Editor: Dạ An
Đại Hạ quốc, trấn Thu Phong
Trong từ đường Diệp gia, trên mặt bàn gỗ được điêu khắc, trưng bày các loại cung phẩm, chính giữa từ đường, tàn nhang cắm trong Hắc đỉnh mang phong cách cổ xưa rơi đầy đất, hương khói lượn lờ.
Cửa bị đẩy ra, một thân ảnh nhỏ gầy bước vào.
Đó là một nữ tử khoảng 13 14 tuổi, mặt chỉ lớn bằng lòng bàn tay, ngũ quan tinh xảo, chỉ tiếc tóc bù xù, một đôi con ngươi thất thần đờ đẫn, che đi vẻ đẹp mỹ lệ như viên minh châu của nàng.
Thiếu nữ vừa bước tới cạnh bàn cung phẩm, chợt có vài người xuất hiện.
“Tốt, bắt lấy tên ăn trộm.” Vài tên ác nô (nô bộc ác độc) bắt được thiếu nữ khóa tay chân, ghì nàng trên mặt đất.
“Ô… Ô”. Thiếu nữ bị kinh hách muốn tránh khỏi tay mấy tên này, chỉ tiếc nàng sao có khí lực so với những tên được đi học võ từ nhỏ, ác nô Diệp gia đã đạt tới Luyện Thể Nhất Trọng.
“Diệp Lăng Nguyệt, nguyên lai là ngốc nữ ngươi, ai cho người lá gan ăn vụng đồ ăn trên bàn cung phẩm.” Người lên tiếng là Vương Quý, nô tài thân tín của Lục thiếu gia Diệp Thanh Diệp gia.
Diệp Lăng Nguyệt nằm trên đất là biểu muội Diệp Thanh, nàng tuy là tiểu thư Diệp gia nhưng ở Diệp gia, thân phận nàng so với hạ nhân còn thấp hơn.
Chỉ vì Diệp Lăng Nguyệt là sỉ nhục của Diệp gia, nàng chính là ngốc nữ.
“Không có… Bệnh… Quét dọn.” Diệp Lăng Nguyệt trên mặt tái nhợt, tràn đầy sợ hãi.
“Còn dám nói xạo.” Vương Quý quát, cho Diệp Lăng Nguyệt mấy bạt tai.
Vương Quý là vỏ giả, mấy cái bạt tai đã khiến mặt Diệp Lăng Nguyệt sưng lên, hắn còn không giải hận, đạp một cước vào bụng Diệp Lăng Nguyệt.
Thân thể Diệp Lăng Nguyệt như diều đứt dây, bay ra ngoài, đập vào bàn ngay giữa từ đường khiến Hắc đỉnh rơi xuống phát ra một trận tiếng vang.
“Ngốc nữ không nhúc nhích, hẳn là đã chết.” Vài tên nô tài Diệp gia thấy Diệp Lăng Nguyệt nằm im không có động tĩnh tưởng rằng nàng đã chết.
“Sao có thể chết dễ dàng như vậy, ngốc nữ này bị đánh vài chục năm còn không phải vẫn sống hoàn hảo sao. Thiếu gia nói, người ti tiện mệnh thường cứng rắn.” Tâm tư của Vương Quý được xem như ác độc, ánh mắt hắn quét qua, lưu ý Diệp Lăng Nguyệt nằm cạnh cái lư hương kia.
Từ đường Diệp gia là do gia chủ Diệp gia mua lại vào 30 năm trước, cái lư hương lúc ấy đã đặt trong từ đường, một mực lưu giữ đến nay.
Vương Quý bước đến, đẩy ra nắp đỉnh, nắm một nắm tro hương.
“Mấy người các người cạy miệng ngốc nữ cho ta bỏ vào, nàng dám ăn vụng, hôm nay để nàng ăn đủ.”
Vài tên gia nô cười đùa, trong mắt bọn họ Diệp Lăng Nguyệt liền không bằng một đầu chó hoang.
Bọn hắn đè tay chân Diệp Lăng Nguyệt xuống, tro hương kia không biết đã mấy năm không được dọn dẹp quét sạch, đều đem nhét vào miệng nàng.
Trong tích tắc, tro hương nhét vào miệng nàng có một viên tròn xoe trượt vào trong yết hầu nàng.
Vật kia vừa tiến vào bụng Ngốc nữ Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy đan điền trong bụng một hồi nóng rát.
Nóng vô cùng vô tận, nóng quá, thực cốt đốt tâm nhiệt (cảm giác như đau tê tâm liệt phế ý), giống như muốn đem cả người nàng đốt cháy đến không còn.
Khó chịu… Thật là khó chịu, Diệp Lăng Nguyệt nắm lấy yếu hầu, có đồ vật gì đó đang từ trong cổ họng nàng muốn chui ra.
Thẳng đến khi cổ nàng xuất hiện vết máu, nhiệt độ không hề giảm bớt, nàng thống khổ chịu đựng, một đường đâm tới hương đỉnh kia, máu tươi từ trán nàng chảy ra.
“Không xong, tiểu ngốc nữ thật đã chết?” Vương Quý vừa nói vừa tiến lên, phát hiện Diệp Lăng Nguyệt bất động.
Vài tên gia nô hai mặt nhìn nhau, bọn họ lúc này mới nghĩ mà sợ, thân phận tiểu ngốc nữ này tuy rằng hèn mọn, không được coi trọng, nhưng tốt xuất cũng là tiểu thư dòng chính của Diệp gia.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau đi tìm thiếu gia.” Vương Quý thất kinh, bọn chúng nhanh chóng đào tẩu.
Trong từ đường, thân thể nho nhỏ của Diệp Lăng Nguyệt đang cuộn tròn nằm một chỗ.
Cảm giác liệt hỏa đốt thân thể, một trận lại đón thêm một trận.
“Nương.” Diệp Lăng Nguyệt nằm trên mặt đất bất lực kêu, nhưng không có bất luận kẻ nào đáp lại.
Thời gian qua đi, cảm giác nóng rực biến mất, lục phủ ngũ tạng của Diệp Lăng Nguyệt xoắn lại với nhau.
Không biết qua bao lâu, trong đầu nàng vang một tiếng “Đông”, Như có vật gì nổ tung trong đan điền nàng.
Trong cơ thể Diệp Lăng Nguyệt có một cỗ hào quang màu đỏ hiện lên, nhanh chóng khuếch tán đến toàn thân nàng, tay nàng nhúc nhích.
Mắt – đột nhiên mở ra, thay thế đôi con ngươi đờ đẫn trước đây là đôi mắt sáng chói có thần.
Quan sát cảnh vật xung quanh một cách rõ ràng, Diệp Lăng Nguyệt ngồi dậy
Đôi mắt nàng chợt lóe lên hào quang.
Một phòng mang phong cách cổ xưa lọt vào tầm mắt, giữa phòng là cái bàn, phía trên đặt bày đồ cúng phẩm cùng bài vị tổ tông.
“Ta, trọng sinh.” Diệp Lăng Nguyệt nói thầm, quan sát tay mình.
Vừa nhỏ vừa gầy, xuất hiện nhiều vết thương lớn nhỏ, thân thể này đã chịu khi dễ không ít.
Nàng đứng lên, nhớ lại tin tức mà “nàng” để lại, nhưng bởi vì chủ nhân đời trước là ngốc nữ, trong đầu chỉ lờ mờ ít trí nhớ vụn vặt.
Xem ra cần chút thời gian để thích ứng với thân thể này.
Dự định quay người rời đi, hương đỉnh cổ xưa “ xì xì xì” phát ra một trận tiếng vang.
Trước đó không lâu, trên hương đỉnh cổ xưa kia đã sớm lưu lại vết máu của Diệp Lăng Nguyệt, tại đó đang phát sinh biến hóa.
Máu, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ máu chui vào trong đỉnh.
Diệp Lăng Nguyệt cảm thấy dưới chân có đạo khí lạnh chạy qua, thế nhưng sự hiếu kỳ mãnh liệt không ngăn được nàng tiến lên phía trước.
Tay nàng vừa mới đặt lên miệng đỉnh, một màn cổ quái đã xảy ra.
Vèo –
Cái cổ đỉnh ước chừng gần hai ba mươi người mới có thể nâng lên lúc này lại hóa thành một đạo hắc quang chui vào trong lòng bàn tay nàng.