Chương 14: Theo ý ngươi cũng không sao (2)

*Dịch: Ayakawa *

“Quốc Sư, Nam Trúc Lâm này của ngươi, hẳn là có hồ nước đi?”

“Có.”

Phong Như Khuynh theo bản năng sờ sờ cái mũi: “A, thời điểm Quốc sư tắm hồ nghịch nước, có thể hay không thông báo cho ta biết một tiếng? Ngươi yên tâm, ta sẽ xem trộm, tuyệt đối không quấy rầy đến ngươi.”

“……”

Dung nhan tuấn mỹ của Nam Huyền, rốt cuộc không ngăn được đen xuống, phỏng chừng hắn cũng đối với Phong Như Khuynh háo sắc bất đắc dĩ.

“Thời gian không còn sớm, ngươi nên rời đi, ngày mai sau giờ Ngọ (1) ngươi có thể tới tìm ta,” Nam Huyền ý vị thâm trường nhìn Phong Như Khuynh, “Nếu như ngươi tu luyện có vấn đề, cũng có thể tùy thời tới hỏi ta.”

(1) từ 11-13h trưa

Nói đến đây, thanh âm của Nam Huyền dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Nếu như ngươi thật sự muốn xem ta thoát y (2), chờ ngươi đột phá đến Thiên Vũ giả, ta liền như ngươi mong muốn.”

(2) thoát y: cởi y phục ///ÔiiÔ///

Đại lục cấp bậc tổng cộng chia làm 10 cấp, phân biệt là: Sơ Vũ giả, Địa Vũ giả, Chân Vũ giả, Linh Vũ giả, Huyền Vũ giả, Thiên Vũ giả, Thánh Vũ giả, Vũ Vương, Vũ Đế, Vũ Thần.

Nếu lấy thiên phú của Phong Như Khuynh lúc trước, muốn đột phá cảnh giới này không biết tới năm nào tháng nào, nhưng hôm nay, nàng không còn là Phong Như Khuynh lúc trước, chỉ cần nàng đủ nỗ lực, cảnh giới Thiên Vũ giả, cũng không phải rất khó.

Quốc sư, ngươi đáp ứng ta, liền không thể đổi *ý,” Phong Như Khuynh nheo lại hai tròng mắt, cười tủm tỉm, “Nếu không, ta liền không thoát quần áo ngươi, mà trực tiếp liền 'lên' ngươi*.” (Khụ...khụ...=///=)

Nam Huyền nhìn Phong Như Khuynh, vân thanh phong đạm: “Nếu ngươi có thể đánh thắng ta, theo ý ngươi cũng không sao.”

Dù cho Phong Như Khuynh không biết thực lực của Nam Huyền rốt cuộc là cảnh giới gì, nhưng từ việc phụ hoàng đối với hắn rất tôn kính, Quốc Sư này thực lực tất nhiên rất mạnh, nếu như muốn đánh thắng hắn, cái này…… Giống như thật sự có điểm khó……

Ta vẫn nên thoát quần áo ngươi trước rồi nói.

Phong Như Khuynh sờ sờ cằm, nghiêm trang nói.

“Ngươi có thể rời đi, đừng quên, ngày mai tới tìm ta.”

Nam Huyền nhìn sắc trời, ngữ khí đạm nhiên.

Phong Như Khuynh lúc này mới phát hiện nàng đã ở Nam Trúc Lâm lưu lại hồi lâu, phỏng chừng phụ hoàng cũng đã bãi triều, nếu Lưu công công đem chuyện nàng đến tìm hắn nói ra, nhưng nàng lại chậm chạp chưa từng xuất hiện, phụ hoàng khẳng định sẽ sốt ruột.

Nghĩ nghĩ, nàng giơ tay sờ sờ gương mặt tuấn mĩ của Nam Huyền: “Mỹ nhân Quốc sư, ngươi ngoan ngoãn ở Nam Trúc Lâm chờ ta, ngày mai ta nhất định sẽ đến tìm ngươi.”

Ánh mắt Nam Huyền xẹt qua một đạo suy nghĩ sâu xa, hắn nhìn Phong Như Khuynh phất tay rời đi, dung nhan như cũ thanh lãnh đạm mạc, chỗ sâu trong đáy mắt không hề dao động, đạm nhiên như thường.

“Chủ nhân.”

Một đầu thanh xà (3) màu xanh biếc từ trong tay áo của Nam Huyền chui ra, phun lưỡi rắn, tê tê: “Công chúa này, tựa hồ thật sự thay đổi, nàng trước kia nhìn thấy người, chưa bao giờ dám ngẩng đầu, thật giống như chủ nhân là ma quỷ đồng dạng.”

(3) Thanh xà: con rắn màu xanh lục

Nam Huyền ánh mắt nhìn chăm chú thân ảnh Phong Như Khuynh đi xa, đạm nhiên nói: “Có lẽ…… Nàng chính là người mà chúng ta muốn tìm……”

Phía trước, hắn có tính qua, tựa hồ là công chúa ác ôn kia, rồi lại tựa hồ không phải, cho tới bây giờ Phong Như Khuynh xuất hiện, hắn mới có một loại cảm giác, người hắn vẫn luôn chờ…… Tới……

“Nhưng nàng quá yếu, thật sự quá yếu, nàng thật sự là người chúng ta muốn tìm sao?” Thanh xà rối rắm hỏi.

Nam Huyền không nói gì.

Nhưng hắn rõ ràng minh bạch, mặc kệ Phong Như Khuynh có phải người hắn muốn tìm hay không, nhưng nàng xuất hiện ở trong thế giới của hắn, làm thế giới của hắn, từ nay về sau, không bao giờ tiếp tục bình tĩnh……

……

Ngự thư phòng.

Uy nghiêm lạnh lẽo.