Chương 1: Tái sinh tại Lục Giới

Năm 2020 lịch Trái Đất, tại một con hẻm nhỏ trên con đường nổi tiếng Trần Duy Hưng đã xảy ra một vụ hành hung hội đồng mà nạn nhân là một chàng thanh niên trẻ tuổi tên Hoàng Thiên Phong.

Hắn ta là một người bình thường chưa từng động đến ai cũng chưa từng. Nhưng không may hắn lại lỡ động đến người của một băng nhóm xã hội đen khét tiếng tại cái mảnh đất Hà Nội này.

Hiện giờ hắn chỉ có thể nằm chịu đòn mà không thể phản kháng lại dưới hàng loạt cú đánh cú đá của hơn chục người. Ngay sau khi bị bán hành liên tục như vậy khiến hắn rơi vào tình trạng hấp hối, và cũng bởi vì xe cấp cứu không đến kịp nên hắn bị buộc phải từ giã cõi dương.

Linh hồn hắn phá vỡ không gian và bay đến một không gian khác.

Tại lục giới ngày 3 tháng 7 năm 6582 theo lịch lục giới, trời mưa rả rích khắp nơi, tại một căn nhà tranh đơn sơ vang lên những tiếng la thất thanh:

- Ahhh...đau quá...ah...

- Cố lên, cố lên, cố lên thêm một chút nữa sắp ra rồi.

- Ah...

Bỗng nhiên lúc đó từ trên trời giáng xuống vô vàn tia sét, kèm theo đó là một tia sáng vàng bay thẳng vào trong căn phòng phát ra tiếng kêu la của một người sắp làm mẹ và tiếng cổ vũ của bà đỡ. "Oe oe" tiếng khóc của đứa trẻ mới chào đời vang lên.

- Chúc mừng cô, là một đứa bé trai kháu khỉnh! - bà đỡ vừa bế đứa trẻ lên vừa nói.

Đứa trẻ kia không ai khác chính là Hoàng Thiên Phong đã nhập hồn vào và mang theo toàn bộ kí ức về kiếp trước của mình. Còn người vừa hạ sinh cậu ra chính là người mẹ hiện tại của cậu Võ Thanh Hoa. Người phụ nữ ôm cậu bé vào lòng vừa thủ thỉ:

- Từ nay con sẽ tên là Long Ngạo Thiên, cha của con là Long Sinh, nếu sau này con lớn hãy đi tìm cha con, mẹ muốn con gặp ông ấy để con biết cha con là người cha, người chồng tuyệt vời ra sao.

Phụ nhân mỉm cười nhìn đứa bé đang nằm trong lòng ngủ rất ngon, nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn có nét giống với phu quân của nàng khiến cho nàng không thể nào không nghĩ tới hắn.

- Phu quân, chàng đang ở đâu? Sau này liệu chúng ta có còn gặp nhau không? Chúng ta đã có một tiểu hài tử bụ bẫm rồi này. - nàng vừa nói thầm trong lòng, những giọt nước mắt lăn dài trên má mang theo nỗi nhớ thương sầu muộn với việc chồng nàng.

Bên ngoài trời mưa cũng bắt đầu nhỏ dần nhỏ dần và chỉ sau vài khắc thì tạnh hẳn...

___Hơn 2 năm sau___

Vẫn với quang cảnh căn nhà tranh đơn sơ như vậy, nơi trước cổng nhà có một cậu bé đang chập chững bước đi, cái miệng nhỏ xíu phát ra vài âm thanh bi bô không rõ chữ:

- Mẫu...thân...mẫu thân...

Đó chính là Long Ngạo Thiên, sau hai năm trời sau khi được tái sinh dưới hình hài đứa trẻ này, cậu đã chấp nhận Võ Thanh Hoa chính là mẫu thân ruột của mình, dù gì cậu cũng do nàng sinh ra. Võ Thanh Hoa mỉm cười nhẹ nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của đứa bé mà hạnh phúc không nói nên lời.

- Con trai, năm nay con đã hơn hai tuổi rồi, thời gian trôi nhanh thật, đến lúc này ta vẫn ngỡ là mơ, sau này con nhớ phải đi tìm cha con.

- Mẹ, mẹ, tìm cha ở đâu ạ?

- Đến lúc con lớn hơn mẹ sẽ nói cho con biết.

Nữ phụ nhìn đứa con trai hiếu động của mình nở nụ cười nhẹ.

Ngạo Thiên cũng không hỏi nhiều nhưng tận sâu trong thâm tâm của nó là một tâm trí đã hơn 20 tuổi nên nó vô cùng tò mò về người cha chưa từng xuất hiện của mình.

Lại nói về hình dáng lúc này của nó quả nhiên là muốn khiến cho những người tiếp xúc đều chỉ muốn ôm lấy nó mà nựng. Khuôn mặt bầu bĩnh vô cùng tinh xảo, mặc dù vẫn còn nhỏ tuổi nhưng đã bộc lộ những nét đẹp trai. Đôi mắt sáng như sao trời kết hợp với khuôn mặt một cách vô cùng hoàn hảo. Làn da trẻ em trắng bóc nhưng lại vô cùng khoẻ khoắn, dáng người vô cùng nhanh nhẹn hơn rất nhiều so với đám trẻ cùng tuổi.

Lúc này, nhóc Ngạo Thiên đang bước đi về phía cuối con ngõ, nơi bọn trẻ vẫn thường hay chơi với nhau, vừa đi đến nơi cậu nhóc đã bị một đám nhóc lớn hơn xúm lại véo má, xoa mặt các kiểu khiến cậu phải thất thanh la lên:

- Oa...các ca ca, các tỷ tỷ a! Đệ đau lắm đó, đừng véo nữa.- Khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút phụng phịu

- Ai bảo Ngạo Thiên đệ đáng yêu như thế làm gì. - một cô bé nhỏ nhắn xinh xắn cười nói - đáng yêu đến mức tỷ tỷ vẫn còn muốn nựng nữa a!

- Đúng đúng, đúng đó... - những cả đám trẻ hùa theo lời của tiểu cô nương đó nói.

- Nhưng mà, nhưng mà đâu cần phải véo mạnh vậy chứ!

- Ha ha ha...- cả đám trẻ cười rộ lên

- Oa...ta phải về để chuẩn bị tu luyện tiếp rồi, tạm biệt tiểu Ngạo Thiên a!

- A quên mất hôm nay bọn ta còn phải đi luyện kiếm, chúng ta cũng phải về thôi, tạm biệt đệ, Ngạo Thiên.

- Cẩm Vân tỷ, Dương Bảo ca, Dương Minh ca, Xuân Lan tỷ... mọi người không ở lại chơi thêm chút nữa sao? - nhóc Ngạo Thiên ngước đôi mắt long lanh lên hỏi đám trẻ.

- Hôm nay chúng ta có chút việc bận, để hôm nào rảnh rồi chúng ta sẽ sang nhà đệ thăm đệ, có được không?

- Oa, được... được các tỷ tỷ, ca ca nhớ giữ lời đó, khi nào rảnh rỗi nhớ đến chơi với đệ. - nhóc con nở nụ cười vui vẻ.

- Được chúng ta hứa với đệ. - nói xong mọi người tạm biệt Ngạo Thiên rồi rời đi nhưng không quên véo cái má phúng phính của nó một cái trước khi đi.

Sau khi đứng nhìn bọn trẻ đi được một lúc thì cậu nhóc cũng quay trở về nhà mình, buổi hoàng hôn rợp nắng vàng đang chờ chực lặn xuống...

- Mẫu thân...mẫu thân, con đói...

Võ Thanh Hoa từ trong nhà đi ra nhìn thấy đứa con nhỏ của mình đang kêu đói liền gọi cậu đến, và lấy ra một bát cơm nhỏ xúc từng muỗng từng muỗng cho cậu ăn.

Sau khi ăn no cậu bé mới hỏi mẫu thân của mình

- Mẫu thân...tu luyện là gì a? Tu luyện...để làm gì mà mấy ca ca tỷ tỷ phải cố gắng vậy ạ?

Thiếu phụ nhìn đứa trẻ trước mắt và nói:

- Tu luyện để trở nên mạnh mẽ để có thể bảo vệ bản thân và người yếu hơn mình.

- Um um, con hiểu rồi...con cũng muốn tu luyện.

- Con muốn tu luyện để làm gì??? - Võ Thanh Hoa nhìn đứa con trai của mình và hỏi.

- Con muốn trở nên mạnh mẽ để tự bảo vệ mình. Con còn muốn bảo vệ mẫu thân, không cho ai động vào mẫu thân.

- Vậy trước tiên ta sẽ nói cho con biết một vài điều trên thế giới này.

Sau một hồi ngồi chăm chú nghe giảng giải Long Ngạo Thiên cũng biết được đại khái là thế giới này có tên là Lục Linh Đại Giới, trong thế giới được phân chia làm 6 đại giới khác nhau, bao gồm: Nhân thiên đại giới, Yêu tộc đại giới, Thần tộc đại giới, Ma tộc đại giới, Tiên tộc đại giới, Quỷ tộc đại giới.

Trong đó, Nhân thiên đại giới là thế giới sinh sống của con người và những loài động vật bình thường nhưng đôi khi lại xuất hiện một số cá thể riêng biệt ở những đại giới khác lạc vào, là đại giới có diện tích thuộc hàng nhỏ nhất của sáu đại giới.

Yêu tộc đại giới là quần xã sinh sống của những loài yêu thú từ bậc thấp đến bậc cao là một đại giới có đầy rẫy sự nguy hiểm rình rập khi đi lạc vào, đây là một đại giới có diện tích vô cùng lớn, gần như là nhất, chỉ nhỏ hơn Thần tộc đại giới một chút.

Thần tộc đại giới là nơi ở của hàng loạt những loài linh thú, thần thú... nơi đây cũng được xem là nguy hiểm chẳng thua kém gì với Yêu giới, là giới chiếm diện tích rộng lớn nhất của Lục Linh Đại Giới

Ma tộc đại giới là chỗ trú ngụ của hàng trăm vạn, ngàn vạn các loài ma nhân, ma thú của ma tộc là một nơi âm u tăm tối và nguy hiểm với vô vàn điều đáng sợ. Ma giới tuy rộng lớn nhưng diện tích chỉ xếp thứ ba trong 6 đại giới.

Tiên tộc đại giới là nơi sinh sống của tinh linh tộc, và là nơi sinh sống của rất nhiều loài hoa thơm cỏ lạ không nơi nào trong lục giới có được. So về diện tích thì Tiên giới cũng gần như có diện tích ngang bằng với nhân giới và cũng thuộc hàng nhỏ nhất.

Cuối cùng, Quỷ tộc đại giới, được mệnh danh là nơi nguy hiểm và đáng sợ nhất trong Lục Linh Thế Giới, nơi chứa chấp hàng vạn hàng vạn con quỷ khát máu, vô cùng dáng sợ. Diện tích của Quỷ giới vô cùng khiêm tốn, xếp thứ tư trong lục giới, nhưng lại không lớn hơn Nhân giới và Tiên giới là bao.

Nghe đến đây thì cậu gật gù...và muốn hỏi thêm nữa, nhưng mẹ cậu lại nói:

- Tiểu hài nhi ngoan, mau chóng đi ngủ ngày mai ta sẽ nói tiếp cho con nghe.

- Dạ, dạ, mai mẫu thân cho con biết...làm sao để tu luyện được không ạ? - cậu bé gật gù hỏi rồi trèo lên giường nằm xuống.

- Được chứ, ngày mai ta sẽ nói những gì ta biết cho con được không nào. Rồi, bây giờ thì nhắm mắt vào ngủ đi nào.- phụ nhân nói rồi nằm xuống cạnh cậu ôm cậu và dần chìm sâu vào giấc ngủ...

P/s: đi ngủ đê khi nào ta suy nghĩ ra tiếp thì ta viết cho đọc giờ ta cũng buồn ngủ quá rồi, viết không nổi nữa. Tạm biệt chúc mọi người khuya tốt lành