Bởi vì Hạo Hiên đi thẳng một đường không dừng lại nên Linh Lung chỉ có thể có hết sức mà đuổi theo, chạy qua mấy góc phố rồi đi thẳng tới một con đường chính, cách nhà trường khoảng tầm tám trăm mét, đủ để nhiều bạn nữ phải la hét khó chịu.
Nhưng cô lại không hề đổ một giọt mồ hôi nào mà bình tình chạy theo, nhìn cậu bạn cùng lớp đã đứng tựa vào tường đợi sẵn bản thân, Linh Lung thật sự không còn lời để nói.
Vừa mở cánh cửa ra, nhìn vào bên trong thì cô hoàn toàn bị choáng ngợp với khung cảnh bên trong, nơi này là biệt thự đấy hả?
Cánh cổng bên ngoài rộng lớn, bên trong bầu khí lại trong lành đến dị thường, hai bên sân còn có vô số cây cảnh đang vươn mình mọc lên để hưởng thụ ánh sáng.
Màu tím hồng của những đóa hoa tạo nên cho căn biệt thự mà bọn cô bước vào có thêm màu sắc và sự kỳ ảo đến lạ thưởng, phong cách thưởng thức của chủ nơi này thật rất đáng khâm phục.
“Chào mừng đến với nhà tớ!”
“A… làm phiền cả nhà!”
Lo lắng đi tới chào hỏi mọi người xung quanh, cô hơi khép nẹp khi đi vô nhà của con trai, nhưng may mắn thay là bản thân gặp được một bác gái.
Vội vàng cúi đầu chào hỏi đối phương, Linh Lung nghiêm túc đối xử chân thành với người lớn tuổi.
“Cháu chào bác!”
“Oh… đây là bạn của cậu chủ sao? ngạc nhiên thật đấy, hiếm lắm mới gặp cậu chủ mời một người bạn trở về nhà!”
Đưa tay lên che miệng ngạc nhiên, kể cả bản thân của Linh Lung cũng hoàn toàn bất ngờ, cậu chủ? Đừng đùa chứ? Bác gái trước mặt không phải mẹ cậu ta mà chỉ là người giúp việc thôi sao?
Mà kể ra cũng đúng, sống tại một căn biệt thự xinh đẹp như vậy mà không có quản gia cùng vài người giúp việc kể ra cũng hơi lạ.
“Dì Giang, ngài có thể pha cho bọn con một ấm trà và chuẩn bị bánh ngọt đưa sang phòng tập luyện được không?”
“Vâng, tất nhiên rồi, phục vụ cậu là nghĩa vụ của tôi, à đúng rồi, ở trong phòng luyện tập anh trai cậu đã ở sẵn bên trong rồi!”
Hạo Hiên thuận miệng nhờ người giúp việc có tên dì Hương đi pha hộ mình một ấm trà rồi tiến thẳng tới phòng luyện tập.
Đứng ở bên cạnh Linh Lung cũng liền cúi đầu tạm biệt đối phương một tiếng trước khi theo sau đuôi của Hạo Hiên.
Cậu bạn này đối với lời nói của dì Hương gật đầu một tiếng, sau đấy mở cửa ra bước vào bên trong nơi luyện tập mà cậu ta nói đến.
Đây là một khu sân trống có khá nhiều thiết bị âm nhạc, vừa mang chút màu sắc của tự nhiên, vừa mang vài nét của hiện đại.
Ở chính giữa sân đã có đứng sẵn tại đấy ba người, là mấy anh trai trông có cực kỳ ngầu lòi nhưng tươi cười lại ấm áp tựa như mùa xuân.
Giống như phát hiện ra bọn cô, đối phương liền vẫy tay chào hỏi Hạo Hiên, sau đấy mới tò mò nhìn sang phía cô như phát hiện một thế giới lạ.
“Yo, về rồi sao? vẫn bản mặt lạnh nhạt vậy nhỉ? Sau lưng nhóc là ai đấy?”
“Bạn!”
Đối với câu hỏi đầy thân thiện của người anh trai có diện mạo giống bảy phần so với Hạo Hiên, tuy nhiên đối phương lại toát ra bầu không khí hiền lành chân thật hơn cậu nhiều.
Đây hẳn là sự đối lập với cậu bạn cùng lớp này của mình nhỉ? Nhìn kỹ mới phát hiện, đoán không nhầm là cậu ta bắt chước anh mình cách cười nhẹ và nói chuyện thân thiện để giao tiếp với cả lớp.
Chưa kịp xem xét thật kỹ, cô cảm thấy ba người anh trai ở tại phòng luyện tập của Hạo Hiên trông khá quen mắt, nhưng đối phương đã lỡ tới trước mặt cô chào hỏi rồi
“Xin chào xin chào, anh là Hạo Thiên, anh trai của thằng nhóc này!”
“Anh là Lôi Sam, hân hạnh gặp mặt”
“Điền Vân, rất vui được gặp em”
“Dạ vâng, em là Linh Lung, xin chào mọi người!”
Nghe đến đây thì cô cuối cùng đã nhận ra ba người bọn họ là ai, đây là một nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng từ hai năm trước và rồi đột ngột giải tán.
Bây giờ cả ba người bọn họ sao lại tập trung tại đây, là một cuộc đột phá, là sự hội tụ lại của những thành viên đã làm nên một cơn sóng thần tượng khắp đất nước.
Nhóm nhạc Debuild là hiện tượng âm nhạc nổi trội còn vượt trên cả Ngô Vân lúc trước, tuy bây giờ đã dần im lặng và không còn danh tiếng gì nữa, nhưng một khi bọn bước ra sân khấu, đó tuyệt đối là một cơn cách mạng.
“Nhóm nhạc Debuild?”
Ngạc nhiên che miệng nhìn tất cả ba người bọn họ, Linh Lung như hóa thành một đứa con gái ngây thơ ngơ ngác nhìn thấy các kỳ cựu trong giới thần tượng.
Bất quá sau đấy trong lòng cô liền khơi lên một ngọn lửa muốn đánh bại tất cả, dù cho ba người này có quay lại, cô tin chắc, tương lai mình sẽ không thua kém bất cứ ai.
“Oh? Em biết nhóm bọn anh sao?”
Hạo Thiên mỉm cười hỏi, dù sao thì hai năm cũng không phải là một số ngắn mà có thể khiến nhiều người vẫn luôn nhớ rõ bọn anh được.
Lúc trước hình ảnh của bọn anh được quảng cáo rất nhiều, tuy nhiên bây giờ là thời đại của Ngọc Vân cùng nhiều thần tượng khác, không còn là thánh địa của nhóm Debuild nữa.
Nhưng mà bọn họ vẫn luôn trân trọng các fan của mình, Điền Vân và Lôi Sam khi nghe thấy Linh Lung nói ra tên nhóm liền tỏ ra có phần thân thiện hơn.
“Vâng! Em còn biết khá nhiều bài hát của nhóm bọn anh, đó đều là những bản nhạc yêu thích của em”
Trả lời một cách thành thật, dù cho Ngô Vân có là thần tượng chính của cô đi chăng nữa, nhưng không thể phủ nhận rằng các tác phẩm mà ba người này thể hiện có một sự tác động sâu sắc hơn.
Đang tính hàn huyên thêm một chút với những người lão làng trong giới thần tượng, Hạo Hiên đã một tay kéo cô rời khỏi nhóm ba người Debuild.
“Đừng quên chúng ta là đi luyện tập, một khi có mục tiêu, phấn đấu hết mình đi!”
Lạnh lùng quay đầu lại nhìn Linh Lung khiến cô rợn hết cả da gà, đây là lần đầu tiên mà cô nhìn thấy biểu cảm lạnh như vậy từ đối phương.
Đáng sợ đến quên mất cậu ta chỉ là một học sinh cấp ba bình thường như mình, so với Minh Triết thì đối phương càng thêm khó gần, tên con trai này chắc là sau này cô nên tận lực tránh xa mà thôi!
“Ừm, tớ nhớ!”
Nói xong cô liền nghiêm túc không nhiều lời bước theo sau lưng Hạo Hiên, nhóm ba người Hạo Thiên và Điền Vân liền hứng thú lên cao đi theo sau đứa em trai của mình.
Cả năm người cùng đi tới một nơi có cây cổ thụ mọc cao, đây chính là cái cây xanh cao to mà đứng ở bên ngoài Linh Lung vẫn có thể nhìn thấy được.
Bước lại gần sờ sờ thân cây, cảm giác lâu dài của niên kỷ khiến cho Linh Lung thập phần cảm khái, đây là sinh mệnh tích lũy sao, cảm giác của sự già nua nhưng kiên cường cho cô rất nhiều cảm xúc.
“Reng!!!”
Điện thoại của bản thân vang lên, Linh Lung cầm chiếc điện thoại nhỏ của mình ra, thông thường giờ này sẽ không có ai lại nhắn tin cho cô.
Vậy nên tiếng rung này là thông báo cho việc có một tin nhắn đến từ trò chơi đào tạo idol, vốn im hơi lặng tiếng một hồi lâu, cuối cùng nó đã khiến cô nhớ tới sự tồn tại của trò chơi này.
“Nhận được Linh cảm từ cây cối +1”
Đây là thông báo dành cho Linh Lung, nhưng cô vẫn không hiểu cái tin nhắn này có ý nghĩa là gì, cũng không phải là nhiệm vụ hay là vật phẩm.
Linh cảm từ cây cối? đây là một loại khái niệm như thế nào? Cô cũng chẳng hiểu được cụm từ này, không phải là một thứ có thể hiểu được hay nắm bắt được.
“Sử dụng?”
Bắn ra một bảng tin ngắn về việc có muốn dùng Linh cảm từ cây cối không, lần này thì đến lượt cô bất ngờ rồi.
Đây không phải là vật phẩm mà vẫn có thể sử dụng sao? nhưng mà cô không biết công dụng của chúng, liệu có nên sử dụng hay không?
“Mau ngồi vào đi?”
“Ừm”
Đột nhiên nghe Hạo Hiên gọi một tiếng khiến cho sự tập trung của Linh Lung quay trở lại, trong lúc vô tình cô lỡ ấn vào bên trong nút đồng ý sử dụng.
Cả cơ thể của cô bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng đi giống như hóa thành một với tự nhiên, điện thoại lại rung lên lần nữa, thông báo rằng cô đã lên cấp 28?
Tạm thời không thể tiếp tục quá để ý vào chiếc điện thoại, Linh Lung ngồi vào chiếc ghế đàn dương cầm và bắt đầu đạn nhạc.
“Vẫn bài cũ, được chứ?”
“Tốt”
Âm vang của đồng quê lần nữa vang dội lên, ba người Hạo Thiên liền thú vị nhìn em trai mình cùng với một cô gái đồng tấu một bản piano xinh đẹp.
Có thể dễ dàng cảm nhận được hương vị của nơi thôn quê bình dị mà lại quyến rũ đến lạ thường từ phía hai đứa trẻ.
“Có thể đánh đàn ngang tài cùng với Tiểu Hiên, không tệ đấy chứ?” Lôi Sam chậc chậc nói.
“Ừm, rất tài năng, bọn nhóc chuẩn bị thi dương cầm sao? xem ra những ai thi cùng đợt với hai đứa này khá là tội nghiệp nhỉ?” Nhìn vào đẳng cấp vượt xa độ tuổi của bọn họ, thậm chí các nhà chơi đàn chuyên nghiệp cũng chưa chắc dám nói mình thể hiện tốt hơn hai đứa nhóc này.
Tuy mọi người nhìn ai cũng tán thưởng Linh Lung khi cô đuổi kịp được tiết tấu của Hạo Hiên, tuy chỉ có cậu và Hạo Thiên là nhận ra khác thường.
“Quyền chủ động, đổi chiều rồi!”
Đột nhiên thốt lên câu này, Hạo Thiên ngạc nhiên khi nhìn thấy đứa em trai nhỏ của mình lần đầu thất thể bởi một người cùng lứa tuổi.
Những vấn đề liên quan đến nghệ thuật, âm nhạc cùng hội họa luôn là thứ mà Hạo Hiên tự hào, cậu ta chỉ thua bọn anh trong vài mặt nhỏ mà thôi, còn lại với trình độ của đứa em trai này thậm chí còn khiến Hạo Thiên phải tự cúi đầu xấu hổ.
Thế nhưng lần này, bằng vào sự áp chế tuyệt đối, anh có thể nhìn thấy, thậm chí dễ nhàng cảm nhận được tâm trạng của mình.
“Bị khóa rồi”
“Ừm”
“Tai của tớ bị khóa lại bởi âm nhạc của cô bé kia rồi, đây là, đồng quê?”