Chương 1: Không thể khảo nghiệm linh căn

Bấy giờ đang lúc trời đông giá rét, toàn bộ đất trời đều bị bao trùm bởi một màu trắng xóa đến lóa mắt, thoáng nhìn qua đều có chút mông lung, bốn phương tám hướng là vô số cơn gió không ngừng gào thét.

Tần Châu, quận Cam Tây, thành Hưng Long.

Ở hướng bắc của thành Hưng Long có một ngôi nhà, diện tích của ngôi nhà ấy chừng hơn mười mấy mẫu đất, bên cạnh cửa lớn có treo một bộ mộc bài màu vàng, bên trên ghi hai chữ "Lưu trạch."

Lúc này, bên trong Lưu trạch vang lên tiếng khóc nỉ non của trẻ con, trước viện có rất nhiều người đang đứng ở dưới tuyết mà nói chuyện, những người này cũng không hề sợ lạnh lẽo, ngược lại trên mặt rất đỗi vui sướng.

Khi nghe được tiếng trẻ con khóc, một người thanh niên chừng khoảng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi liền hô to vào trong phòng một tiếng: "Sinh rồi sao? Là nam hài hay là nữ hài vậy?

Bên trong phòng truyền ra giọng nói lanh lảnh của bà mụ: "Xin chúc mừng thiếu gia, là một vị công tử đó!"

"Ha ha ha, cuối cùng thì Lưu Thiên Vũ ta đây cũng có nhi tử rồi, ta có nhi tử rồi!" Thanh niên hưng phấn hét to, hai tay giơ cao lên trời, ngửa mặt giữa trời tuyết tung bay cười ha hả.

“Chúc mừng thiếu gia!”

“Chúc mừng nhị ca!”

“Chúc mừng, chúc mừng....”

Trong viện vang lên một loạt những lời chúc, thanh niên cười không ngơi gật đầu liên tục, sau đó xoay người đẩy cửa phòng, không hề do dự mà vọt vào bên trong.

Ngoài ra còn có một ông lão khoảng chừng năm mươi tuổi cũng đi theo thanh niên vào trong phòng, râu tóc màu nâu xám, trên tay cầm một cây gậy hình đầu rồng, nhưng không có dùng để chống, thoạt nhìn tinh thần vô cùng phấn chấn, còn những người khác không dám vào bên trong, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa trông ngóng.

"Thiên Vũ à, đặt cho hài tử một cái tên đi." Trên giường là một thiếu phụ xinh đẹp không quá hai mươi tuổi, sắc mặt hiền hòa, duỗi tay chỉ vào hài tử đang nằm trong lồng ngực của bà mụ, nhẹ giọng nói.

Bà mụ cẩn thận bao bọc hài tử lại, sau đó chậm rãi đặt hài tử vào trong vòng tay của thiếu phụ đang nằm ở trong chăn, mong rằng hài tử sẽ cảm thấy ấm áp hơn phần nào.

Người thanh niên ngẫm nghĩ một hồi rồi quay đầu nhìn về phía ông lão cầm cây gậy hình đầu rồng: "Cha à, vẫn là ngài đặt tên cho hài tử đi, ngài lớn tuổi, kiến thức cũng nhiều, đặt tên chắc chắn là không có gì để chê."

Ông lão cười cười, lắc đầu: "Có thể nhìn mặt tôn tử là ta đã vui lắm rồi, chuyện đặt tên vẫn là con làm thì hơn, con chính là cha của hài tử đấy."

Người thanh niên gãi gãi đầu, hắc hắc cười ngây ngô hai tiếng, sau đó đột nhiên nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài tuyết bay đầy trời một mảnh trắng xóa, thuận miệng mà nói ra: " đầy trời tung bay đại tuyết, thuận miệng nói: “Thế hệ này của bọn nhỏ, hẳn là dùng chữ Phi làm tên đệm, nếu vậy thì kêu là Phi Tuyết đi, Lưu Phi tuyết!”

“Sao? Đây không phải là tên của nữ hài ư?” Thiếu phụ hơi hơi nhíu nhíu mày, có chút bất mãn mà nhìn thanh niên nói.

"Tên rất đẹp mà, hơn nữa ta cũng hy vọng hài tử của chúng ta lớn lên sẽ xinh đẹp một chút, tri thư đạt lý, dù sao thì tên cũng là để xưng hô mà thôi, chỉ cần hài tử của chúng ta có thể giống một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, cái tên có hơi nữ tính một chút thì có làm sao chứ?" Người thanh niên không phục, lập tức đối đáp.

"Được rồi, vậy thì kêu là Phi Tuyết đi, hy vọng sau này hài tử hiểu chuyện rồi, sẽ không trách cha nó." Thiếu phụ cười cười, thực ra nàng cũng thấy cái tên này rất hay, nhưng vẫn cảm thấy nó khá là nữ tính.

Ông lão cũng tỏ vẻ là bản thân không có ý kiến gì cả, chỉ là một cái tên mà thôi, không cần quá để ý như vậy, sau đó xoay người ra ngoài cửa mag hô một tiếng: "Tất cả trở về hết đi, ngày mai còn phải tu luyện đấy, các ngươi mở cửa rộng như vậy mà không sợ hài tử và nương của nó sẽ bị bệnh sao?"

Hiển nhiên là ở trong nhà này, ông lão là người có uy vọng rất cao. Ông lão vừa mới dứt lời thôi thì những người ở bên ngoài đã vội vàng đóng cửa lại, sau đó từng người một nối gót nhau trở về viện của mình, chỉ là dọc đường trở về vẫn không ngừng bàn luận về hài tử vừa ra đời.

......

Trong phòng vô cùng dễ chịu, giường đất được nung đến ấm áp mười phần , nhưng mà lúc này đứa nhỏ Lưu Phi Tuyết vừa ra đời lại không có tâm tình hưởng thụ, trong đầu hắn dường như đang bị thiên ti vạn lũ khuấy đảo, hỗn loạn khôn xiết.

Hắn còn nhớ rất rõ, khi ấy bản thân đang khai quật một tòa một cổ, đó là một tòa mộ cổ không có bất cứ văn tự gì ở bên trên cả, càng không có đồ bồi táng. Thậm chí, vào thời điểm hắn mở quan tài của chủ nhân ngôi mộ cổ, chỉ thấy một vật thể hình cầu có màu đen, ngoài ra không có thứ gì khác ở bên trong nữa.

Lúc ấy, bởi vì đồng sự của hắn không cẩn thận đụng chạm một chút, mà hắn lại đang vươn cổ quan sát viên hắc cầu kia nên cứ thế mà mơ mơ hồ hồ nuốt viên hắc cầu vào trong miệng luôn, dù hắn muốn nhổ ra nhưng đã muộn.

Sau khi nuốt hắc cầu thì hắn liền ngất đi, đợi đến khi tỉnh lại đã phát hiện bản thân đang ở nơi xa lạ này, hơn nữa hắn vốn dĩ là một đại thúc, thế mà giờ đây cất tiếng khóc chào đời của trẻ con.

Nhìn cách bày trí trong phòng rất giống với bối cảnh trong phim truyền hình cổ đại, còn cụ thể là triều đại nào thì đúng thật là không thể nhìn ra, bởi vì đồ vật xung quanh rất hỗn tạp, có vật thì mang đặc điểm thời nhà Đường, có vật lại mang đặc điểm thời nhà Thanh.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cũng không rõ tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này, cuối cùng vì quá mòn mỏi mà ngủ thiếp đi.

......

Khi Lưu Phi Tuyết tròn một trăm ngày thì đã là cuối mùa xuân, thời tiết dần trở nên ấm áp, phụ thân tổ chức một buổi tiệc lớn để mừng hắn tròn một trăm ngày, không chỉ có người trong gia tộc tới chúc mừng mà tất thảy người quen ở Hưng Long thành cũng tới tham gia náo nhiệt.

Mẫu thân Bạch Băng Nhi ôm Lưu Phi Tuyết đến nơi tổ chức buổi tiệc, giới thiệu hắn với khách khứa, hắn còn chưa được một tuổi dĩ nhiên là nghe không hiểu nhưng ai để ý tới hắn có biểu hay không, mọi người vui vẻ là được rồi.

“Nhị ca, tẩu tử, người của Trương gia tới.” Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi chạy từ cửa vào, đó là tam thúc Lưu Thiên Tước của Lưu Phi Tuyết, ngoài ra còn có tam thiếu gia Lưu Trạch.

"Tới thì cũng tới rồi, hoảng cái gì mà hoảng chứ, người tới đều là khách cả, cứ tiếp đón đàng hoàng là được." Có hài tử rồi, Lưu Thiên Vũ cũng trở nên ổn trọng hơn, dẫu mới hai mươi lăm tuổi thì trên người cũng có chút khí chất của đương gia.

“Đã biết, nhị ca.” Tam thúc Lưu Thiên Tước gật gật đầu, chạy ra ngoài cửa một lần nữa, đợi đến khi trở vào thì bên cạnh đã nhiều thêm ba người, người đi ở giữa có tuổi tác trạc với phụ thân của Lưu Phi Tuyết, hai bên là hai tiểu tử choai choai, dáng vẻ khoảnh mười ba mười bốn tuổi.

"Ôi, Trương huynh đây chính là khách quý của chúng ta đấy." Lưu Thiên Vũ ôm quyền chào đón, trên mặt tràn đầy tươi cười.

"Lưu huynh tổ chức tiệc mừng quý tử, sao Trương mỗ ta đây lại không đến chúc mừng được chứ, lại không biết tư chất của tiểu công tử thế nào?" Thanh niên họ Trương vừa mở miệng đã đi thẳng vào vấn đề, có điều Lưu Phi Tuyết cũng không hiểu, tư chất trong miệng của thằng cha đó là cái gì.

“Hài tử vẫn còn nhỏ, chưa khảo nghiệm qua, đợi một tuổi hơn rồi khảo nghiệm cũng không muộn." Lưu Thiên Vũ hơi nhíu nhíu mày đáp lời.

"Một trăm ngày cũng không còn nhỏ nữa đâu, hai tiểu tử này của ta đều là khảo nghiệm vào lúc tròn một trăm ngày đấy, một đứa thì linh căn thuộc phong hệ, một đứa thì song linh căn đấy, thuộc hỏa hệ và mộc hệ, tư chất có chút không tồi."

Nghe đến đây ai nấy cũng dần tỏ tường, họ Trương kia đích thị là đến để khoe khoang: "Hôm nay có nhiều khách khứa như vậy, không bằng Lưu huynh cứ khảo nghiệm ngay tại chỗ này đi. Cho mọi người được dịp mở rộng tầm mắt một phen, nhìn xem tiểu công tử trân quý của Lưu gia đến tột cùng là gà hay là phượng?"

Khóe miệng của Lưu Thiên Vũ thoáng co rút, nhưng không lâu đã bình tĩnh trở lại, nhàn nhạt nhìn họ Trương, khẽ gằn giọng: "Trương Bắc Vọng! Ngươi không cần phải quá đáng như vậy, hôm nay hài tử ta vừa tròn một trăm ngày, ta không muốn dông dài dây dưa với ngươi, nếu là ngươi tới để uống rượu thì chúng ta rất đỗi hoan nghênh, còn nếu ngươi tới đây để quấy rối thì cũng đừng trách ta không khách khí."

"Hừ, chẳng lẽ ngươi không dám ư? Là sợ xấu mặt hay là chả có chút tự tin nào cả?" Trương Bắc Vọng cười lạnh nhìn Lưu Thiên Vũ, rõ ràng là không có ý định nể mặt phụ thân của Lưu Phi Tuyết.

"Thiên Vũ à, nếu hắn đã muốn xem đến như vậy thì cứ để cho hắn xem đi, lão phu đây không tin con cháu nối dõi của Lưu gia chúng ta sẽ thua kem Trương gia của bọn hắn!" Ngay lúc Lưu Thiên Vũ sắp bộc phát sự tức giận, ông lão cầm cây gậy hình đầu rồng đi ra từ trong phòng, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Trương Bắc Vọng nói.

“Tuân mệnh, phụ thân!” Lưu Thiên Vũ gật gật đầu, từ trước đến nay, đối với lời nói của phụ thân, hắn đều nghe theo răm rắp. Hắn nhìn qua Lưu Thiên Tước, nhẹ nhàng nói: "Thiên Tước, đệ mang linh thạch ra đây."

"Dạ, nhị ca." Lưu Thiên Tước đáp một tiếng, vội vã chạy vào bên trong viện, đợi khi hắn trở lại thì trên tay đã cầm một khối linh thành hình lăng trụ, thoạt nhìn rất giống với thủy tinh, vẻ bề ngoài đều xinh đẹp không khác gì nhau.

Lưu Thiên Vũ cầm lấy linh thạch trong tay của đệ đệ, thực ra hắn có chút do dự, nhưng sau đó vẫn tiến tới gần Lưu Phi Tuyết.

Hiện tại, trong lòng Lưu Phi Tuyết sợ hãi một trận, so với việc một trăm ngày trước hắn phát hiện mình đã xuyên qua thì giờ đây lại càng hoảng sợ nhiều hơn. Kiếp trước hắn cũng thường xuyên đọc một ít tiểu thuyết viễn tưởng, đặc biệt rất là yêu thích truyện tu tiên, nghe được đoạn đối thoại giữa phụ thân và Trương Bắc Vọng, hắn liền cảm giác được bọn họ đang nói tới chuyện tu tiên, nhìn thấy khối linh thạch xinh đẹp trong tay phụ thân, trong lòng hắn có một sự kích động và hưng phấn đến lạ thường, song song đó cũng là nỗi sợ hãi khó giấu.

Nếu tư chất của hắn quá kém cỏi thì phải làm sao đây? Không chỉ khiến cha mẹ hắn mất mặt, e rằng toàn bộ trên dưới Lưu gia đều sẽ không dám ngẩng cao đầu nhìn người.

Tuy rằng hắn không quá vừa lòng cái tên mà phụ thân đã đặt cho, nhưng hắn đã có chút ỷ lại đối với đôi phu phụ trẻ tuổi này, đồng thời cũng rất là thân cận, dĩ nhiên hắn không muốn nhìn thấy dáng vẻ thương tâm của hai người bọn họ.

Trong lòng Lưu Phi Tuyết đang nghĩ ngợi không ngừng, phụ thân đã đặt linh thạch vào trong tay của hắn, ẩn ẩn có thể cảm nhận được một tia khí lạnh từ bên trong linh thạch đang truyền thẳng vào cơ thể của hắn.

Sau khi tia khí lạnh ấy chui vào trong cơ thể, không lâu sau đã bắt đầu lưu động theo kinh mạch của hắn, hướng đang điền mà chạy tới.

Hắn có thể cảm giác được sự lạnh lẽo của tia khí lạnh kia đang cách đan điền càng ngày càng gần.

Ngay lúc tia khí lạnh muốn nhảy vào đan điền thì đột nhiên trong cơ thể của hắn lại sinh ra một cỗ lực lượng phi thường đáng sợ khác, lực lượng phi thường đó lập tức triệt tiêu tia khí lạnh hoàn toàn.

“Bang!” Linh thạch phát ra một âm thanh vang dội, sau đó lập tức vỡ tan thành từng mảnh.

“Này… đây là có chuyện gì xảy ra vậy?” Tất thảy mọi người ở đây đều sửng sốt, chưa bao giờ nghe nói có bất cứ hài tử nào làm vỡ linh thạch trong khi đang khảo nghiệm linh căn.

"Lưu Thiên Vũ, không phải là ngươi đã giở trò gì đi?" Trương Bắc Vọng nhìn về phía Lưu Thiên Vũ, hiển nhiên là hắn cảm thấy Lưu Thiên Vũ đang muốn che giấu chuyện gì đó, vì vậy mới cố tình khiến cho linh thạch vỡ nát.

"Nói nhảm, lão tử không phải cái loại người đó đâu, nếu không tin thì người tự lấy linh thạch của mình ra mà thử đi." Lưu Thiên Vũ quát.

Trương Bắc Vọng cười hắc hắc hai tiếng, tay phải vừa vung lên thì một khối đá giống y như đúc với linh thạch liền xuất hiện, sau đó tự mình đi qua đặt vào trong tay của Lưu Phi Tuyết.

Nhưng kết quả lại không có gì khác biệt, không lâu sau linh thạch lại vang lên tiếng vỡ nát, hơn nữa lần này thời gian linh thạch vỡ càng nhanh hơn lúc nãy, càng nát bét, ngay cả một chút cặn bã cũng đều không còn.

Trương Bắc Vọng lập tức trợn tròn mắt, khối linh thạch kia của hắn phải dùng một số tiền lớn mua về từ cửa hàng, lúc này xem như đã không còn gì cả, lỗ sạch vốn.

“Đứa nhỏ này không phải người, không phải người!” Trương Bắc Vọng hô to một tiếng, dẫn theo hai hài tử của mình chạy trối chết khỏi Lưu gia, hiển nhiên là đã bị dọa sợ rồi.

Tuy những người khác ở trong sân không có phản ứng mạnh như Trương Bắc Vọng, có điều ai nấy đều dùng ánh mắt khó hiểu mà nhìn Lưu Phi Tuyết, không biết trong lòng đang nghĩ gì.

Còn Lưu Phi Tuyết thì có khổ mà không thể nói, hắn đại khái đã đoán được nguyên nhân là gì, quá nửa là do trước khi xuyên qua đây hắn đã nuốt viên hắc cầu kia vào bụng.

Hắn vốn tưởng rằng, thân thể kiếp trước không còn nữa thì đồ vật kia cũng sẽ biến mất, ai ngờ đâu đồ vật kia lại dung nhập vào linh hồn của hắn, cùng hắn xuyên đến nơi này.