Hôm nay là ngày họp lớp tổ chức buổi tiệc chia tay, tất cả các học sinh của trường cấp hai bọn cô đều phải có mặt để gặp nhau lần cuối khi trước khi cả đám chia xa.
Tất nhiên là hoạt động lớn như vậy sẽ cần có một vài người lớn đến để giám sát, và thầy chủ nhiệm của bọn cô xin được vinh hạnh nhận lấy chức trách này.
Cả lớp đều đang tập trung ở trong một quán KTV ngồi hát, bọn con trai thì ồn ào còn đám con gái thì tụ tập một bên nói chuyện riêng tư.
Mặc Ninh khá là hòa hợp với cộng động mọi người, còn Hàn Sương và Linh Lung thì xin thứ lỗi, bọn cô thật sự không có thể đối mặt với nhiều người xa lạ như vậy trò chuyện thân mật được.
Ở trong cái lớp này, làm một trong các học sinh nghiêm túc gương mẫu, dạng người như Linh Lung thật sự không có được mấy ai là bạn, vậy nên trong trường hợp này cô cảm thấy hơi lạc lõng.
Hàn Sương có cùng cảnh ngộ với cô, cả hai một người nhút nhát rụt rè, một người lại từ chối giao tiếp, nếu không phải có Mặc Ninh ở đây thì bọn cô sớm đã bỏ về rồi, cần gì phải ngồi ở đây trườn mặt ra cho người ta xem.
“Nè nè, mấy cậu xem nè, nữ người mẫu mới trang tạp chí này có phải rất xinh đẹp không?”
Một bạn nữ đưa ra một vấn đề quen thuộc, cả đám liền lập tức bu lại quan sát, bọn họ thường nói về các chủ đề như ăn uống, hẹn hò, bạn trai, hoặc là thời trang cùng thần tượng trong lòng.
Tấm tạp chí ấy Linh Lung khẽ lướt qua nhìn thấy cái bìa quen thuộc, nhớ không nhầm thì cô nhìn thấy nó ở đâu rồi thì phải…
“Quyển tạp chí đó…”
Linh Lung vô thức gọi ra tên quyển sách, cả nhóm bạn nữ liền lập tức ngạc nhiên nhìn cô như một sinh vật lạ, sau đó nguyên bọn bu lại xung quanh cô
Ngơ ngác trước chuyện này, cô không có khá nhiều kinh nghiệm trong trường hợp này, Hàn Sương ở bên đã sớm nhích sang một bên, đầu còn liên tục lắc đầu thông báo rằng mình bó tay.
“Có.. có chuyện gì sao??”
“Linh Lung a, cậu cũng có hứng thú với tạp chí thời trang sao?”
“Aaaaa…. Ngạc nhiên lắm đó, hồi trước tớ rất muốn bắt chuyện với cậu nhưng lại không được, giờ rốt cuộc có cơ hội rồi!”
“Phải đấy, hồi mà tổ chức hội thao của trường, Linh Lung đạt được giải nhất phần thi điền kinh đúng không?”
“Nè nè, nếu nói về thần tượng cậu ngưỡng mộ ai vậy?”
Hàng loạt các câu hỏi thường gặp khi đi chơi với hội phụ nữ được đặt ra, các cô gái hưng phấn như tìm được đồng loại.
Trong trí tưởng tượng của bọn họ, kiểu người như Linh Lung sẽ hoàn toàn bơ đi tất cả, mà nếu như là Linh Lung của lúc trước rất có khả năng sẽ làm như vậy.
Bất quá bây giờ cô đã có thể hòa đồng hơn với mọi người hơn một chút, nhìn sang phía Mặc Ninh cũng đang tò mò chờ câu trả lời của cô, Linh Lung thở dài một hơi sau đó liền trả lời.
“Các cậu nói nhiều câu một lúc quá, mà.. ưm… nếu nói về thần tượng của tớ, vậy thì hẳn phải là Ngô Vân rồi, tớ thích bài Mùa hè năm ấy của chị ta”
“Oaaaa… cậu có cùng sở thích với tớ rồi”
Vừa đáp được một câu, có một bạn nữ ở kế bên cùng sở thích liền lao vào ngồi bên cạnh như hốt được vàng bắt chuyện với cô.
Đột nhiên cảm thấy mọi người thật rất thân thiện, hoàn toàn không giống như những gì mà bản thân Linh Lung tưởng tượng, cô liền hiền hòa cười trả lời từng câu một.
Vốn đã tốt bụng và hiền lành, diện mạo bây giờ cũng không gọi là xấu, ngược lại rất có phong cách cô gái văn chương, nhờ vậy mà Linh Lung liền được các bạn nữ yêu thích.
“Cơ mà nhé, nếu nói về thần tượng thì hiện tại tớ đang để ý tới một người nha”
“Là ai là ai vậy?”
“Điệp Vũ!!!”
Lời nói vừa thốt ra, cô bạn ấy liền đưa ra cuốn tạp chí lúc nãy và lật ngay tới trang chụp ảnh mà hồi bữa Linh Lung tạo dáng.
Như một nàng tiên lạc đường rơi xuống chốn trần gian, chỉ cần nhìn vào đôi mắt và khóe môi khẽ nhếch lên cười hiền hòa kia là trái tim của nhiều người muốn tan chảy.
“Đẹp quá phải không? Nhìn cô ấy mà tớ muốn mua ngay một bộ đồ liền!”
“Vivid Romance? Điệp Vũ cô ấy gia nhập vào công ty này sao? Chuẩn bị làm thần tượng?”
“Không rõ nữa, nhưng khả năng cao là vậy, nếu có tớ sẽ trở thành fan của cô ấy!”
À…. Cảm ơn nhé, người thật đang ở bên cạnh bọn cậu nè.
Linh Lung thật sự không nghĩ rằng bản thân tham gia giới giải trí lại được nhiều người ủng hộ đến vậy.
Nhìn lại bức ảnh chụp hình thời trang của mình, nếu không phải cô đã miễn nhiễm với dung mạo của chính mình, sợ rằng cô bị diễn xuất của bản thân lúc đó câu mất hồn mất rồi.
Vẫn là cô, vẫn là Linh Lung, nhưng mà lại xinh đẹp đến nổi khiến người khác ngưỡng mộ, đây là Điệp Vũ, một nàng tiên bướm!
Hài hòa vào nhóm bạn nữ, kéo luôn Hàn Sương vô tán gẫu, có đề tài chung, cả bọn liền bắt đầu bàn tán sang nhiều thứ như đồ ngọt, phim truyền hình, như là có ai đó thích thầm các bạn trai trong lớp không…
“Bọn con gái nói chuyện có vẻ vui quá nhỉ? Quên luôn cả ca hát luôn!”
Ngồi ở một bên, cắn miếng bánh cooky xốp xốp giòn tan lại ngọt ngào vào trong miệng, cậu trai mái tóc cam cười hạnh phúc vô cùng đáng yêu.
Đúng vậy, đáng yêu, đó là cụm từ mà không nên dùng cho con trai nhưng lại vô cùng thích hợp với cậu.
Anh bạn này là Tu Kiệt, một nam sinh khá nổi trong lớp, dáng vẻ này của cậu ta thật sự thu hút rất nhiều các bạn nữ yêu mến, đặc biệt là khi còn năm một, rất nhiều chị năm ba tới tỏ tình với cậu ta.
Kiểu như giống bị dính vào lưới bẫy của tình chị em vậy, hầu như không có lối thoát cho những con chiên của chúa!
Người mà Tu Kiệt nói chuyện chính là Minh Triết, một câu trai khá lạnh lùng và ít nói nhưng cực kỳ tài giỏi, hơn nữa ngạo hình này mới là chuẩn soái ca, gia cảnh cũng giàu có, rất nhiều bạn nữ để ý tới đối phương.
Mái tóc cắt ngắn và đôi mắt lạnh lùng như băng giá, vừa nghe thấy câu nói của Tu Kiệt, Minh Triết liền đứng dậy tới trước mặt đám con gái rồi đưa mic ra.
“Hát không?”
Đơn giản, trực tiếp, thô bạo, cơ mà lại không biết đối phương đang muốn mời ai đứng lên nữa, Tu Kiệt ở đằng sau thì hí hửng hóng chuyện vui.
Ngồi ở hàng ghế, ngay chính giữa tụi con gái, Linh Lung cứ có cảm giác như đối phương đang gọi mình, hơn nữa nhìn mặt của cậu trai này thật sự rất quen.
Thứ lỗi cho cô vì không nhớ nỗi mặt bạn bè, dù sao thì cuộc sống của cô vốn khép kín, trừ khi có người gây ra cho cô ấn tượng, còn không thì tạm biệt bái bai.
“A.. cậu là người bị thương hồi hè năm ngoái!”
Rốt cuộc cũng nhớ ra chuyện này, hồi đó không biết vì lý do gì mà tên điên này đánh nhau với người ta, cuối cùng lại có một tên bỉ ổi từ đằng sau cầm gậy bóng chày tính đập tới.
Vừa đúng lúc Linh Lung đi ngang qua, nhìn thấy cảnh này, cô liền bốc lên một cục đá rồi ném luôn vào đối phương.
Châm ngôn của cô là: không cần biết là chuyện gì, trước tiên cứ bảo vệ người cùng lớp cả.
Tên du côn bị hành động của cô làm cho tức giận khó chịu, đối phương liền lao tới muốn đập cho Linh Lung một trận liền bị cô né ra, thực bình tĩnh ngồi đối diện với Minh Triết và nói
“Tôi giúp cậu né một cú bị âm rồi đó, giờ có phải là lúc nhân vật chính đi xử lý đám lâu la không?”
Không cười, không nói gì, chỉ đơn giản là một câu thuật lại khiến cho Minh Triết bỡ ngỡ trước hình tượng khác biệt của Linh Lung.
Trong mắt anh, cô gái này là một người cũ kỹ nhàm chán, không có gì thú vị, nhưng bây giờ, đối phương lại bí ẩn đến bất ngờ.
Đờ người ra trong giây lát, Minh Triết liền đứng dậy đối với tên ngốc lúc nãy muốn đánh lén anh, vì hắn la lớn quá nên anh liền cho đối phương một đấm.
Chờ tới khi xử lý xong đám du côn, hình bóng của cô gái nữ sinh đeo kính ăn mặc bộ đồng phục nữ sinh nghiêm chỉnh liền đã biến mất.
Từ khi ấy, anh đã luôn để ý tới Linh Lung, nhưng mà đối phương giống như không hề nhớ gì về bản thân cả làm cho Minh Triết khó nói ra lời chào hỏi bình thường.
Giờ đã là lúc chia tay, ít nhất là cũng muốn nói một tiếng cảm ơn với đối phương.
“Ừm, lúc đó, cảm ơn”
“Haha.. không có gì, thực chất là tớ cũng không nhớ rõ nữa!”
“Song ca một bài chứ?”
“Huh…. Ưm…… cái này sao, cũng được, hát thôi”
Trước rất nhiều ánh nhìn của mọi người, Linh Lung liền đứng dậy cầm lấy chiếc mic của đối phương, bước ra giữa căn phòng KTV mà bắt đầu chọn bài hát
“Cậu muốn hát bài nào?”
“Cùng người ngắm sao! đi”
“Tốt”