Chương 4: Đến nhà lão mê tín

Chương 4: Đến nhà lão mê tín

  • Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động*

Tôi nghe theo lời của lão mê tín đỡ mẹ lên giường, sau đó đi đun canh gừng cho bà uống, ở nhà ăn uống qua loa rồi qua nhà lão.

Lão mê tín này suốt ngày tuyên truyền mấy cái mê tín từ thời phong kiến, vậy mà người ở thôn trên không ai ghét bỏ hay xua đuổi lão cả.

Tuy lão thường xuyên đi nhìn trộm đàn bà con gái tắm, trước đây tôi cũng một thời huy hoàng đấy, tôi và anh Tường rất hay đi theo lão mê tín chơi. Tôi và anh Tường là bạn từ thời thơ ấu, lớn lên bên nhau từ bé, thường thường là lão mê tín đục một cái khe nhỏ trên tường phòng tắm nhà người ta nhìn lén, còn tôi và anh Tường đứng canh gác cho lão.

Tất nhiên là chưa bị bắt lần nào, thôn trên cũng có người ngờ ngờ việc này nhưng chẳng ai quan tâm, nói chung là số lão may lắm. Dù đi dạo phố hay nghe thấy người ta xì xào bảo lão vớ va vớ vẩn, nhưng mỗi khi có chuyện gì đều sang nhờ lão, thế mới nói lão cũng là người rất có bản lĩnh.

Có lần thôn Đông Nhai có nhà họ Hách nọ, lúc ấy thằng con nhà đó mới 16 tuổi, tên là Hách Trạch Giang, đang yên đang lành đột nhiên bị bệnh kì lạ, sau lưng nổi một khối thịt tròn rất lớn. Đi bệnh viện thì bác sĩ nói đây là bướu thịt, phải phẫu thuật cắt đi, thế mà lúc ấy lão mê tín lại nói nó chọc phải ma nên ma mới cố tình đùa nó.

Dạo đó có ai tin lão đâu. Cha mẹ của Hách Trạch Giang đưa con đi viện làm phẫu thuật, ca phẫu thuật rất thành công, bướu thịt bị cắt bỏ, nhưng cái đáng nói là vừa mới ra viện thì lại mọc ra một cục còn lớn hơn cục cũ, nhìn ghê hơn nhiều.

Đến tận lúc này nhà họ Hách mới bắt đầu bán tín bán nghi tìm đến nhà lão mê tín. Lão không nói hai lời lấy mực đỏ giấy vàng ra vẽ bùa rồi đốt hòa vào nước cho uống. Ngày hôm sau lúc Hách Trạch Giang tỉnh dậy thì bướu thịt đã biết mất không còn tăm hơi. Người ta hỏi lão rốt cuộc vì sao lại thế, lão nói ma này là Vương đại gia ở thôn Đông vừa mới chết, vào lúc đám tang của Vương đại gia, Hách Trạch Giang đi ngang qua đó, chắc thằng bé có chuyện gì vui nên cười, vậy nên mới bị Vương đại gia quấn người, may là lúc còn sống tính tình Vương đại gia tốt, chỉ là một trò đùa dai thôi, nếu là kẻ ác thì Hách Trạch Giang đã đi đời từ lâu rồi.

Mấy chuyện kiểu như này có rất nhiều, mặc dù sống giữa thời đại của khoa học và công nghệ, thế nhưng lão mê tín vẫn có thể chữa được những bệnh quái lạ mà khoa học và y học hiện đại không chữa được.

Nghĩ đến đây thì đã tới nhà lão Lê. Trước đây lão còn có một người bạn già bầu bạn, cùng nahu sống ở nội thành, sau này bà ấy chết rồi mới đến thôn trên của chúng tôi sống.

"Lão mê tín, mở cửa!" Tôi đứng trước cửa gọi to. Bảy năm trước lúc mới 11 tuổi tôi đã quen lão rồi, lúc ấy lão còn hay đi tìm tôi chơi cơ, cũng có thể nói lão nhìn tôi lớn lên, cho nên tôi cũng không cần khách khí với lão làm gì.

Lão mê tín mở cửa, sắc mặt trông tốt lắm. Lão mặc một bộ quần áo màu đen kiểu Tôn Trung Sơn, tóc trắng, nếp nhăn trên mặt ngày càng nhiều, nhưng da dẻ vẫn hồng hào lắm.

Đột nhiên có một người tuổi trung niên đi ra từ phòng lão, người này mặc Âu phục, trông rất đẹp trai, đặc biệt là đôi mắt, rất sắc bén, khiến người khác có cảm giác không thể xâm phạm.

"Lão Lê kia, mấy ngày nay tìm ông chơi đủ rồi, tôi phải đi Thành Đô thăm Thông Tử, Bằng Quang rồi còn về thôn Ô Giang nữa."

Người này nói lời tạm biệt với lão mê tín, lúc đi ra còn liếc mắt nhìn tôi một cái, nghi hoặc:

"Này cậu nhóc, trên lưng cậu có một lời nguyền rủa đấy, là lệ quỷ, thú vị thật" Nói xong tiêu sái bước lên chiếc BMW nghênh ngang rời đi.

"Ái chà, lão mê tín, ông quen cả người có tiền cơ à, lái BMW hẳn hoi."

Tôi cũng chẳng biết BMW là nhãn hiệu gì, đại loại cảm giác BMW là con trâu lớn, người bình thường không lái nổi đâu.

"Trước đây ta rất thích tiểu tử đó."

Lão mê tín dùng sức vỗ đầu tôi vài cái:

"Nhóc con cũng chịu đến đây à, vào đi."

Nói xong liền xoay người vào nhà.

Lão mê tín sống trong một căn nhà cấp bốn khoảng 70 mét vuông, nội thất bày biện đơn giản, bước vào nhà là phòng khách, sau đó là phòng bếp, một phòng ngủ và WC, rất đơn sơ.

Tôi đi vào, lão mê tín chỉ vào sô pha nói:

"Cháu ngồi trước đi, ta đi lấy bùa cho."

Tôi gật gật đầu, an vị ngồi trên sô pha. Lão mê tín vào phòng ngủ, mặc dù thường ngày tôi rất thích đùa với lão, nhưng hiện tại chẳng có tâm trạng nào đùa cả. Tôi đang nghĩ xem làm sao để lão mê tín nói cho tôi biết rốt cuộc vụ tượng đá nhà tôi là thế nào.

Lão mê tín ở trong phòng một lát thì mang bùa ra. Tôi cầm lá bùa thì đứng lên ngay. Lá bùa này không khác gì trong mấy bộ phim điện ảnh, nhưng những kí hiệu trên đó viết ngoáy hơn, thậm chí chẳng nhìn ra chữ gì, ở giữa lá bùa còn có một ấn kí hình vuông, chính là kiểu ấn kí trong thư pháp bắt buộc phải ấn tên mình lên vậy.

Lão mê tín đưa bùa cho tôi rồi dặn dò:

"Về nhà dán bùa này lên đầu tượng đá, sau đó lấy gạo nếp hất vào mặt nó vài cái, để nó chịu đau một chút. Nhớ kĩ đấy, lúc đó nếu không phải ta đuổi đến nhanh thì cháu đã xảy ra chuyện rồi, nhà cháu cũng mắc nợ nó, nếu không phải mẹ cháu ngăn thì ta đã sớm thu phục được nó rồi."

"Lão mê tín, cháu muốn biết nó rốt cuộc là thứ gì, còn nữa, trên thế giới này đến cùng là có ma hay không?" Cuối cùng tôi cũng hỏi vấn đề cứ mãi lăn tăn, tuy trong lòng tôi đã ngờ ngợ đáp án.

Lão mê tín cười ha hả, nhìn tôi nói: "Thế nào? Tiểu tử Huy không sợ trời không sợ đất mà giờ cũng sợ ma à?"

Ai mà không sợ ma chứ, mẹ kiếp, trước kia không tin có ma lúc nào cũng phải tự an ủi bản thân, ma nào cũng tốt hết, hầu hết sẽ không làm hại người. Nhưng NO, sai bét, tôi lấy chuyện một năm sau mình gặp phải ra trịnh trọng tuyên bố với mấy người, đừng tin trên đời này có ma tốt!

Thế này nhé, người sau khi chết linh hồn sẽ đi ra. Người bình thường sẽ đầu thai chuyển kiếp, nhưng nếu vẫn còn oán niệm với trần thế hoặc vẫn chưa làm xong chuyện gì đó, đại loại là người tốt thì không được có chuyện gì cố chấp phải làm mà là đi đầu thai.

Cứ áp vào chuyện Hách Trạch Giang đi qua đám tang của Vương đại gia là rõ, đây là mầm mống của tai họa, cái bướu thịt kia chính là một ví dụ, dù ma không cướp đi tính mạng bạn nhưng vẫn sẽ hại bạn như thường.

Đương nhiên những chuyện sau này thì để sau này hẵng nói, tôi xin quay trở lại câu chuyện bây giờ.

Lão mê tín hình như cũng không muốn giấu tôi, nói:

"Thật ra chuyện này phải kể từ 20 năm trước, chính là cha cháu, một thầy trừ tà ta rất kính trọng, Trần tiên sinh."