng không rõ ràng, nhưng Diệp Lăng Nguyệt mơ hồ vẫn nhớ rõ trong lúc vô ý nàng đã nuốt phải viên đan dược kỳ quái trong cái đỉnh liền khiến nàng thông minh.
Kia Diệp Lăng Nguyệt suy đoán chắc hẳn khỏa đan dược còn lưu lại dược hiệu giúp nàng gia tăng hiệu quả tu luyện.
Vậy nên, nàng càng nảy sinh ý định rèn luyện bản thân nghiêm khắc, để cơ thể hấp thu dược lực nhanh hơn, tính đến hôm nay, cơ thể nàng đã hấp thu nguyên khí không sai biệt lắm.
Hồng hộc –
Giống như không có ý tứ, miệng mũi Diệp Lăng Nguyệt, làn da thậm chí là toàn thân Diệp Lăng Nguyệt đều tham lam hấp thu nguyên lực trong thiên địa.
Xa xa, Diệp Hoàng Ngọc đang âm thầm quan sát Diệp Lăng Nguyệt tu luyện.
Nàng vốn tưởng rằng nữ nhi bất quá là nhất thời nổi hứng mới yêu cầu luyện võ, nhưng nàng đã điên cuồng rèn luyện nhiều ngày, nàng làm mẹ đều thu vào trong mắt.
Đứa nhỏ kia, thật tâm muốn luyện võ.
Tính tình cứng cỏi của nữ nhi, rốt cuộc là họa hay là phúc, đáy mắt Diệp Hoàng Ngọc ánh lên vẻ phức tạp.
Chính là lúc này, con ngươi Diệp Hoàng Ngọc hơi động, nàng chú ý tới trên làn da của Diệp Lăng Nguyệt chảy xuôi một tầng giống như xích đồng (sắc đỏ) sáng bóng.
Kia sáng bóng, có nghĩa lấy nguyên khí cường hóa làn da, đối với quyền cước đấm đá bình thường không thể tạo thành tổn thương lớn đối với Diệp Lăng Nguyệt.
Chính là cường hóa thân thể làn da, đây là dấu hiệu khi đạt tới Luyện Thể đệ Nhị trọng mới có được.
võ giả Luyện Thể tổng cộng có chín trọng, trước đây Diệp Lăng Nguyệt đã sớm đạt tới Luyện Thể đệ Nhất trọng, Diệp Hoàng Ngọc còn cho là ngẫu nhiên.
Hiện nay mới ba ngày ngắn ngủi, nữ nhi lại đột phá, đây cũng không phải ngẫu nhiên.
Ước chừng sau hai canh giờ, một tia thần lực cuối cùng cũng luyện hóa xong, Diệp Lăng Nguyệt lúc này mới mở mắt nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy thân thể nhẹ như yến.
“Như thế nào lại cảm thấy nguyên lực trong đan điền lại nhiều thêm một ít.” Diệp Lăng Nguyệt kinh ngạc.
“Đó là bởi vì ngươi mới vừa đột phá Luyện Thể Nhị trọng.” Diệp Hoàng Ngọc mỉm cười rồi tiến tới.
Lại đột phá, lúc này nàng đang tu luyện thì trực tiếp đột phá.
“Nương, ngày đó ta cùng Diệp Thanh tỷ thí, hắn sử dụng một loại quyền pháp, con muốn học quyền pháp này.” Diệp Lăng Nguyệt gặp mặt Diệp Ngọc Hoàng thì vui sướng, nhân cơ hội nói.
Diệp Lăng Nguyệt nàng đích là một nữ nhân có thù thì ghi nhớ rất sâu, thù của Diệp Thanh nàng phải báo trở về.
“Vừa mới học đi đã đòi học chạy, bộ quyền pháp Diệp Thanh dùng kia là võ học trụ cột của Diệp gia tên là Băng Lôi Quyền. Quy củ Diệp gia chỉ khi đạt đến Luyện Thể Tam trọng mới có thể tu luyện võ kỹ. Chờ ngươi đạt tới, nương sẽ dạy cho ngươi.” Thấy mặt con gái kích động, Diệp Hoàng Ngọc nhịn không được cười phá lên, giúp con gái lau đi mồ hôi trên trán.
Luyện Thể Đệ Tam Trọng, nàng, nhất định sẽ đạt tới! Diệp Lăng Nguyệt trong lòng thầm quyết tâm.
~ ủng hộ An nhé !~~