Theo truyền thuyết thì Kim Đồng Ngọc Nữ Bái Nguyệt Phật quả là một loại biểu tượng thánh đạo, nhưng Lục Vũ lại biết thứ này âm độc tà ác là một vật độc ác hiếm thấy trên đời, căn bản không hợp với truyền thuyết.
Bên trong Vạn Pháp Trì chiếu rọi bóng cây Kim Đồng Ngọc Nữ Bái Quyệt Phật, thân cây và cành lá đều đen như mực, bên trên Kim Đồng quả và Ngọc Nữ quả quấn quanh bảy đạo mệnh luân đại biểu cho bọn chúng đã phân biệt thôn phệ bảy sinh mệnh.
Hắc Nguyệt quả khá quỷ dị, bên trong cung đan xem tám đường cong phát họa hình dáng một tôn phật đang ngồi.
Hết thảy không thể nhìn thấy được bằng mắt thường mà chỉ nhờ Vạn Pháp Trì thăm dò ảo diệu bên trong.
“Từ sau khi ta đạt tới Tụ Linh nhị trọng thì bên trong Vạn Pháp Trì nhiều hơn một loại năng lực tự động phân tích, chỉ cần gặp thứ nó hứng thú thì nó sẽ tự động phân tích huyền bí trong đó.”
Lần trước Lục Vũ xem không hiểu Bạo Kích Thiên Trọng Phá cũng nhờ Vạn Pháp Trì cẩn thận thăm dò.
Lần này Kim Đồng Ngọc Nữ Bái Nguyệt Phật bề ngoài nhìn không ra gì nhưng huyền cơ bên trong lại bị Vạn Pháp Trì nhìn rõ rành rành.
Lục Vũ cảm thấy Vạn Pháp Trì này tựa như đại não thứ hai của bản thân, có thể vận chuyển độc lập nhưng lại toàn lực phụ tá.
Hắc Vĩ hồ quỳ dưới tàng cây thật lâu, rốt cục đi lên.
Trong mắt nó lộ ra chút thất lạc, vòng ba vòng quanh Kim Đồng Ngọc Nữ Bái Nguyệt Phật sau đó nhoáng người bỏ chạy.
Lục Vũ đuổi sát theo sau, ở trong mê cung này nhìn chằm chằm Hắc Vĩ hồ mới là quan trọng nhất.
Một người một hồ sau khi rời đi không lâu lại có người xông lầm đánh lầm đi vào hang động này...
Đường hầm giao thoa mê cung rất lớn, Lục Vũ suy đoán hẳn là ở bên dưới mặt đất khu thứ tư.
Hắc Vĩ hồ tìm quanh khắp chốn, Lục Vũ xa xa đi theo nó, sau đó không lâu lại đi tới một thạch thất đen kịt.
Nơi này hơi quỷ dị, Lục Vũ vừa tiến đến nơi thì đã mất dấu Hắc Vĩ hồ, cảm giác lực ở chỗ này tựa hồ bị ước thúc rất nghiêm ngặt.
Lục Vũ từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một bó đuốc, sau khi đốt phát hiện Hắc Vĩ hồ đã biến mất.
Thạch thất không lớn, vuông một trưởng, bên trên mặt tường toàn là hình ảnh Diêm vương quỷ lệ, cặp mắt kia nhiếp tâm hồn người tựa như thật.
Lục Vũ bị giật nảy mình, trực tiếp chạy ra ngoài.
Nhưng ngay tại lúc sắp rời đi, Lục Vũ đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn chăm chú mặt tường kia.
“Đó là cái gì?”
Trên tường, bên cạnh Diêm vương có một tên tiểu quỷ, mắt trái hé mở, con mắt đen kịt nhìn qua rất tự nhiên.
Nhưng Lục Vũ lại thấy con mắt đen kịt kia thực tế là một chiếc lỗ nhỏ màu đen, người thường rất khó phát giác.
Tăng thêm chân dung lệ quỷ rất đáng sợ kia khiến cho người thường căn bản không dám nhìn lâu, bởi vậy rất dễ dàng bỏ qua.
Lục Vũ quay lại, mũi chân điểm một cái bay lên trời, lòng bàn tay trái phát ra một cỗ hấp lực, bên trong lỗ nhỏ kia bay ra một vật rơi vào trong tay Lục Vũ.
Nhìn kỹ thì là một cây bút.
“Hắc Hồn mộc phối với Thiên Hỏa ti, đây cũng không phải là bút bình thường, chẳng lẽ bức bích họa này được vẽ từ cây bút này?”
Lục Vũ hơi kinh hỉ, lần nữa nhìn kỹ bích họa, cảm giác sinh động như thật, chấn nhiếp tâm linh.
Nhoáng người bay ra, Lục Vũ rời khỏi thạch thất, tiếp tục tìm kiếm tung tích Hắc Vĩ hồ.
“Chạy đi đâu rồi? Có người.”
Lục Vũ dừng chân lại, đứng tại một ngã rẽ.
“Lục Vũ! Ta có thể tìm được ngươi!”
Một tiếng hét khẽ quanh quẩn trong đường hầm, dẫn phát trận trận vù vù.
Từ Phàm nhoáng người lao tới, căm tức nhìn Lục Vũ, bốn phía cấp tốc xuất hiện ba tên đệ tử chân truyền vây khốn Lục Vũ.
“Tìm ra có chuyện gì?”
Lục Vũ nhìn Từ Phàm, lạnh lùng hỏi thăm.
Từ Phàm khẽ nói: “Đừng có giả ngu với ta, đêm đó ngươi bắn giết ba huynh đệ của ta, hôm nay ta phải giết ngươi để báo thù rửa hận cho bọn họ.”
“Đúng, giết Lục Vũ!”
Ba tên đệ tử chân truyền khác cũng hét lớn, bọn hắn đều là cùng một bọn với Từ Phàm.
“Ngươi có chứng cứ gì?”
Lục Vũ hơi ngoài ý muốn, không ngờ Từ Phàm lại biết được việc này.
Nói ra thì đêm đó đám Từ Phàm chủ động công kích chứ không thể trách Lục Vũ được, nhưng nay sự tình đã rõ thì phải đối mặt.
“Âu Tuấn chính miệng nói với ta, đêm đó hắn ở phụ cận tận mắt thấy hết tất cả.”
Từ Phàm lộ ra sát khí, chậm rãi tới gần Lục Vũ.
“Ngu xuẩn, hắn để ngươi đi tìm cái chết, ngươi liền đến a, thật sự là ngớ ngẩn.”
Lục Vũ không có phủ nhận.
Từ Phàm lãnh khốc nói: “Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng, giết hắn cho ta.”
Ba tên đệ tử chân truyền cùng nhau tiến lên, một đao một kiếm cộng thêm một đôi thiết quyền, như mưa to gió lớn đánh tới phía Lục Vũ.
“Cửu Bạo Kinh Lôi quyền, Lạc Nhật Thu Phong Túy!”
Lục Vũ chân mày vẩy một cái, ngạo khí như mây, trực tiếp nghênh đón thế công của ba người, song quyền phong lôi phun trào, quyền kình dọa người.
Bách Xuyên mạch chấn động tựa như thủy triều, phát ra tiếng rít gào vang lên trong cơ thể hắn.
Lục Vũ sử Thốn Tâm Vạn Kình kết hợp với Nhu Cốt Thốn Kình có lực phòng ngự rất tốt.
Đao kiếm của địch nhân bổ lên người Lục Vũ bị bắn ngược trở lại.
Thiết quyền của tên đệ tử còn lại bị nắm đấm của Lục Vũ phong bế, song phương một hơi đánh mạnh mấy chục quyền như kinh lôi quyền kình nương theo đó là tiếng kêu thảm như heo bị giết, trực tiếp đánh gãy hai tay đối thủ.
“Ngươi dám hành hung, chết đi!”
Từ Phàm nén giận ra quyền, tập kích phía sau, trên nắm tay ngưng tụ hắc báo, dung hợp võ hồn chi lực.
Lục Vũ tâm thần khẩn trương, cánh tay phải phản kích, lấy khủy tay đụng nắm đấm Từ Phàm, bị đánh bay ra ngoài.
Từ Phàm là Tụ Linh ngũ trọng, ba tên đệ tử chân truyền khác đều là Tụ Linh tứ trọng.
“Giết!”
Từ Phàm một ngựa đi đầu, hai người dùng đao và kiếm giáp công trái phải, đệ tử bị bẽ gảy tay cắn răng thi triển thối pháp, hận không thể tự tay làm thịt Lục Vũ.
“Lạc Nhật Kinh Lôi!”
Lục Vũ rống to, tóc dài dựng ngược, trong mắt lộ ra sát khí, mười mạch trong cơ thể tề tụ phát ra linh lực cường đại mãnh liệt hội tụ trên nắm tay, một quyền liền đập gãy cương đao kia.
“A, cẩn thận... Không...”
Đệ tử gãy đao vừa sợ vừa giận, cảm giác cảnh tay phải run lên, toàn thân ngũ tạng lệch vị trí, chưa kịp đứng vững đã bị nắm đấp của Lục Vũ đánh tới lần thứ hai.
Phịch một tiếng, đầu tên đệ tử kia như quả dưa hấu bị chia năm xẻ bảy, bị một quyền của Lục Vũ đánh nát khiến cho mất mạng tại chỗ, máu tươi phun ba thước.
Từ Phàm giật nảy mình, một quyền đánh lên vai Lục Vũ.
“Nhìn ngươi có chết hay không.”
Từ Phàm đang cao hứng, không ngờ nắm đấm lại trược bị bắn ra, căn bản không gây thương tổn cho Lục Vũ.
Đây là Nhu Cốt Thốn Kình của Lục Vũ, lấy nhu chế cương, phối hợp với Thốn Tâm Vạn Kình thì quyền cước của địch nhân đánh trúng người hắn cũng rất khó gây ra thương tích.
Nghiêng người, lượn vòng, Lục Vũ quyền xuất bôn lôi, linh chủng trong đan điền sinh động, chiến ý dâng cao, nhiệt huyết trong lồng ngực sôi trào, đấu chí trước nay chưa từng có.
“Bạo Kích Thiên Trọng Phá!”
Dưới tâm cảnh và trạng thái như thế, khí thế Lục Vũ dâng cao, sợ bộ nắm giữ quyền pháp đổ xuống, hai tay giao thoa huy động liên tục, nhanh như kinh lôi!
ẦM!
ẦM!
ẦM!
Bóng người phân tán, máu tươi như mưa, kinh hô hóa thành kêu thảm, trong ba người có hai mất mạng tại chỗ, thi cốt không còn!
Từ Phạm xương ngực lõm, xương đầu vỡ vụn, cả người đâm vào trên vách đá, trong miệng phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn.
Bộp một tiếng, Từ Phàm rơi xuống đất, đổ máu hai mắt trừng Lục Vũ, ánh mắt kia tràn đầy hối hận và tuyệt vọng, còn có khó có thể tin.
“Ngươi... Ngươi... Sao lại... Mạnh như vậy... Ta... Không tin...”
Convert by: Oll