*Dịch: Ayakawa *
Phong Như Khuynh quay đầu nhìn về phía thái giám đang răn dạy Liễu Ngọc Thần, ý cười dạt dào: “Lưu công công, ngày sau, loại người như vậy, ngươi liền không cần cho vào, quan hệ giữa ta và hắn, từ ngày đó liền đoạn, ta cũng không muốn làm thế nhân hiểu lầm.”
Lưu công công ngơ ngác nhìn Phong Như Khuynh, có lẽ đây là lần đầu tiên công chúa bình thản như thế ở trước mặt người khác, làm hắn có chút kinh ngạc.
“Công chúa,” Liễu Ngọc Thần sắc mặt hơi đổi, mắt thấy Phong Như Khuynh sắp sửa rời đi, vội vàng tiến lên chặn đường nàng, “Lời này của ngươi, lại là ý gì?”
Phong Như Khuynh dừng bước chân, nàng nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Ngọc Thần, nhợt nhạt cười: “Ngươi không muốn cưới ta, hiện tại ta cũng không muốn gả chồng, không còn gì khác, còn phủ Thừa tướng…… Ngươi không cần lo lắng, rốt cuộc lúc trước đều là ta sai lầm, ta không nên bổng đánh uyên ương nhất quyết muốn gả cho ngươi, hiện giờ ta đã hối hận, liền sẽ không dây dưa với ngươi, càng sẽ không bắt phụ hoàng tìm phủ Thừa tướng tính sổ.”
Có một số việc, Phong Như Khuynh vẫn phân biệt tương đối rõ ràng, nguyên chủ sở dĩ chịu báo ứng như vậy, cùng việc nàng chia rẽ uyên ương không thoát khỏi liên quan, nàng sẽ không chỉ vì điểm này mà ghi hận Liễu Ngọc Thần, nhưng đồng dạng, nàng cũng không muốn gặp lại hắn.
“Lời này của ngươi…… là thật?” Liễu Ngọc Thần nheo lại hai mắt, hồ nghi hỏi.
Nữ nhân này sẽ dễ dàng từ bỏ hắn? Sẽ không phải lại suy nghĩ âm mưu quỷ kế gì đối phó Song Nhi?
Rốt cuộc, Phong Như Khuynh ác độc như thế, có chuyện nàng không làm được?
“Thật to gan!” Lưu công công cuối cùng phục hồi tinh thần, hắn nghe Liễu Ngọc Thần chất vấn, lớn tiếng quát, “Công chúa há là ngươi có thể nghi ngờ? Liễu công tử, hôm nay việc này mà truyền tới tai bệ hạ, phủ Thừa tướng đều không bảo vệ được ngươi.”
Liễu Ngọc Thần tuấn nhan cứng đờ, nơi này tốt xấu gì cũng là hoàng cung, không phải phủ Thừa tướng, hắn không dám quá mức làm càn, chỉ có thể nghẹn một hơi, hướng Phong Như Khuynh chắp tay.
“Đa tạ công chúa khoan dung, Ngọc Thần cáo lui. Song Nhi, chúng ta đi.”
Trước khi rời đi, Đàm Song Song quay đầu lại nhìn Phong Như Khuynh, nhẹ nhấp môi mỏng, dung nhan kiều mỹ hơi tái nhợt, không có huyết sắc.
Nhưng ánh mắt hoài nghi của nàng, hiển nhiên cũng không tin, Phong Như Khuynh thật sự từ bỏ Liễu Ngọc Thần.
Nàng (PNK) vì Liễu Ngọc Thần, mặt mũi đều từ bỏ, mặt dày mày dạn phải gả cho hắn, thà rằng ở Liễu gia phòng không gối chiếc, cũng muốn lưu lại bên cạnh hắn.
Thậm chí, vì Liễu Ngọc Thần mà ở Liễu gia đã chịu đủ ủy khuất, nàng hết thảy cũng không có kể ra, nếu cuối cùng không phải nàng đập đầu tự vẫn, chỉ sợ bệ hạ cũng không biết nàng từ khi thành thân đến nay vẫn là thân hoàn bích*.
*thân hoàn bích (hoàn bích chi thân): thân còn tem, chưa bị nam nhân đụng qua :|
Phong Như Khuynh nghiễm nhiên đem ánh mắt thu hồi, tầm mắt chuyển hướng về phía Lưu công công: “Lưu công công, phụ hoàng vẫn chưa trở về?”
Lưu công công tất cung tất kính nói: “Khởi bẩm công chúa, bệ hạ còn lâm triều, vẫn chưa trở về.”
“Ta hiểu được,” Phong Như Khuynh nhàn nhạt câu môi, “Ta trước hết đi dạo, sau đó lại đến tìm phụ hoàng.”
Trên thực tế, trong ký ức của tiền thân, Phong Như Khuynh tìm được rất ít tin tức về hoàng cung.
Tiền thân kia lười đến tình trạng ngay cả tẩm cung đều chẳng muốn bước ra.
Sau đó, nàng (tiền thân) trong lúc vô tình gặp được Liễu Ngọc Thần, mới ngày ngày chạy ra khỏi hoàng cung, từ đó về sau, toàn bộ Lưu Vân Quốc đều truyền bá truyền thuyết về nàng.
Thật sự là lấn nam khinh nữ, không chuyện ác nào không làm, vô luận già trẻ trai gái vừa nghe đến tên nàng, đều sẽ giống như gặp ác mộng.
Nghĩ đến những tai hoạ nguyên chủ đã gây ra, Phong Như Khuynh lại có chút toát mồ hôi, nàng khó chịu nâng trán, e rằng muốn thay đổi ấn tượng của những người kia đối với nàng, cực kỳ khó khăn.