Chương 1: Nữ gả dưới âm ty

Chương 1: Nữ gả dưới âm ty

Nhóm Dịch: Bàn Tơ Động

Câu chuyện xưa này được lưu truyền từ đâu? Đó chính là câu chuyện mà mẹ tôi đã kể cho tôi nghe từ thời thơ ấu.

Câu chuyện bắt đầu từ những năm 90, về một hộ gia đình trong thôn của chúng tôi. Đây là một gia đình danh gia vọng tộc, nghe nói trước đây là địa chủ, sau đó bị hồng vệ binh xét nhà.

May mà lúc trước lão gia đã lén đem chôn của cải phòng chuyện không may xảy ra, vậy nên từ đó dựa vào đống tài sản đó mà họ có thể sống tiếp, nói chung cũng gọi là giàu có.

Lão gia của nhà này hơn bảy mươi tuổi, có ba người con. Con trưởng tên là Vương Kiến Quốc, con thứ hai tên là Vương Kiến Dân, con út tên Vương Kiến Đảng. Những cái tên này làm gia đình ông gặp không ít rắc rối. Tuy lão gia là địa chủ nhưng tâm địa thiện lương, không bao giờ chèn ép dân lành. Lúc đó lẽ ra cùng lắm chỉ bị xét nhà thôi, nhưng vì ba cái tên này mà ông bị giam mấy tháng liền.

Ba chữ đầu của ba người con ghép vào có nghĩa là Quốc Dân Đảng. Đương nhiên đây chỉ là mấy lời đồn thổi, còn chuyện tình bên trong thật ra lại xuất phát từ người con thứ ba của lão gia.

Phải kể đến ba người con này một chút. Con cả khoảng năm mươi tuổi, có hai cô con gái, có cả cháu rồi, cũng đã đến lúc hắn có thể an hưởng tuổi già.

Con thứ hai khoảng ba mươi tuổi, là một người lịch sự và có trí thức.

Thế mà đến thằng út lại chẳng giống hai người anh trai của mình chút nào. Cậu ta hai mươi tuổi, lúc nhỏ không chịu học hành tử tế, suốt ngày chơi bời lêu lổng, chẳng có việc gì làm thì lại đi trộm gà trộm chó. Cũng chẳng phải vì thiếu tiền gì đâu, chỉ là làm cho đỡ chán mà thôi.

Chuyện Vương Kiến Đảng thích làm nhất chính là lên thôn trên uống rượu, hắn thường xuyên uống đến hơn nửa đêm mới chịu mò về. Có hôm Vương Kiến Đảng ra ngoài đến tối vẫn chưa thấy về, người nhà dấy lên nghi ngờ nhưng nghĩ Vương Kiến Đảng đã lớn rồi nên không để tâm lắm.

Đến tận ngày hôm sau, rồi hôm sau nữa vẫn chưa thấy mặt mũi Vương Kiến Đảng đâu thì người nhà mới bắt đầu sốt ruột, lo Vương Kiến Đảng đã đụng phải cướp.

Câu chuyện xảy ra vào năm 1905, đúng vào thời kì loạn lạc, thường xuyên có người giật tiền cướp của. Gia đình hắn đã đi tìm khắp nơi, còn hỏi xem gần đây có nạn cướp gì không, thế nhưng vẫn không tìm ra manh mối gì.

Đến ngày thứ tư thì có người chạy tới nhà nói rằng Tây Sơn có một con hổ, không biết có phải Vương Kiến Đảng bị hổ tha đi rồi hay không?

Tây Sơn là ngọn núi rất cao lại rất dốc, ở đó cây cối um tùm rậm rạp. Từ thôn về sẽ có một đường nhỏ dẫn đến nhà nông, còn đường kia dẫn lên Tây Sơn. Gia đình nghe vậy vội bảo người con thứ hai đi xem thực hư thế nào.

Vương Kiến Dân đồng ý ngay, hắn lập tức chạy lên Tây Sơn, lúc ấy trời cũng đã tối mịt. Chẳng ngờ Vương Kiến Dân đi mãi mà không thấy trở về, ba ngày sau không có tin tức gì, cũng vì chuyện này mà chẳng ai dám lên Tây Sơn nữa.

Thời gian này trong thôn còn có người nói với lão gia, hay là hai người kia bị ma bắt rồi? Hổ không thể gặp trùng hợp cả hai người được. Còn có người nói cạnh thôn Lý Gia có một thầy coi tướng rất giỏi, hay cứ sang để thầy xem cho. Lão gia lập tức kêu người liên lạc với người thầy tướng số kia.

Tuổi của thầy không cao, mới có hai mươi tuổi đầu, nhìn trông rất trẻ, tự xưng là họ Trần, nói với mọi người cứ gọi thầy là Trần tiên sinh. Lão gia mời Trần tiên sinh ngồi rồi kể sơ lược tình hình. Sau đó Trần tiên sinh nói:

"Canh ba mấy hôm trước trời mưa, tôi bấm tay tính rồi. Tục ngữ có câu trần gian có hỉ vong linh tránh, âm ty nữ cưới mưa canh ba. Như vậy chắc người con thứ ba của ông đã gặp ma nữ để mụ câu mất hồn, người thứ hai đi tìm hắn nên cũng bị câu hồn đi mất."

"Vậy làm thế nào bây giờ?" Lão gia có ba người con, tự dưng đùng cái mất hai người, đương nhiên là nóng lòng không chịu được.

"Phiền phức thật. Tục ngữ nói rồi, người không phạm quỷ, quỷ không phạm người. Người con thứ ba nhà các ông chạm mặt ma nữ là lỗi của hắn, chuyện này..." Trần tiên sinh lắc đầu, có vẻ bất đắc dĩ.

"Xin tiên sinh giúp tôi cứu hai thằng con trai, ngài giúp tôi thì tôi sẽ gả cháu gái cho ngài. Ngài thấy thế nào?"

Chẳng biết có phải lão gia sốt ruột quá nên hồ đồ rồi hay không nữa, đến con trưởng cũng không kịp ngăn cản. Cô cháu gái mà lão gia nói chính là cô con gái mới mười tám tuổi của Vương Kiến Quốc. Vương Kiến Quốc có hai cô con gái, một cô tầm hai lăm hai sáu, đã dựng vợ gả chồng rồi. Mà cô thứ hai xinh đẹp như hoa, người tìm tới cầu hôn nhiều không đếm xuể.

"Như vậy sao được." Trần tiên sinh vội vã lắc đầu, Vương lão gia vẫn ngoan cố nói: "Sao lại không được? Trần tiên sinh yên tâm, hôn nhân này tôi đã định cho ngài rồi."

Đến nước này Trần tiên sinh chỉ đành gật đầu. Mặc dù cái nghề coi tướng số này được mọi người chào đón, nhưng không có mấy ai chịu gả con gái nhà mình cho thầy. Nguyên nhân có lẽ do Trần tiên sinh mới hai mươi tuổi, hơn nữa vẫn còn độc thân nên lão gia mới kiên quyết như thế.

Trần tiên sinh bảo lão gia chuẩn bị sẵn gạo nếp, máu chó đen, bút lông, bùa chú. Cả nhà cuống cuồng đi sắp xếp, sau đó Trần Tiên sinh hạ bút vẽ bùa. Trên cửa phòng và cửa sổ đều có dán bùa, đến đúng mười hai giờ đêm Trần tiên sinh nói với người nhà Vương lão gia:

"Mọi người đứng yên trong phòng, bên ngoài có tiếng gì đi nữa cũng không được mở cửa."

Cả nhà Vương Kiến Quốc tránh ở trong phòng, bên ngoài có tiếng chuông vang lên, ngoài ra còn có cả tiếng Trần tiên sinh đang niệm chú. Niệm đến một câu chú ngữ ai oán, bên ngoài lập tức truyền đến một tiếng thét chói tai của nữ nhân.

Bên cửa sổ bằng gỗ hiện ra bóng dáng của một cô gái đang đập cửa sổ, miệng không ngừng chửi bới lão gia, cứ như có mối thù không đội trời chung với ông vậy.

Mà người trong này không dám nói ra tiếng, âm thanh kia vẫn văng vẳng không dứt. Người bên trong nghe thấy đều sốt ruột nhưng không ai có gan mở cửa ra xem tình hình bên ngoài. Nửa giờ sau cuối cùng âm thanh cũng dần yên lặng, cửa phòng bị đẩy ra, mặt Trần tiên sinh tái nhợt đi vào:

"Không sao nữa rồi, ma nữ đã bị tôi đuổi đi rồi." Nói xong Trần tiên sinh ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.

Ngay lúc gia đình chạy ra định đỡ Trần tiên sinh lên giường nằm thì phát hiện Vương Kiến Dân, Vương Kiến Đảng đã nằm song song ở cửa.

Ngày hôm sau Trần tiên sinh tỉnh lại mới kể cho nhà họ Vương nghe đầu đuôi mọi chuyện. Hóa ra ma nữ kia là người đàn bà mới chết gần đây. Cô ta lớn lên xấu xí nên chẳng ai thèm cưới, đến lúc chết vẫn còn oán niệm, sau đó có cao nhân giúp cô ta kết hôn với người chết, chỉ cần cưới xong thì có thể đầu thai chuyển kiếp. Vậy mà giữa chừng lại gặp Vương Kiến Đảng say bét nhè.

Trần gian có hỉ vong linh tránh, âm ty nữ cưới mưa canh ba. Nhân gian có hỉ sợ nhất là gặp phải chuyện ma quái, âm phủ cũng vậy, rất sợ gặp phải người sống. Đây là chuyện xui xẻo, vì Vương Kiến Đảng làm hỏng chuyện vui của ma nữ kia nên mới bị cô ta câu hồn.

Nhà họ Vương nghe xong rối rít cảm ơn Trần tiên sinh, Trần tiên sinh xua tay:

"Mọi người không cần cảm ơn tôi, chuyện này vẫn chưa xong đâu. Tôi đã đồng ý bảy ngày sau để Vương Kiến Đảng cưới cô ta thì cô ta mới chịu đi đấy, nếu lỡ Vương Kiến Đảng không đồng ý thì tai họa sẽ đổ lên đầu cả nhà các người"

Mặc dù Vương Kiến Quốc phản đối nhưng Vương lão gia lại gật đầu:

"Lão Tam tự ý làm bậy, không thể sống được, cứ theo ý của Trần tiên sinh đi."

Dưới sự chủ trì của Trần tiên sinh, Vương Kiến Đảng và ma nữ nọ tổ chức minh hôn. Sự tình đằng sau không ai rõ, hình như sau khi kết hôn với ma nữ, không lâu sau Vương Kiến Đảng bỗng dưng điên loạn, cùng lúc đó Vương lão gia cũng thực hiện lời hứa gả cháu gái của mình cho Trần tiên sinh.

Mọi người đừng tưởng rằng mọi chuyện đã đến hồi kết, câu chuyện chỉ mới bắt đầu mà thôi!