*Dịch: Ayakawa *
“Phụ hoàng,” Phong Như Khuynh mi mắt cong cong, “Lúc trước xác thật là ta sai, ta không nên cường gả cho Liễu Ngọc Thần, hắn trong lòng có oán cũng là bình thường, hiện giờ, ta cũng coi như chết quá một lần, tương đương với hoàn lại cho hắn, từ nay về sau, hắn cùng ta lại không liên quan.”
Một người trong lòng không có nàng, nàng không cần lưu luyến, hơn nữa, nàng cũng không phải Phong Như Khuynh lúc trước, đối với Liễu Ngọc Thần, không thể nói có cái gì ác cảm, cũng không có hảo cảm.
Phong Thiên Ngự ngơ ngác nhìn Phong Như Khuynh, cảm thán một tiếng: “Khuynh Nhi của trẫm, cuối cùng đã trưởng thành.”
Phủ Thừa tướng một nhà đối Lưu Vân quốc từ trước đến nay trung thành và tận tâm, nhưng vì nữ nhi bảo bối, hắn không tiếc bức bách nhi tử Thừa tướng lấy Khuynh Nhi làm vợ, nếu như Khuynh Nhi có thể buông bỏ thì không thể tốt hơn, nếu là Khuynh Nhi trong lòng vẫn như cũ có Liễu Ngọc Thần, liền tính đánh gãy chân tên kia, cũng phải khiến hắn cả đời bồi bạn ở bên cạnh Khuynh Nhi.
“Phụ hoàng, trong lúc ta hôn mê, gặp được mẫu hậu,” Phong Như Khuynh rũ xuống đôi mắt, nhẹ nhấp môi mỏng, “Năm đó không có người dạy ta đạo lý, mẫu hậu hết thảy dạy cho ta, hơn nữa, phụ hoàng từ trước đến nay là minh quân, không thể vì ta mà trở thành hôn quân.”
Nghe được lời này, những người khác còn không có cảm giác, duy nhất Lưu Dung sắc mặt cứng đờ.
Mấy năm nay, Phong Như Khuynh đi theo bên cạnh nàng lớn lên, nhưng nàng (PNK) lại cố tình nói ra không người dạy nàng (PNK) đạo lý, chẳng phải là nói cho người khác, nàng (LD) chưa bao giờ giáo dục tốt Phong Như Khuynh?
“Khuynh Nhi, ngươi nhìn thấy Yên nhi?” Trái tim Phong Thiên Ngự căng thẳng, gắt gao bắt lấy bàn tay mập mạp của Phong Như Khuynh.
Phong Như Khuynh ngẩng đầu, mỉm cười nhìn về phía Phong Thiên Ngự.
Rõ ràng một trương dung nhan này cũng không đẹp, nhưng nàng cười, lại giống như ánh mặt trời, xán lạn đến cực điểm.
“Phụ hoàng, chuyện này, cũng không phải Liễu Ngọc Thần sai, chỉ là ta quá không hiểu chuyện, một hai phải gả cho hắn, ta tính cách táo bạo, mập mạp xấu xí, Liễu Ngọc Thần không muốn cũng là bình thường, cho nên, phụ hoàng đừng vì thế sự giận chó đánh mèo một nhà Thừa tướng.”
Lại nói tiếp, Liễu Ngọc Thần xác thật không có quá nhiều sai lầm, hắn chỉ là bị buộc bất đắc dĩ cưới một cái nữ tử thanh danh hỗn độn, hơn nữa vẫn là nàng lúc trước đánh quá Đàm Song Song, lại chọc Thừa tướng phu nhân tức đến hôn mê, mà thân là hiếu tử Liễu Ngọc Thần mới dưới sự giận dữ hưu thê.
Nếu không phải nguyên chủ quá mức cường thế, hiện giờ phủ Thừa tướng vẫn như cũ một mảnh thái bình.
“Nói bậy!” Phong Thiên Ngự khẽ cau mày, không vui nói, “Nữ nhi của trẫm, chính là đệ nhất Lưu Vân Quốc, ngươi cũng không cần tự coi nhẹ mình, ngươi cho dù lớn lên so người bình thường muốn béo một chút, cũng béo đẹp mắt, ai cũng không xinh đẹp bằng nữ nhi của trẫm.”
Phong Như Khuynh ngẩn ra, khóe miệng nhịn không được run rẩy vài cái, quả nhiên ở trong mắt phụ thân, nữ nhi vĩnh viễn xinh đẹp, ôn nhu nhất, nếu là lời nói của Phong Thiên Ngự bị người trong thiên hạ biết, còn không biết sẽ cười nhạo hắn như thế nào.
“Bệ hạ, người xem thời gian cũng không còn sớm, sau đó liền phải lâm triều……” Lưu Dung đã từ trên mặt đất chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh Phong Thiên Ngự, thanh âm ấm ấm nhu nhu như nước.
Vẻ mặt Phong Thiên Ngự hơi có chút không kiên nhẫn, ánh mắt từ khuôn mặt ôn nhu của Lưu Dung đảo qua, lại lần nữa nhìn phía Phong Như Khuynh.
“Khuynh Nhi, thời điểm không còn sớm, chờ phụ hoàng bãi triều sau đó lại đến thăm ngươi.”
“Phụ hoàng, ta đã không có vấn đề, người không cần nhớ nhung.”
“Vậy cũng không được, ngươi là nữ nhi của trẫm, trẫm tự nhiên muốn bồi ngươi nhiều một chút,” Phong Thiên Ngự từ đầu giường đứng dậy, khí thế của hắn nghiêm nghị, khí phách đường hoàng, “Người đâu, công chúa gần đây thân thể không khoẻ, không có mệnh lệnh của trẫm, bất luận kẻ nào đều không được tới quấy rầy nàng.”
Thời điểm hắn nói, còn quay đầu nhìn Lưu Dung trừng mắt.