Chương 20: Phân Loại Và Phẩm Cấp
Đinh Hoan từ tốn nói:
"Chắc hẳn ngươi vẫn chưa hiểu hết ý ta, thuốc biến đổi gen không những phân chia thượng phẩm hạ phẩm mà còn phân chia cả cấp bậc."
"Xin được chỉ bảo."
Cảnh Thiên Hành cảm giác ngữ điệu của Đinh Hoan không giống đang nói dối.
Đinh Hoan nói:
"Theo hiểu biết của ta về thuốc biến đổi gen, thuốc biến không những có cấp một mà còn có cấp hai, cấp ba...Mỗi cấp bậc thuốc biến đổi gen đều có loại tốt loại xấu, loại hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm."
"Cấp bậc thuốc biến đổi gen nghĩa là gì?"
Cảnh Thiên Hành cau mày, kiến thức về gen của hắn ta thiếu hụt tới mức vậy hay sao?
Hắn ta biết tu sĩ gen có cấp một, cấp hai, không lẽ thuốc biến đổi gen cũng có cấp một, cấp hai?
Đinh Hoan giải thích:
"Đó là ngươi không biết mà thôi, gần đây Liên Minh Gen vừa quy định về cấp bậc của thuốc biến đổi gen. Còn phẩm cấp thì hiện tại vẫn chưa có, nhưng ta tin nó sẽ nhanh chóng xuất hiện. Phải rồi, chắc ngươi cũng biết sau khi dung hợp gen xong cần phải tu luyện đúng không?"
Cảnh Thiên Hành gật đầu, nói:
"Tất nhiên ta biết, Liên Minh Gen bắt tay với Liên Minh Võ Đạo tạo ra cách tu luyện gen, có điều đó không phải thứ mà dân chúng bình thường như chúng ta có thể tiếp xúc được."
Cảnh Thiên Hành bất lực, hắn ta có nghe nói tới biện pháp tu luyện gen, nhưng nó quá quý giá, người như hắn ta không thể lấy được.
Không có phương pháp tu luyện gen thì sau khi hắn ta dung hợp được một loại gen, chỉ trở thành một dị năng giả hệ gen chứ không thể trở thành tu sĩ gen.
Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên Cảnh Thiên Hành nhận ra:
"Có phải ý ngươi là chỉ cần có phương pháp tu luyện gen, khi tu luyện tới tu sĩ gen cấp hai sẽ dung hợp được dược dịch cấp hai?"
Đinh Hoan gật đầu nói:
"Đúng thế, có lẽ bây giờ đã có tu sĩ gen cấp hai xuất hiện, thậm chí còn có cả tu sĩ gen cấp ba rồi. Vì thế Liên Minh Gen mới chia cấp bậc thuốc biến đổi gen. Nếu muốn dung hợp được dược dịch cấp hai thì chắc chắn phải trở thành tu sĩ gen cấp hai."
Lý do nói vậy là vì khi Đinh Hoan bị ép phải theo hạm đội Liên Minh Gen rời khỏi Địa Cầu, hắn đã từng nhìn thấy một cường giả của Liên Minh Gen.
Lúc đó hắn chỉ cảm nhận được sự áp bức nặng nề từ người nọ, sau này trở thành tu sĩ gen cấp bốn rồi hắn mới nghi ngờ cường giả mà hắn nhìn thấy ở Địa Cầu chính là một tu sĩ gen cấp ba.
"Còn phẩm cấp gen thì sao?"
"Ngươi biết vì sao có rất nhiều người dung hợp gen được rồi lại xuất hiện đủ loại tình huống, thậm chí còn có cả chết bất kỳ tử, cơ thể tàn tật không?"
"Là vì phẩm cấp của gen không đủ?"
Dường như Cảnh Thiên Hành đã hiểu ý của Đinh Hoan.
Đinh Hoan nói:
"Đúng vậy, nếu đó là dược dịch gen loại cực phẩm thì sẽ không xảy ra tình huống chết bất đắc kỳ tử hoặc là cơ thể tàn thật sau khi dung hợp gen. Không chỉ vậy, gen cực phẩm rất tinh khiết. Sau khi dung hợp thuốc biến đổi gen loại cực phẩm, rồi bắt đầu tu luyện gen thì sẽ có tiến bộ vượt bậc. Ta tin chắc chẳng bao lâu nữa Liên Minh Gen sẽ quy định phẩm cấp gen dựa theo độ tinh khiết của thuốc biến đổi gen."
Lang thang hai trăm năm, Đinh Hoan từng gặp rất nhiều người.
Cảnh Thiên Hành vẫn quá đơn giản, kiến thức về gen vững chắc, nếu có người tốt giúp đỡ, hắn ta chính là một viên ngọc quý chưa được phát hiện ra.
Từ đó hắn đã quyết định nói một vài thông tin quan trọng cho Cảnh Thiên Hành, hi vọng có thể lôi kéo được hắn ta.
Cảnh Thiên Hành không nói gì, hắn ta cảm giác Đinh Hoan không lừa mình, nhưng lời nói của hắn lại không khác nào một tên lừa gạt.
Hắn ta chỉ là một người cắm mặt vào nghiên cứu gen, bây giờ những lời nói của Đinh Hoan đã kéo hắn ta về với thực tại.
Cứ cho là hắn ta nghiên cứu được gen Nại Lực, cho là không ai uy hiếp được hắn ta đi, nhưng vậy thì sao? Hắn ta cũng không có biện pháp tu luyện gen.
"Nếu ta nói ta có công pháp tu luyện gen tốt hơn, chắc hẳn còn tốt hơn nhiều so với biện pháp tu luyện gen của Liên Minh Gen thì ngươi có tin không?"
Cảnh Thiên Hành há hốc miệng, tốt hơn cả biện pháp tu luyện gen của Liên Minh Gen? Lại còn là công pháp tu luyện gen?
Nói dối hay thật vậy?
Đinh Hoan bật cười:
"Vậy ta lại tiết lộ thêm một bí mật gần như không có ai biết cho ngươi nghe, ngươi nghĩ Thần Tiên trong truyền thuyết của Hoa Hạ là thật hay giả? Để ta cho ngươi hay, những Thần Tiên nổi tiếng kia có thật hay không ta không biết, nhưng ta đoán nếu tu luyện gen tới trình độ cực cao, rất có thể Thần Tiên có thật."
Lời nói của Đinh Hoan khiến người ta phải kinh ngạc không thôi, bởi vì lời này chỉ là suy đoán của hắn thật.
Cảnh Thiên Hành tỉnh táo lại từ trong khiếp sợ, lời nói vừa rồi của Đinh Hoan đã giúp hắn ta bình tĩnh lại.
Hắn ta nhận ra mình đã điên rồi, vậy mà lại nghe nghiêm túc tới tận bây giờ. Hắn ta nói:
"Có phải Thần Tiên có thể nói về thành quả của công pháp tu luyện gen thông qua ngươi đúng không."
Đinh Hoan không để ý tới ngữ điệu của Cảnh Thiên Hành, hắn nói:
"Bây giờ ta vẫn chưa nắm chắc, nhưng ta nghĩ nếu bây giờ con người bước ra được khỏi cực hạn của thân thể con người, trở thành cấp độ Nhân Tiên thì tu luyện gen chính là cách thức gần nhất."
Hơi dừng một lát, sau đó Đinh Hoan mới nói tiếp:
"Đương nhiên không phải loại gen nào cũng tu luyện được công pháp gen. Gen còn chia ra rất nhiều loại, chỉ có dung hợp được gen linh căn thì mới có cơ hội tu luyện. Nếu không chỉ có thể tu luyện bằng cách minh tưởng gen để tăng thực lực của bản thân, nhưng làm vậy sẽ không thể tu luyện lên gen Trúc Cơ, thành tựu có hạn. Theo ta được biết, loại gen quý nhất trên đời chính là gen linh căn. Loại gen này rất khó nghiên cứu. Ngoài gen linh căn ra, loại gen quan trọng nhất giúp cường hóa bản thân chính là gen kỹ năng. Còn có những loại gen khác như gen phi hành, gen độn thổ, gen phòng ngự..."
Việc Đinh Hoan biết mấy thứ này ngoài kinh nghiệm và kiến thức do lang thang hai trăm năm trong vũ trụ ra, thì chủ yếu là do lý giải về gen trong cuốn da đã giúp hắn mở rộng tầm mắt.
Nhờ cuốn da, Đinh Hoan đã lấy được một lượng lớn kiến thức về gen và kiến thức về tu luyện.
Rồi dựa vào nó cộng thêm suy đoán của bản thân, hắn đã nghĩ ra được đại khái hình thức ban đầu của tu luyện gen.
"Theo cách nói của ngươi, gen Nại Lực mà ta đang nghiên cứu chính là gen kỹ năng?"
Cảnh Thiên Hành cảm thấy Đinh Hoan không đi bán bảo hiểm đúng là phí của trời. Bởi vì hắn rất biết cách khoác lác, khoác lác hết câu này tới câu khác.