Chương 2: So với phế vật còn vô dụng hơn

Chương 2: So với phế vật còn vô dụng hơn

"Người tới, bao vây toàn bộ Mục phủ lại! Đại Lý Tự Khanh Mục Thiên Đồng kháng chỉ cự hôn, ngay lập tức, xét nhà diệt tộc!"

"...Không ổn rồi, nhị gia nhảy sông rồi!"

"Bệ hạ có chỉ, Mục Thiên Đồng có ân cứu mạng Trẫm, kháng chỉ cự hôn tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, hôm nay cách chức Đại Lý Tự Khanh, nhậm chức Kinh Triệu Doãn văn thư, phạt tiếp nhận ba mươi năm..."

Hồi ức lộn xộn trải qua thời gian một tháng cuối cùng cũng được sắp xếp rõ ràng, Mục Thiên Đồng ngồi ở trên giường chậm rãi nhổ một bãi nước miếng khí đục, lập tức, đôi mắt tỉnh táo chậm rãi mở ra, trong đôi mắt kia lắng đọng hơi thở cay nghiệt.

Nàng thế nào cũng không nghĩ tới, ngày đó sau khi cùng Ngự Tâm quyết chiến tại cấm địa của Đan Y Tông, bản thân lại trùng sinh thành Mục Thiên Đồng trước mắt này. Ròng rã thời gian một tháng, cho tới bây giờ, nàng mới sắp xếp rõ ràng toàn bộ hồi ức của chủ cũ.

Mục Thiên Đồng đứng dậy bước xuống đất, nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ. Sau đó, nàng đi tới trước gương trang điểm, nhìn gương mặt vô cùng xa lạ trong tấm gương.

Đó là một khuôn mặt thiếu niên tuấn mỹ như ngọc! Buộc tóc ngọc quan, y phục trắng.

Khóe miệng Mục Thiên Đồng ngoắc một cái.

Bộ dáng này, ai có thể nhận ra nàng thực ra là một cô gái?

Một lúc lâu sau.

Mục Thiên Đồng đứng ở giữa đình viện, mặt không thay đổi nhìn kiếm trong tay mình.

Cổ thân thế này thực sự là yếu. Bộc phát tới cực điểm! Căn bản không có biện pháp so sánh với nàng của trước kia. Cho dù nàng đã rèn luyện một tháng, nhưng so với phế vật không thể tu luyện võ giả linh khí ở Cửu Xuyên lục địa còn phế vật hơn!

Nhưng mà, cũng không thể hoàn toàn oán trách chủ cũ kém như vậy, một mảnh Nhất Xuyên đại lục và Cửu Xuyên đại lục hoàn toàn chính là cách biệt một trời.

Vùng đại lục này không có một chút linh khí, căn bản là không có cách tu luyện võ giả linh lực!

Mục Thiên Đồng nhắm mắt lại, ngày đó ở cấm địa Đan Y Tông không thể giết được Ngự Tâm, còn khiến nàng trúng hỏa diễm đan không có thuốc nào chữa được, với sự ác độc của nàng, e rằng sống chết của Đan Y Tông...

Mặc kệ như thế nào, cho dù hiện tại không có biện pháp tu luyện linh lực võ giả. Nàng cũng nhất định phải một lần nữa quay trở về Cửu Xuyên đại lục!

Nàng mơ hồ nhớ lại tổ phụ đã từng đề cập tới, thiên hạ thống nhất, phượng lâm cửu thiên. Nếu có thể đưa tới thần thú phượng hoàng, nhất định có thể phá tan cấm chế của Nhất Xuyên đại lục!

Cho nên, bất kể trả bất cứ giá nào, nàng nhất định phải trở thành đệ nhất thiên hạ này!

Mà trước khi không có cách nào tu luyện linh khí võ giả, nàng cũng phải khiến cho bản thân mau chóng trở nên mạnh mẽ, trở thành cường giả có một không hai trên Nhất Xuyên đại lục!

"Nhị gia! Trong cung ra tin tức, Hộ bộ Thượng thư Chu Thận xúi giục Bệ Hạ tru diệt cửu tộc Mục thị, Hàn Thân vương điện hạ hỏi ngài giải quyết như thế nào?" Mặc An vẻ mặt run sợ, bước chân vội vàng chạy về hướng nàng.

Chủ cũ từ nhỏ vẫn luôn nữ giả trang nam, cho nên mọi người trong phủ đều gọi nàng là nhị gia! Kể từ sau khi nguyên chủ cự hôn nhảy sông, Chu Thận này đã mấy lần ba phen muốn đưa toàn bộ Mục phủ vào chỗ chết!

Mục Thiên Đồng trong lòng chính là khó chịu, "Lão già này, gia bận bịu luyện kiếm không đếm xỉa tới hắn, hắn đến nơi này của gia càng thêm được đà lấn tới. Nhưng mà, thân là trợ thủ đắc lực của Bệ Hạ, làm sao có thể lại không giúp Bệ Hạ diệt trừ cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của người!"

Đôi mắt của Mục Thiên Đồng thâm thúy như bạch ngọc tìm không thấy nửa phần nỗi lòng, nói với giọng điệu vô cùng khinh thường: "Nói cho Vương gia, giết hắn!"

"Dạ." Mặc An chắp tay, bước chân vội vã rời đi.

Thấy Mặc An rời đi, Mục Thiên Đồng giơ kiếm trong tay lên, tiếp tục luyện chiêu thức trước, lừa ông mày sao, dáng vẻ mình bây giờ như vậy, thật là khiến nàng không nhịn được nhìn thẳng! Ngự Tâm, đợi lão nương sau khi trở về, nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ngươi!

Mà bên kia, trong triều đình, không khí đều lộ ra mùi khẩn trương.