Buổi trình diễn thay thế cho một đàn chị nào đó đã thành công rực rỡ, cái tên Điệp Vũ ngày càng được biết đến rộng rãi hơn, dù chưa chính thức ra mắt với tư cách là thần tượng của Vivid Romance nhưng đã đủ để nổi biệt khiến nhiều người được gọi là thần tượng phải xấu hổ.
Cuộc thi The Voice đã khiến cho Linh Lung nổi bật đến mức người phải lau mắt mà nhìn, thứ ánh sáng và sự đam mê của cô khiến các khán giả hào hứng.
Và giờ người thần tượng mà mọi người đang ngưỡng mộ liền đứng trước cửa hội trường dương cầm cùng với các bạn của mình, thậm chí thầy Khương còn ở bên cạnh để dẫn bọn cô đi thi.
“Hai đứa, cố lên!”
“Cố lên nhá, Linh Lung, cả Hạo Hiên nữa!”
Lôi Thiến Thiến và các bạn của cô, Mặc Ninh, Hàn Sương, cùng với Minh Triết và Tu Kiệt không biết từ đâu xuất hiện mà tập trung vô cùng đông đủ tại đây.
Không hiểu sao chỉ một cuộc thi dương cầm cấp thị trấn thế này lại có thể dẫn dắt tới nhiều người như vậy.
Nhưng cũng dễ hiểu khi có hai tuyển thủ đầy tiềm năng như Hạo Hiên cùng cô đi tham dự, coi như cả cuộc thi không có gì cũng có thể đến tận hưởng âm nhạc của bọn cô và cỗ vũ cho bạn mình.
“Cảm ơn mọi người! À… Tiểu Ninh, có thể thôi cắn đồ ăn vặt được không?”
Nhìn ngốc bức Mặc Ninh đi cỗ vũ cô mà vẫn rất có tâm trạng cắn bắp ngọt, Hàn Sương ở bên cạnh cũng không thể nói gì.
“Thôi nà! Haha, chỉ là ăn một tý thôi á!”
Gãi gãi đầu tỏ vẻ không quan ngại lắm, nhưng mà người ngại ngùng là cô mới đúng chớ?
Nhìn biểu cảm và thái độ thân mật của bọn cô, mọi người liền không nhịn được mà bật cười, Hướng Dương hội trưởng câu lạc bộ liền dẫn đầu dắt mọi người vào hội trường.
Cuộc thi mà Linh Lung và Hạo Hiên tham gia chính là một cuộc thi song tấu dương cầm, không phải đơn tấu, dù cho chị ấy có muốn đăng ký cho hai người bọn cô nhưng liền bị cả hai nhanh chóng từ chối.
Đừng đùa, thời gian của bọn cô cũng không nhiều, vừa phải cắm mặt với đống sách vở, vừa phải chạy ngược chạy xuôi luyện tập đã đủ mệt rồi, Linh Lung không muốn đeo thêm bất cứ thứ gì trên vai đâu.
“Mọi người chuẩn bị đi!”
Hô thật to cứ như cả đám phải đến chiến trường đánh nhau, nhóm của Linh Lung và Hạo Hiên liền tách ra khỏi nhóm và đi vào nơi chuẩn bị của các thí sinh.
Lôi Thiến Thiến và Tu Kiệt có hơi bất ngờ khi cả hai vừa mới là đối thủ giờ lại thành bạn trong cùng một nhóm.
Lúc mới gặp mặt, bọn họ còn phải bật cười vì sự bất ngờ này, sau đấy cả hai với cùng sở thích là âm nhạc liền dễ dàng kết thân với nhau.
Ngồi ở bên trong chờ đợi cho tới lượt thi đấu của mình, Hạo Hiên thể hiện sự ga lăng bằng cách đi mua hai chai nước về cho bọn họ, đột nhiên một cô gái bé nhỏ từ đâu xuất hiện và tò mò nhìn khắp nơi.
Thấy vậy Linh Lung mới ngạc nhiên hỏi.
“Em nhỏ, đang làm gì đấy?”
Chống tay mỉm cười nhìn cô bé đáng yêu đấy đang loay hoay tìm kiếm gì đó khắp mọi nơi, nào là dưới hầm bàn, trong nắp thùng rác rồi ngó vô các kẽ của cây đàn dương cầm.
Cô bé nghe thấy câu hỏi của Linh Lung liền rưng rưng nước mắt quay lại nhìn cô, giọng nói gần như sắp khóc nức nở.
“Em… em kiếm mẹ!”
Quao, cô bé này kiếm mẹ tại những chỗ khó tin vậy luôn?
Linh Lung cũng không định phun tào suy nghĩ của một bé gái khoảng chừng sáu bảy tuổi như vậy đâu, não đường của trẻ con tuyệt đối không thể hiểu được.
Vẫy tay gọi cô bé ấy lại, Linh Lung liền nhẹ nhàng hỏi.
“Em tên gì? Mẹ em là ai?”
“Em là Dương San San, mẹ em là Hạnh Ngân, hôm nay mẹ em dẫn em tới đây đi xem chị hai biểu diễn!”
Thành thật trả lời, xem ra cô bé này thật sự đang rất lo lắng, tiện thể trong túi cầm lấy viên kẹo đưa cho em ấy.
“Chị là Linh Lung, em đợi chị một chút, để chị hỏi thăm mọi người đã nhé?”
Giới thiệu tên mình cho đối phương, xoa đầu thật nâng niu truyền tới sự mềm mại và ấm áp khiến cho San San cảm thấy thoải mái.
Mặc dù chị gái đang ôm mình không xinh đẹp, nhưng San San cảm thấy rất thích, hơi ấm này thật dịu dàng.
Ôm thật chặt Linh Lung, San San bắt đầu ngó quanh khắp nơi, lúc nãy là vì hoảng loạn nên bé gái không dám để ý lung tung, giờ đã có người bảo kê, haha, bé không sợ đếch ai nữa!
“Hửm? Ai đây?”
Hạo Hiên quay trở về nhìn thấy Linh Lung đang ôm một bé gái đội áo khoác chùm kín đầu, chiếc quần thun nhỏ gọn và đôi giày màu đỏ có quai hậu.
Cặp mắt to tròn đáng yêu như viên kẹo, hai má mềm mại phúng phính như chiếc bánh ngọt thơm ngon.
“San San đấy, em ấy lạc mẹ nên tớ mới tính kiếm hộ cho ẻm”
“Heh….. đáng yêu nhỉ? Nè? Uống không?”
Đưa tới một chai sữa nóng cho San San hỏi thăm, vì không biết Linh Lung uống loại nước nào nên anh tiện thể mua một đống chai nước về luôn, tiện thể chia cho thầy Khương và các bạn ở ngoài.
San San hai mắt long lanh nhìn Hạo Hiên một chút, quả thật biểu cảm hiền lành dễ gần khi đối xử với người ngoài thật khiến cho cậu ta có thật là nhiều sự hấp dẫn với khác giới.
Cô gái bé nhỏ mới gặp mặt lần đầu mà đã điếng người với Hạo Hiên rồi, Linh Lung liền mặc niệm thương thay cho em nhỏ trong vòng vài giây.
Tiếp lấy chai sữa nóng từ Hạo Hiên, còn ngại ngùng thẹn thùng hỏi nhỏ.
“Bạn trai chị tốt bụng thật đấy!”
“Hahaha! Không phải bạn trai chị đâu, San San”
Cười khan đáp lại với lời khen chân thành của đứa bé này, thật là, vì sao bọn nhỏ hay thích ghép cặp cho người lớn bọn cô thế nhỉ?
Cứ mỗi lần cô đi với một người con trai, đối phương chỉ cần soái soái một tý là tự nhiên cô lòi ra thêm một người bạn trai?
Lần trước với Minh Triết cũng bị đám bạn chọc cho một hồi rồi, cả mẹ cô cũng biết về điều này nữa, thật là mệt quá đi.
“Dương San San đúng không, nãy anh vừa mới đi hỏi mấy công tác nhân viên ở đây rồi, có người đang kiếm em ở ngoài đấy, ra xem có phải mẹ nhóc không?”
Rời đi trong chốc lát liền trở lại, không hề biết vừa rồi đã có cuộc nói chuyện nhỏ giữa hai giới nữ với nhau.
Ánh nhìn của San San liền như sói nhìn thấy cừu non khi lần nữa gặp lại Hạo Hiên, sau khi được Linh Lung chứng nhận là trai đẹp chưa chủ liền khiến con bé trở nên phấn khích hơn.
Dù cho con bé mới sáu bảy tuổi, nhưng đâu ai cấm trẻ nhỏ không được ngưỡng mộ cái đẹp đâu? Đặc biệt là với cực phẩm như Hạo Hiên cơ chứ?
“Tốt lắm, vậy chúng ta ra ngoài thôi?”
Đứng dậy, bế luôn San San đi cùng với Hạo Hiên ra bên ngoài, mấy người bạn của bọn cô liền tò mò hỏi.
“Con gái của hai người đấy à?”
Thiến Thiến liền tò mò hỏi, lời đùa của cô ấy khiến cho Linh Lung cũng cạn lời, ở bên cạnh Minh Triết có không dễ chịu cho lắm.
Bất quá khó chịu với một đứa bé nhỏ tuổi như vậy anh cũng không làm được, nhờ thầy Khương đưa cô bé trở về cha mẹ của nhóc, San San trước khi đi còn vẫy tay chào tạm biệt cô.
“Linh Lung tỷ, Hạo Hiên ca, tạm biệt, lát nữa em sẽ cỗ vũ cho hai người nhá!”
“Cảm ơn, San San đáng yêu lắm!”
“Ừm!”
Vẫy tay tạm biệt một cục bông nhỏ rời đi, cuối cùng cũng rãnh rỗi trở lại, nhìn thấy cuộc thi dương cầm bắt đầu, một người phụ nữ ăn mặc xinh đẹp bước ra.
Đứng ở độ tuổi trưởng thành mang khí chất của một người từng đứng ở trên bậc cao, bà ấy thể hiện được thái độ của một bậc thầy dương cầm.
Vừa mới chạm tay lên chiếc đàn xinh đẹp liền đạn ra được một bản nhạc của Mozart, hơn nữa còn hấp dẫn được toàn trường chỉ với vài giây ngắn ngủi.
Thời gian như ngừng lại, tất cả mọi người liền quắn quíu khi nghe được giai điệu này, đặc biệt là Hướng Dương, chị ấy liền phấn khích gào lên.
“Trời ơi, Hàn Thanh Vân nghệ sĩ tái xuất sao? cô ấy tại sao lại xuất hiện ở đây?”
Nghe thấy cái tên này, mọi người đều ngạc nhiên với sự xuất hiện của bậc thầy dương cầm cấp quốc gia lại xuất hiện ở đây.
Nhưng mà người ngạc nhiên nhất lại là Linh Lung, bởi vì người phụ nữ trên sân khấu không ai khác chính là mẹ cô à nha!
“Mẹ?”
Bật thốt lên gây ra sự chú ý của mọi người, tất cả cảm thấy quái dị với cách xưng hô của Linh Lung, đặc biệt là Hàn Sương và Mặc Ninh, lúc đầu hai người bọn họ đã cảm thấy quen quen rồi.
Hàn Thanh Vân nghệ sĩ là bác gái nội trợ mẹ của Linh Lung ư? Gia thế của cô bạn thân của mình cũng rạng rỡ quá nhỉ?
“Mẹ của em là cô ấy?”
Hội trưởng Hướng Dương liền kinh ngạc hơn, sau đấy trợn mắt hỏi thăm Linh Lung, tất cả mọi người liền chú ý hơn về Hàn Thanh Vân, bà ấy là giám khảo của cuộc thi ngày hôm nay.
Thật không thể ngờ được lại có ngày cô tham gia biểu diễn trong một cuộc thi mà mẹ cô làm giám khảo, thật là khó tin, cứ như phim vậy.
“Ừm, bà ấy đã bỏ dương cầm một thời gian rồi, em cũng bất ngờ với sự xuất hiện này, xem ra ba em cũng ở gần đây thôi!”
Trả lời xong, cô liền đi chuẩn bị để lên sân khấu, Hạo Hiên và Minh Triết lưu một tầm mắt nhìn về Hàn Thanh Vân, sau đấy Hạo Hiền liền theo sau cô bước lên sân khấu.
“Oh? Linh Lung?”
Nhẹ giọng kinh ngạc nhìn con gái mình, sau đấy bà mỉm cười không nói gì.
Phần song tấu giữa hai đứa trẻ về bản nhạc Đồng quê của Beethoven nhanh chóng vang lên, toàn bộ khán đài đều im lặng tận hưởng.
San San ở phía trên sau khi gặp lại mẹ mình cũng về ghế ngồi cỗ vũ cho chị gái đã giúp đỡ mình, em ấy cũng chỉ đến xem cho vui thôi, nhưng mà một khi âm nhạc vang lên, San San như ngừng thở lại.
Tuyệt, quá tuyệt, đây chính là âm nhạc của thiên đường sao?
Tiếng vỗ tay hân hoan vang lên sau khi phần thể hiện kết thúc, tất cả các giám khảo đều thẩn thờ, mãi đến khi hai thí sinh cúi đầu trước mọi người bọn họ mới đưa ra lời đánh giá.
Điểm số cho phần thể hiện này đều là tuyệt đối, nhưng chỉ có một con số không tròn trỉnh là của mẹ cô mà thôi.
Mọi người ngạc nhiên về con điểm này, Hàn Thanh Vân liền đứng lên giải thích.
“Phần thể hiện của con vẫn chưa được hoàn hảo nha, vẫn còn điểm cải thiện đúng không? Linh Lung?”
“Hah…. Quả nhiên mẹ vẫn yêu cầu vô cùng khắc khe đấy, nhưng mà như vậy có nghĩa con vẫn còn có thể tiến bộ, đó là một điểm tốt cho con đấy, cảm ơn mẹ!”
Hai mẹ con nói chuyện trực tiếp với nhau, cô và mẹ cô đều tự tin như những bậc thầy trên sân khấu, dù ăn mặc đeo kính như nhà quê, nhưng khí thế tỏa ra từ cô và mẹ đều mạnh như nhau.
Đây chính là những người mà người ta gọi cường nữ sao? thật đúng là hấp dẫn đến khó tin mà!