Chương 4: Tiên kỹ (1)

Điện tiên kỹ và tiên thuật là hai kiến trúc lớn nhất trong Lưu trạch.

Điện tiên kỹ chiếm hẳn hai ba mẫu đất, bấy giờ bên trong có hơn trăm tu sĩ đang tụ tập. Tu sĩ đang ở Luyện Khí kỳ không có cách nào đảm bảo bản thân có thể đột phá tới Trúc Cơ kỳ, vì vậy mới đem hy vọng gửi gắm lên tiên kỹ. Ít nhất là sau khi luyện tập tiên kỹ rồi, bọn họ có thể không cần lo nghĩ tới chuyện ăn uống mà sống ở thế tục.

Dẫu cho người tu tiên đang thống trị thế giới, thì số đông mọi người vẫn là người bình thường.

Trên hết, so với tiên thuật thì chỗ tốt nhất của tiên kỹ là có thể giúp cho cơ thể trở nên tráng kiện hơn, giống như được cường hóa vậy. Nói ra, đa số các tu sĩ đều không thể nào tu luyện tới bậc Nguyên Anh, vì vậy thân thể mạnh yếu ra sao trở nên rất quan trọng.

Nếu có thân thể tốt, ít nhất sẽ sống lâu hơn một chút, kinh nghiệm rồi bảo vật này kia cũng nhiều hơn một chút. Kinh nghiệm và bảo vật của người chỉ sống tới năm bốn mươi tuổi, dĩ nhiên là không thể so với người sống được một trăm tuổi; tuổi thọ không cao, ắt sẽ phải đánh mất nhiều cơ hội.

Lúc này trong điện tiên kỹ đang náo nhiệt vô cùng, trên đất trống đã tụ tập rất nhiều người, đa số đều là những hài tử có cùng độ tuổi với Lưu Phi Tuyết, hoặc nhỏ hơn, hoặc lớn hơn một chút. Bọn chúng đang mở to hai mắt, ngắm nhìn vô cùng chăm chú.

“Phong Liệt Trải."

“Hỏa Bạo Quyền!”

"Bôn Lôi Thối."

Từng tiếng hô to đầy hữu lực trên đài cao không ngừng vang lên, tiên kỹ thần kỳ phối hợp với linh lực bất đồng tạo ra hiệu quả vô cùng trâu bò, so với võ kỹ của thế tục mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.

Lưu Phi Tuyết nắm tay Y Nỉ, lôi kéo Y Nỉ tới phía trước. Hai người chen từ sau cùng lên tận hàng trên; mấy đứa nhỏ đang đứng coi hăng say, thấy tiểu công tử Lưu Phi Tuyết tới thì lập tức tự giác nhường đường. Dẫu cho việc tu luyện của Lưu Phi Tuyết ra sao, thì địa vị của hắn trong Lưu trạch vẫn rất cao.

Đánh nhau, đơn luyện… dù cho loại tu luyện như nào cũng khiến cho Lưu Phi Tuyết vô cùng hứng thú. Hiện tại, mặc dù tu vi của hắn đã đạt tới Luyện Khí tầng ba, cũng điều khiển được địa ngục rút lưỡi, thế nhưng hắn chưa từng được chiến đấu trực tiếp bao giờ, cũng không được học tiên kỹ một cách đường hoàng, cho nên hắn rất hứng thú với sự chiến đấu và tu luyện của người khác.

Y Nỉ đứng kế Lưu Phi Tuyết đang há miệng thật to, trên mạng ngập tràn kinh ngạc và vui mừng, nhìn có vẻ rất là hứng thú. Còn các hài tử khác đều giống nhau, đôi mắt ai nấy đều không thể rời khỏi động tác của tu sĩ trên đảo cao, coi tới mức đầu nhỏ không thể kiểm soát mà đung đưa theo động tác của tu sĩ trên đài.

"Gì đây? Người đang làm xiếc cho mọi người coi à? Luyện tiên kỹ, là để cho ngươi hiểu được linh lực bên trong cơ thể mình, sau đó thông qua linh lực mà kích phát ra được chiến kỹ, không phải kêu ngươi lấy cơ bắp ra phô trương, biểu diễn thành bộ dạng đẹp hay xấu. Ngươi phải đem cơ bắp toàn thân hòa với linh lực, hoàn toàn hợp nhất lại một thể rồi kích phát ra!"

Một nam tử trung niên hơn bốn mươi tuổi thủng thẳng đi lên đài cao, ông nhìn về phía thiếu niên đang đắc ý dào dạt biểu diễn tiên kỹ mà quát to, sau đó còn đá hai cú lên mông đối phương, nhưng lực đạo không quá lớn.

"Dạ sư phụ, con biết rồi!" Thiếu niên gãi gãi đầu, xấu hổ cười cười rồi đáp lời.

"Biết rồi thì mau trở về chăm chỉ luyện tập cho ta!" Người đàn ông trung niên quát thật to, sau đó nhìn những đệ tử khác đứng dưới đài, nghiêm khắc nói rằng: "Các ngươi cũng phải nhớ kỹ, chúng ta là người tu tiên, chớ chẳng phải kẻ võ giả ở thế tục. Không phải cứ luyện được một thân sức khỏe trâu bò là đủ, nó chỉ là thứ vô dụng. Chỉ khi đem linh lực hòa hợp hoàn toàn với cơ bắp, kích phát ra chiến kỹ thì mới được gọi là tiên kỹ; nếu không, chẳng qua là làm xiếc cho người ta coi mà thôi. Cái dòng đó, giả mà đi hống hách với người ngoài còn được, chứ thử gặp cường giả chân chính thử coi, tới lúc đó một cái rắm còn ứ dám thả chứ nói chi xa xôi."

"Dạ sư phụ."

"Được rồi, người tiếp theo đi." Người đàn ông trung niên bước xuống đài cao rồi hô lên một tiếng.

"Ha ha, bá phụ thiệt là nghiêm khắc mà." Lưu Phi Tuyết đứng dưới đài cao, thấy một màn như vậy cũng không nhịn được nở nụ cười. Người đàn ông trung niên chính là bá phụ của hắn , là đại ca của phụ thân, năm nay đã bốn mươi lăm tuổi rồi, con cái thì có một trai một gái.

Vậy mới nói, biểu sao mà Lưu gia ở Hưng Long Thành có thể chống lại Trương gia với thế lực khổng lồ. Chỉ cần những tu sĩ này hợp lực lại với nhau thì sức chiến đấu không thể nào khinh thường được.