Chương 37: Chương 37: Thiếu niên trải qua nhiều đau khổ

Mà giờ khắc này- -

Trên mặc đất chỉ còn lại hai người là Phượng Vũ và Mộc Dao tiên tử.

Còn về phần Phong quản gia tất nhiên là Quân Lâm Uyên đi đến đâu hắn sẽ luôn đi theo rồi.

Phượng Vũ nhìn theo hướng lao xuống của Quân Lâm Uyên, đôi mắt của nàng bị chiếc hộp ngọc trong tay hắn thu hút khiến nàng nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đó.

Tiên Linh Qủa! Tiên Linh Qủa! Có thể làm cho nàng lại tu luyện từ đầu, Tiên Linh Qủa a a a.

Phượng Vũ trong lòng mừng như điên, kích động, hưng phấn, toàn thân nàng kiềm chế không được mầ run rẩy kịch liệt,....Phượng Vũ sợ ánh mắt của mình quá lộ liễu, cho nên theo bản năng nàng cúi đàu thấp xuống, không muốn để tâm tư thầm kín của mình bị Quân Lâm Uyên nhìn ra.

Nhưng Phong Tầm luôn rất quan tâm Phượng Vũ, hắn thấy nàng toàn thân run rẩy nên ân cần hỏi: “Làm sao mà toàn thân lại run rẩy thế kia? Có phải là thân thế có chỗ nào không thoải mái hay không? Hay là tại gió đêm đông làm cho cảm lạnh rồi."

Phượng Vũ đã cố gắng giấu đi điểm yếu của mình, nhưng lại bị Phong Tầm nhìn ra, và bây giờ nàng đã trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Mộc Dao tiên tử tức giận: “Bị gió làm cho không khỏe? Theo ta thấy, là do nàng ta nhìn thấy Tiên Linh Qủa nên mới kích động như vậy? Ta đã sớm biết nàng ta là gian tế mà.”

Phong Tầm tức giận đến nổ đom đóm mắt, nhưng hắn chưa mắng Mộc Dao ngay mà trừng mắt với Huyền Dịch: “ Ta từ trước tới nay chưa hề đánh phụ nữ nhưng không có nghĩa là sẽ không đánh loại phụ nữ đáng ghét này đâu.”

Huyền Dịch im lặng lườm Phong Tầm một chút, hắn cũng nghĩ không ra, rốt cuộc đây là người như thế nào mà đến cả tiểu vương gia của Phong Bắc Vương phủ cũng lên tiếng bảo vệ như vậy chứ?

Nghĩ đến điều này, Huyền Dịch vỗ vỗ Mộc Dao: “ Nghe thấy gì chưa, ngươi nghe hiểu chưa, hãy ghi nhớ lấy đó.”

Cái thái độ này, rõ ràng là đang trốn tránh trách nhiệm, nếu như Mộc Dao bị Phong Tầm đánh thì hắn cũng không có liên quan.

Mộc Dao khóc không ra nước mắt... biểu ca nhà người ta thì quan tâm che chở muội muội, nhưng nhà nàng lại hoàn toàn ngược lại.

Lúc này Quân Lâm Uyên nhẹ nhàng khẽ mắt, nhưng đôi mắt cũng không nhìn cảnh sóng ngầm mãnh liệt, chỉ lạnh lùng nói một câu: “ Cửu chuyển Bích U Thánh Mãng rất nhanh sẽ quay trở lại, đi.”

Thế là một đoàn người do Quân Lâm Uyên dẫn đầu nhanh chóng rút lui.

Ngay lúc bọn họ rời đi không lâu, trên vách đá kia, bị cây lá um tùm che kín, giờ phút này đã động lớn.

Rầm Rầm Rầm—

Vị thiếu niên kia buông tay, trực tiếp từ vách đá kia lăn xuống.

Rầm rầm- -

Cũng may đường hướng xuống tất cả đều là cành lá dây leo, hắn một đường rơi xuống mặt đất, rơi đúng vào đám cỏ khô.

Một người dung nhan tuyệt thế xinh đẹp, tà mị, chui ra từ trong bụi cây.

Trên đầu và người của hắn tất cả đều dính rơm rạ, đặc biệt là trên đầu, bởi vì từ trên vách đá lăn xuống, cho nên toàn bộ biến thành đầu ổ gà, nhìn qua lộn xộn, cỏ dại rậm rạp.

Người này vốn rất tuyệt thế, nhưng giờ phút này lại chật vật không chịu được, đây chính là người mà Phong Tầm nhắc đến Ngự Minh Dạ.

Người này coi như là đen đủi đi.

Lúc đầu hắn như là lợi một bước đi vì hắn đã đến Huyền Bẳng Hạp Cốc trước.

Bởi vì hắn dùng thủ đoạn đặc thù khống chế Hắc Diệu Lang bầy, ý đồ dùng hàng vạn con Hắc Diệu Lang đi cản trở Quân Lâm Uyên.

Nhưng là- -

Điều mà Ngự Minh Dạ không nghĩ đến đó là thời điểm hắn sắp lên được đỉnh núi, khi mà Tiên Linh Qủa chỉ cách hắn còn mười mét.

Bát chuyển Bích U thánh Mãng tốt cuộc tu luyện thành Cửu chuyển tử bất chi thân!

Một đạo băng lãnh độc từ cửu chuyển Bích U Thánh Mãng bắn vào người hắn!

Sưu!