Dịch: Ayakawa
Mà Phong Như Khuynh cũng không để ý tới ý nghĩ trong lòng Thanh Linh, nàng một lòng chỉ nghĩ cách giải quyết vấn đề về phủ Công chúa, nàng vẫn luôn ở lại trong hoàng cung, ngày sau hành sự sẽ có rất nhiều điều bất tiện, nếu là có phủ công chúa riêng, vậy thì an tâm hơn nhiều.
Từ xa, Phong Như Khuynh liền trông thấy một đôi nam nữ quỳ gối ở trước Ngự Thư phòng.
Nữ tử mặc váy lụa xanh nhạt, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, thân ảnh quỳ gối trong gió đơn bạc mà chọc người thương tiếc.
Nam nhân cẩm y trường bào, lưng thẳng thắn, bên trong mắt đen dấu diếm sự tức giận cùng oán hận, lại không dám biểu hiện ra, một khuôn mặt ôn nhuận như ngọc tràn đày mồ hôi.
Đúng lúc này, một người thái giám đi tới bên cạnh Liễu Ngọc Thần, hắn búng búng phất trần, thanh âm bén nhọn: “Liễu công tử, Đàm tiểu thư, bệ hạ cho các ngươi trở về.”
Thân mình Liễu Ngọc Thần cứng đờ, hắn trầm mặc nửa ngày, hỏi: “Vậy bệ hạ có nói sẽ trừng phạt Liễu gia?”
“Liễu công tử trở về chờ tin tức không được sao? Ngươi cũng nên may mắn rằng công chúa điện hạ đã tỉnh lại, bất quá, bệ hạ không có khả năng bỏ qua Liễu gia.”
Thái giám cười nhạt một tiếng, châm chọc nói.
Ở Lưu Vân quốc người nào không biết, công chúa Phong Như Khuynh chính là bảo bối trong lòng của bệ hạ, Liễu Ngọc Thần có lá gan hưu nàng, chẳng khác gì rút lông hổ? Tìm chết!
Sắc mặt Liễu Ngọc Thần trắng bệch, hắn gắt gao nắm lòng bàn tay, nửa ngày sau mới buông ra, quay đầu nhìn về phía Đàm Song Song đã sắp chịu đựng không nổi, trong ánh mắt mang theo đau lòng: “Song Nhi, chúng ta đi về trước đi.”
“Được.”
Đàm Song Song cười nhẹ, nhưng nàng quỳ lâu quá, làm cho đầu gối tê dại, vừa định đứng lên, lảo đảo một cái, trực tiếp ngã vào trong lồng ngực Liễu Ngọc Thần.
Liễu Ngọc Thần nhìn nữ nhân âu yếm đã chịu tra tấn như vậy, càng thêm bực bội, hắn ngăn chặn ngọn lửa ở nội tâm, cắn răng nói: “Song Nhi, hưu nàng ta là ý của riêng ta, bức tử nàng ta cũng là ta sai, ngươi không liên quan, lần sau không cần đi theo ta tới.”
Dù sao, nữ nhân Phong Như Khuynh kia từ trước đến nay tàn nhẫn độc ác, nếu như nàng ta ở hoàng cung nhìn thấy Đàm Song Song, nói không chừng lại gây khó dễ cho nàng.
Trong phút chốc Liễu Ngọc Thần mới vừa quay đầu, ôn nhuận khuôn mặt liền cứng đờ, theo bản năng hắn đem Đàm Song Song bảo hộ ở sau người, ánh mắt phẫn nộ thẳng tắp nhìn về phía trước.
Theo ánh mắt hắn, Đàm Song Song cũng thấy được Phong Như Khuynh, nàng sợ tới mức cuống quít kéo ống tay áo Liễu Ngọc Thần.
Cùng so sánh với Đàm Song Song uyển chuyển nhẹ nhàng, thân thể Phong Như Khuynh đại khái gấp ba, khuôn mặt kia mập mạp lại mượt mà, làm trong mắt Liễu Ngọc Thần hiện ra vẻ chán ghét.
“Công chúa, lúc trước ta hưu ngươi, cũng là do ngươi đánh Song Nhi trước, còn làm mẫu thân của ta giận đến hôn mê, nếu ngươi cảm thấy tức giận, tất cả một mình ta gánh chịu, Song Nhi không liên quan, nàng đã nhận quá nhiều ủy khuất, ngươi đừng lại làm khó nàng.”
Ánh mắt Phong Như Khuynh đảo qua, dừng ở trên gương mặt trắng bệch của Đàm Song Song.
Ngày đó, Phong Như Khuynh sở dĩ đánh Đàm Song Song, cũng là bởi vì nguyên chủ quá yêu Liễu Ngọc Thần.
Nàng không thể nhìn Đàm Song Song cả ngày ở lại phủ Thừa tướng, mà Liễu Ngọc Thần cũng không ngủ lại ở phòng nàng, hơn nữa, các nha hoàn lén nói với nhau, Đàm Song Song ít ngày nữa sẽ gả vào phủ Thừa tướng, nói không chừng sẽ đem chủ mẫu là nàng phế đi, Phong Như Khuynh mới dưới sự giận dữ tiến lên đánh Đàm Song Song.
Càng ở trước mặt mọi người tuyên bố, từ nay về sau Liễu gia tuyệt đối không thể có một thị thiếp, nếu không đến một cái nàng liền đánh một cái, còn chống đối chạy tới khuyên giải Liễu phu nhân, đem Liễu phu nhân tức đến hôn mê bất tỉnh.