Chương 3: Bí Mật Luân Hồi
Rất nhiều năm sau, trái đất sẽ lại lần nữa xuất hiện sinh vật sống, nhân loại lần nữa ra đời, nền văn minh nhân loại sẽ dần được diễn sinh. Chỉ là mong muốn phá vỡ gông xiềng thân thể, trở thành thần tiên của họ sẽ chẳng thể thành hiện thật. Nếu như không có ta, Tiên đạo sẽ mãi tiêu biến theo nền văn minh trên tinh cầu này.
Sau lần niết bàn tiếp theo, sự tồn tại của linh căn sẽ biến mất, tinh cầu này sẽ không còn biết tu tiên là gì.
Ở lần diễn sinh tiếp theo của nhân loại, trong hành trình xây dựng văn minh của họ, cùng lắm chỉ có thể phát hiện ra việc mở khóa gen mà thôi.
Đúng vậy, chính là gen, ta đã tính ra được tác dụng của gen tới nền văn minh nhân loại trong lương lai.
Để lần nữa đạt được sự phát triển như hiện tại, có lẽ nhân loại sẽ phải tốn rất nhiều thời gian, thậm chí là mấy ngàn mấy vạn năm, dù vậy họ vẫn chưa chắc đạt được tới nền văn minh như Tiên đạo.
Ta không tin dạng thiên tài như ta sẽ xuất hiện, phát hiện ra quan hệ giữa Đại Đạo và gen. Cùng lắm họ chỉ dung hợp được một số ít gen mà thôi, việc này chẳng có ý nghĩa gì cho sự lớn mạnh của nhân loại cả.
Dù sao đi nữa họ cũng chẳng thể thay đổi bản chất yếu nhớt của mình.
Bởi vì nhiều nhất họ chỉ có thể dựa vào sức mạnh cơ thể, cho rằng mở khóa gen là tăng được được thể chất, cũng tăng cường được năng lực, thậm chí nghĩ rằng tăng tuổi thọ là việc rất đặc biệt. Nhưng họ không biết, Gen Trúc Cơ mới chỉ là bước đầu tiên trong quá trình dài đằng đẵng tiếp đó mà thôi.
Mà ngoại trừ ta, không ai có thể hiểu rõ bản chất gen Trúc Cơ.
Vào lần luân hồi trước đó của tinh cầu này, ta đã thả trôi năm cuộn da này vào vũ trụ, hy vọng một ngày nào đó sẽ có người mang cuộn da này lần nữa quay lại trái đất. Dù sau đây cũng là quê hương của ta, ta không mong sẽ có ngày nơi này bị tận diệt.
Ta càng hy vọng những ai nhặt được cuộn da này sẽ có ngày gặp được ta, để ta xem giữa những người mở khóa được gen Trúc Cơ, ai sẽ là đệ nhất.
Sau khi nhân loại triệt để đất mất linh căn, muốn đi xa hơn họ chủ có thể tu luyện thể chất, mà căn bản của tu luyện gen với ta mà nói, chính là gen Trúc Cơ.
Người tu luyện không mở khóa được gen Trúc Cơ sẽ như nước không nguồn, cây không gốc rễ.
Giống như người tu đạo nghĩ rằng phải có linh căn mới lên được Trúc Cơ, ta cũng cảm thấy muốn mở khóa gen Trúc Cơ phải có gen linh căn đã.
Bước đầu tiên của tu luyện gen là tìm ra được gen linh căn thuộc về mình, từ đó mới có thể chân chính bước lên con đường đi vào Đại Đạo. . . Vũ trụ mênh mông đã tước đoạt linh căn của chúng ta nhưng không thể chặn đứng con đường tìm kiếm Đại Đạo của chúng ta, mọi thứ đều phải dựa vào chính mình. . .”
Gen linh căn?
Gen Trúc Cơ?
Hai tay Đinh Hoan đều đang run rẩy, hắn nghe qua gen Trúc Cơ, đại lục Trường Dịch có người mở khóa được loại gen này và trở thành cường giả đỉnh cấp. Cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao đại lục Trường Dịch lại chỉ có vài người làm được điều này.
Mọi người ở đại lục Trường Dịch đều biết, muốn tiến thêm một bước vào con đường mở khóa gen thì nhất định phải mở khóa gen Trúc Cơ trước.
Biết thì biết là vậy, nhưng người có thể làm được đã ít lại càng ít, muốn mở khóa gen Trúc Cơ trước hết phải có gen linh căn a.
So sánh với đại lục Trường Dịch, Địa Cầu còn chẳng biết gì về gen Trúc Cơ ấy chứ.
Vì ô nhiễm môi trường, con người mới bị thúc giục phải tìm hiểu về mở khóa gen, nhưng chưa bao giờ có ai mở khóa được gen Trúc Cơ.
Hết thảy mọi người đều chỉ biết phải không ngừng mở khóa các loại gen, mở khóa gen càng nhiều thì càng mạnh.
Tiến hóa gen ở Địa Cầu chính là mở khóa gen.
Sau khi mở khóa, độ tinh thuần của gen càng cao thì tiềm năng càng lớn, dù luyện võ hay dị năng thì đều có thể dễ dàng lên cấp.
Người của đại lục Trường Dịch có thể mở khóa gen Trúc Cơ là vì nơi đây Đại lục Trường Dịch coi như là không có dung hợp gen linh căn, cũng có số ít người có được gen linh căn, hoặc là có được chân chính tu luyện linh căn.
Mà trên Địa Cầu, chỉ có thể thông qua ngoại lực để mở khóa gen chứ không tự mở khóa được, vì vậy mà chẳng ai có được gen linh căn cả.
"Gen linh căn hệ mộc sẽ có trong các loại gen Quang Minh Sa, Củng Đồng, Nguyên Tùng, Ba Dữu, Phu Khuê, từ đó rút ra và dung hợp thành, nhưng có thể thay thế được bằng loại khác.
Quan trọng nhất là Luân Hồi Chi Huyết*, thứ này có thể cắt đứt hy vọng về việc tiến hóa gen của nhân loại…”
*máu luân hồi
Mấy loại thực vật ở trên thì hắn biết, thông tin về chúng khớp với các loại thực vật ở trái đất.
Này không phải liền là cây dẻ ngựa, cây tùng, chuố, quả trám… sao?
Luân Hồi Chi Huyết?
Này thì hắn hoàn toàn không biết là gì.
Đinh Hoan hoàn toàn đắm chìm những thôn tin này, mãi đến khi một tiếng nổ ầm ầm vang lên, cắt ngang suy nghĩ của Đinh Hoan, trước mắt hắn xuất hiện một tia sáng trắng do vụ nổ từ Tàu Số Năm va chạm với hành tinh, kết hợp cùng quá trình tự bạo của con tàu.
Hắn vừa mới hiểu rõ về bí mật của việc tu luyện gen mà đã bỏ mình tại một tinh cầu xa trong vũ trụ ư.
Đinh Hoan nhắm mắt lại, trong lòng không vui không buồn.
Hắn và tàu số năm có thể yên ngủ vĩnh viễn tại đây rồi.
Trong nháy mắt khi ý thức của hắn lâm vào hắc ám vĩnh cửu, một âm thanh khàn khàn vang lên trong đầu hắn:
“Sau khi ta chết, xin cho hắn đôi mắt của ta, hắn còn rất trẻ tuổi, hãy để hắn cùng đôi mắt của ta ngắm nhìn một thế giới tươi đẹp.”
Lửa ngập trời khiến một phi thuyền màu đỏ chỉ có thể dừng lại, trôi nổi bên ngoài tinh cầu màu vàng.
Nữ tử xinh đẹp đứng trong khoang điều khiển, nhìn vụ nổ lớn cách mình khá xa, trong mắt đều là sát cơ.
"Tên súc sinh này, thà tự bạo cũng không muốn giao đồ cho Độc Gia chúng ta, sao Độc Gia lại nuôi ra cái thứ cẩu loại dầu muối đều không ăn thế này?”
Một tên nam tử trẻ tuổi đi đến sau lưng nữ tử, oán hận mà nói.
Nữ tử xinh đẹp khẽ nhíu mày, một lát sau mới lên tiếng:
"Có chút khác thường a, ta từng thấy tàu bay của Đinh Hoan, dù có tự bạo cũng không thể gây ra thanh thế lớn như vậy, hơn nữa ngọn lửa kia còn có màu trắng, thật bất thường.”
Nam tử trẻ tuổi nói:
"Trong vũ trụ có rất nhiều loại phế cầu có nguyên tốn bất ổn, họ Đinh kia tự bạo hẳn đã kích hoạt mấy loại khí dễ phát nổ trên tinh cầu rồi. Tề Nhiêu, chúng ta quay về đi, với quy mô vụ nổ này mà nói, không cháy thành tro sẽ không lụi tàn đâu.”
Tề Nhiêu vẫn nhìn chằm chằm vụ nổ dưới tinh cầu màu vàng kia, phải qua mấy phút ả mới thở dài:
"May cho hắn đấy, đi thôi, trở về cùng thưa chuyện với cha ta."