Chương 9: Đinh Hoan Không Tới
Cái tên thật lạ.
Ở kiếp trước, vất vả lắm hắn mới lấy được công thức tu luyện bằng cách minh tưởng Gen, nhưng dù vậy vẫn kén hơn Lạc Thức kinh này rất nhiều a?
Đinh Hoan theo bản năng bắt đầu tu luyện dựa theo phương thức này, chỉ sau vài giây, hắn đã cảm nhận được có một luồng nhiệt nhàn nhạt tràn vào trong huyệt Bách Hội, sau đó lan ra toàn thân rồi biến mất hoàn toàn.
Đinh Hoan kích động nắm chặt nắm đấm, Lạc Thức kinh tuyệt đối là phương pháp tu luyện Gen cao cấp vô cùng.
Hắn chỉ vừa bắt đầu, chưa mở khóa Gen Linh Căn, dù tác dụng không rõ rệt, nhưng việc cảm nhận được luồng nhiệt nọ đã chứng tỏ thứ này rất hữu dụng.
Mà luồng nhiệt này sẽ tự động chuyển hóa thành sức mạnh cho thân thể.
Hắn tới đại học Vũ Giang thật sự là sự lựa chọn đúng đắn, đại học Vũ Giang gần Thiên Lạc sơn, bên trong Thiên Lạc sơn nhất định có nguyên liệu phối chế hắn cần.
Nếu không phải trời sắp tối, Đinh Hoan sẽ lập tức đi ngay.
Thiên Lạc sơn kéo dài hơn một ngàn cây số, là một trong mười ngọn núi lớn nhất Hoa Hạ, dù là trước đây, nơi này cũng đã nguy hiểm vô cùng chứ nói chi hiện tại hung thú đầy trời, nơi này có nhiều bầy hung thú cùng vô số thực vật biến dị ăn thịt người.
Đinh Hoan quyết định, dù có nguy hiểm, ngày mai hắn cũng nhất định phải đi tới Thiên Lạc sơn.
Với kinh nghiệm sinh tồn trong vũ trụ 200 năm, Đinh Hoan hắn có gì chưa gặp qua?
Chỉ cần cẩn thận một chút thôi là hắn có thể thỏa đáng rời khỏi Thiên Lạc sơn.
Đinh Hoan vốn tính đi ngay nhưng chỉ sau một khắc hắn đã từ bỏ ý nghĩ này. Hắn lang thang trong vũ trụ mênh mông suốt 200 năm, so với bất kỳ ai hắn hiểu rõ ôm ý nghĩa dựa vào may mắn chỉ có con đường chết.
Giống như dân cờ bạc vậy, may mắn một lần sẽ nghĩ tới may lắn lần sau, cuối cùng chết vì suy nghĩ này.
Hắn phải đề phòng việc bị ám hại, trong thời gian ngắn hẳn không ai chú ý tới việc hắn ở đại học Vũ Giang. Nhưng nếu sát ý của đối phương đủ nhiều sẽ tra ra được chỗ hắn ở lúc này.
Sắc trời dần tối, lúc này Đinh Hoan đi Thiên Lạc sơn là vô cùng nguy hiểm.
Dù là ban ngày, với thực lực bây giờ của hắn mà tới đí cũng là cửu tử nhất sinh, nhưng hắn nhất định phải đi.
Không đi hắn không cách nào luyện chế được Gen Linh Căn, không có Gen Linh Căn hắn không thẻ tu luyện, không thể tu luyện, làm sao báo cừu? Làm sao sống sót?
Mà người bình thường đi Thiên Lạc sơn nhất định là thập tử vô sinh, hắn lại khác, hắn có kinh nghiệm phong phú, ít nhất cũng còn một chút hi vọng sống.
Nghĩ là làm, Đinh Hoan bố trí vài ký hiệu ẩn trong phòng rồi đeo khẩu trang lên, rời đi.
Có hai chuyện hắn nhất định phải làm ngay lập tức, một là mua vài thứ để dịch dung, hai là mua ít đồ nhất định phải có khi tiến vào Thiên Lạc sơn.
Mà quán ruọu Thiên Giang môn là nơi đứng đầu thành phố Hà Lạc, mỗi ngày đều kín chỗ.
Kín chỗ không phải vì đồ ăn ngon, tuy đúng là chất lượng rất cao nhưng đặc biệt nhất là nơi này có bán thịt hung thú vô cùng hiếm.
Trái đất biến dị với vô số hung thú, tuy chúng khát máu nhưng thịt chúng lại giúp con người nâng cao khả năng tu vũ đạo.
Dung hợp Gen tuy là xu thế nhưng giá cả của thuốc dung hợp quá cao, không phải ai cũng mua được, đa phần mọi người vẫn chọn tu võ.
Người tu võ, ăn thịt Hung thú sẽ được lợi, ví dụ nâng cao tố chất thân thể và thực lực.
Kết hợp với phương pháp tu luyện hợp lý còn giúp nội khí tăng vọt, đó là lý do Vương Do Lan đều nghị tụ họp tại đay. Hắn tính sẽ mua ít thịt hung thú, sau đó ẩn ý thúc đẩy mọi người phải thường xuyên ăn loại thịt này để bản thân mạnh hơn.
Lúc này, thành viên lớp 3 khóa 62 đã lần lượt tới.
Vương Do Lan là người cuối cùng đi vào phòng bao riêng, ánh mắt của ông ta quét một vòng, mỉm cười với các bạn học:
“Đều đã tới rồi, chúng ta bắt đầu đi, hôm nay để ta đãi, mọi người có ăn uống thỏa thích nhé
"Vương lão sư, Đinh Hoan hình như không tới."
Cổ Hữu Kiếm thì thào nói.
Trong lớp họ dường như chỉ có hắn là quan tâm đến Đinh Hoan.
Cũng không phải vì quan hệ của hắn và Đinh Hoan tốt, mà là vì bọn họ chẳng những ngồi cùng bàn học mà còn là bạn cùng ký túc xá.
"Đinh Hoan không tới? Vì saoa?"
Vương Do Lan khẽ nhíu mày, hắn nhớ ban ngày đâu có ai xin phép không tới.
La Hâm Vi cũng hết sức nghi hoặc, ban ngày Đinh Hoan khẳng định sẽ đến mà, vì sao lại không tới?
Không đúng, tại sao nàng lại tin Đinh Hoan sẽ tới chứ?
"Chúng ta không đợi chờ hắn nữa, bắt đầu nhập tiệc thôi."
Vương Do Lan nghĩ một chút bèn bỏ qua chuyện này, hiện tại đối với hắn mà nói, Đinh Hoan chẳng còn tí giá trị.