Sáng hôm sau, mặt Trời dần ló khỏi đỉnh núi, chiếu từng tia sáng ấm áp xuống Huyền Thú Sâm Lâm. Bè lũ Nhất giai và Nhị giai hoạt động ban ngày liền tiến ra mà ăn ngụm cỏ xanh.
Trong hang động, đôi nam nữ vẫn còn ôm lấy nhau mà ngủ, dường như do vận động kịch liệt vào tối hôm qua nên bây giờ họ ngủ bù.
Dạ Hàn tỉnh dậy, ngó sang nhìn cô nàng đang đối diện với hắn. Đôi mày liễu khép lại, chiếc mũi nhỏ xinh đang hít thở nhẹ nhàng, đôi môi mỏng mím lại lẩm bẩm gì đó. Dời mắt xuống, chiếc cổ trắng cùng xương quai xanh lộ ra, dưới lớp y phục kia là cặp bạo phong khá to.
Dạ Hàn hít sâu một hơi, hắn không dám dời mắt xuống dưới nữa, tà hỏa ở bụng dưới có chút bất ổn rồi. Sáng sớm dương khí mạnh mẽ, với dáng vẻ này chắc đang cố ý đòi mạng hắn đây mà.
Nhanh chóng lấy một chiếc áo khoác lành lặn trong nhẫn trữ vật phủ thêm cho Uyển Linh Ngọc, sau đó lấy một bộ y phục tạm được mặc vào. Dạ Hàn liền ra trước cửa động mà vận động cơ thể.
" Tinh thần của chủ nhân ngài đây sảng khoái ghê nhỉ !" Sắc Quỷ xuất hiện. Nó ngồi trên bờ vai hắn mà đọc Sói Săn Mồi. Vẻ bình thản như một lão làng sống vài ngàn năm không màng nhân sinh.
" Trước khi xuất hiện mi báo trước có được hay không ? Đột ngột xuất hiện như vậy có thể hù chết ta đấy !" Dạ Hàn trách mắng.
" Ồ, vậy cơ à. Nếu hôm qua ta đây không đột ngột xuất hiện thì sao có thể chứng kiến được cảnh xuân sắc ngàn vàng ấy chứ ! Cũng may là chủ nhân tinh lực dư thừa, đại chiến vài hiệp vẫn có thể sinh long hoạt hổ a !" Sắc Quỷ ồ lên.
" Vậy là mi đã thấy hết !" Dạ Hàn mở trừng mắt nhìn nó.
" Tuy chỉ nhìn được đoạn cao trào cuối cùng, nhưng dù sao cũng có chút thông tin về phương diện đó của chủ nhân a !" Sắc Quỷ cười ha ha nói.
" Mẹ nó, ta chém chết mi !" Dạ Hàn liền rút thanh Nguyệt Sát Chủy Thủ ra, hắn liền đuổi giết Sắc Quỷ.
Sắc Quỷ thấy vậy liền gấp sách lại, ba chân bốn cẳng cắm đầu chạy lòng vòng.
Và thế là một người rượt đuổi một quỷ chạy lòng vòng, Dạ Hàn gào thét đòi chém đòi giết, trong khi đó Sắc Quỷ vừa chạy vừa khiêu khích.
Một canh giờ sau, Uyển Linh Ngọc đang ngủ bên trong hang động cũng tỉnh dậy, nàng sờ sờ thấy người kế bên đã rời đi từ khi nào. Liền mở đôi mắt tròn ra nhìn xung quanh.
" Tên hỗn đản này đi đâu rồi ?" Uyển Linh Ngọc nhìn dáo dác xung quanh liền không thấy hắn đâu, trong lòng có chút hoảng loạn.
" Tên kia, mi đứng lại, ta phải chém mi !" Tiếng gào thét bên ngoài làm Uyển Linh Ngọc giật mình, sau đó lấy áo choàng của hắn khoác lên người rồi đi ra cửa hang.
Bước ra cửa hang, nàng thấy hắn đang cầm thanh Nguyệt Sát Chủy Thủ đang đuổi chém thứ gì đó mà nàng không thấy bóng dáng.
" Chàng đang đuổi đánh ai thế, Hàn ?" Đôi môi mỏng liền hé mở, Uyển Linh Ngọc nói vọng từ bên trên cửa động nói xuống.
Kétttttt…
Dạ Hàn nghe tiếng gọi, hắn cấp tốc thắng lại. Đôi mắt bất ngờ nhìn lên cửa hang.
Sắc Quỷ cũng hết hồn, nó liền đình chỉ không chạy nữa.
" Đâu có đánh ai đâu, ta đang tập võ kỹ ấy mà ?" Dạ Hàn cười hề hề, đôi mắt liếc nhìn con tiểu quỷ đang cười ha hả.
Sắc Quỷ biết Uyển Linh Ngọc không thể thấy nó nên liên tưởng cảnh một tên tự kỉ cầm dao chạy lòng vòng, nó liền cười rộ lên.
" Nàng tỉnh dậy hồi nào ?" Dạ Hàn cất Nguyệt Sát Chủy Thủ, sau đó liền phóng lên cửa hang.
Uyển Linh Ngọc hiếu kì nhìn hắn, nàng biết nhìn hắn đang che giấu cái gì đó nhưng không biết cái đó là gì.
Cảm giác như bị bắt gian, Dạ Hàn chỉ biết huýt sáo, mắt liền để ý đến tâm trạng của nàng, sau đó liền dời xuống đôi gò bồng ẩn hiện dưới lớp áo choàng kia.
" E hèm… " Uyển Linh Ngọc ho khan một tiếng. Nàng làm sao không biết tên háo sắc này đang nhìn chằm chằm vào ngực nàng cơ chứ. Mà cũng phải, ngực nàng lại to hơn trước rất nhiều, da dẻ cũng trở nên hồng hào hơn không ít, đặc biệt đôi má lúm đồng tiền của nàng lúc nào cũng hồng.
Dạ Hàn tự giác xoay người và bước ra cửa hang, sau đó liền nhắm mắt lại. Kiềm chế sự tò mò mà nghiêm chỉnh không ngó lung tung.
Nhìn hành động của hắn mà Uyển Linh Ngọc bật cười. Nàng liền cởi cái áo choàng bên ngoài ra, vừa thay y phục vừa liếc nhìn hắn đang đứng ở cửa hang.
Nghe tiếng sột soạt bên trong, Dạ Hàn kiềm chế không nhìn vào bên trong. Biểu cảm nín nhịn của hắn làm Sắc Quỷ ngồi trên vai hắn chỉ biết lắc đầu.
Tiếng sột soạt kết thúc, Uyển Linh Ngọc liền xuất hiện bên cạnh hắn. Lần này lại là bộ bạch y, hông đeo trường kiếm. Nhìn nàng như tiên nữ hạ phàm.
Dạ Hàn mở to mắt há hốc mồm trước sắc đẹp của nàng. Phải gọi nàng mặc bộ nào hợp, từ hồng y đến bạch y, bộ nào cũng tạo nên một vẻ đẹp riêng biệt làm hắn nhìn mãi không chán.
" Có gì đâu mà chàng nhìn dữ vậy ? Đây cũng đâu phải lần đầu chàng thấy " Uyển Linh Ngọc lên tiếng.
" Ờ nhỉ " Dạ Hàn gãi đầu xấu hổ. Đối với hắn thì từng tấc thịt trên người nàng hắn đều quen thuộc, thậm chí còn hôn lên nó ngày hôm qua, chỉ có một tội là nàng mặc gì cũng đẹp làm hắn khó có chút thích ứng.
" Bây giờ chúng ta đi đâu hả Hàn ?" Uyển Linh Ngọc nhìn mặt Trời có chút cao lên, nàng lên tiếng.
" Cứ tiếp tục đi về hướng Bắc thôi, đoạn đường này chắc cũng chỉ còn vài chục dặm nữa là tới nơi có Băng Lăng Quả rồi " Dạ Hàn nói.
" Ưm " Uyển Linh Ngọc gật đầu. Cả hai nhanh chóng rời khỏi hang động mà tiến về phía trước.
Vụt… vụt… vụt…
Cùng lúc này, bóng đen đang cố gắng lướt nhanh trên từng tán cây không gây tiếng động. Bên dưới là bè lũ Tam giai yêu thú đang tập trung lại mà đi săn lũ yếu hơn để làm thức ăn.
" Haizzzz, thiếu chủ à ! Ngài xuất hiện cái đi được không " Bóng đen thở dài, hắn cố gắng tránh né yêu thú càng sớm càng tốt, gặp cản đường thì kích sát.
Bóng đen chẳng ai khác là Khương Ảnh. Từ lúc chia tay với Liễu Thiên Thanh, hắn đã đi tìm kiếm Dạ Hàn ở khắp mọi nơi, từng ngóc ngách nhỏ cũng không thoát khỏi tầm nhìn của hắn.
Mồ hôi chảy dọc từ trán xuống, không khí ôi bức tỏa sức nóng làm Khương Ảnh có chút khó chịu. Mặc bộ đồ đen che kín toàn thân thế này lắm hắn có chút khổ sở.
Bịch…
Dạ Hàn nhảy xuống, xung quanh là một bãi đất trống, chính giữa có đốm lửa lớn chứng tỏ có người ở chỗ này. Tuy nhiên hắn lại nhíu mày vì có mùi máu tươi của người dính khắp chỗ này.
" Hừm, chắc chắn là có lũ thổ phỉ ở đây !" Nhìn đống lửa đã tắt chưa lâu kèm theo vết máu còn rất mới, Khương Ảnh liền nhìn theo hướng di chuyển.
Khương Ảnh phi thân đuổi theo trùng hướng đi với Dạ Hàn và Uyển Linh Ngọc, bất quá hắn cách hai người tận ba mươi dặm đường.
---------------------------------------------------------
Quay lại với nhân vật chính của chúng ta, hắn và Uyển Linh Ngọc đang nhanh nhẹn di chuyển trên vùng đất gồ ghề, cây cối nằm ngổn ngang trên đường. Sau lưng hắn là vài cái xác chết của lũ yêu thú Nhất giai lẫn Nhị giai. Đặc biệt là đều chết chỉ với một nhát dao chí mạng.
" Xem ra Nhất Đao cũng có chút thành tựu rồi " Dạ Hàn cầm thanh Nguyệt Sát Chủy Thủ mà lên tiếng. Hắn liên tục dùng Nhất Đao để tiêu diệt lũ yêu thú, Vô Ảnh kết hợp Nhất Đao, sẵn sàng giết chết bất kì yêu thú nào.
" Chủ nhân đạt được tiểu thành cũng gọi là may mắn rồi. Nếu có thể kết hợp với Phong linh căn và Lôi linh căn thì tốc độ phải ghê gớm hơn thế này nhiều " Sắc Quỷ ngồi trên vai hắn nói.
" Phong linh căn và Lôi linh căn dễ kiếm lắm à " Dạ Hàn vừa giết xong một con yêu thú Nhất giai, hắn đáp.
" Tại chủ nhân chưa tìm tới nơi tồn tại của nó, mà có thấy cũng chưa chắc có được. Hầu hết các yêu thú đều có hệ nguyên tố ngẫu nhiên, chỉ có một số loài tồn tại cấp bậc cao mới có Phong hệ và Lôi hệ " Sắc Quỷ liền giải thích.
" Yêu thú cấp bậc cao ?" Dạ Hàn nghe mà có chút khó hiểu.
" Yêu thú cấp bậc cao là yêu thú từ bậc Ngũ giai trở lên, chiến lực mạnh mẽ, hệ hiếm thì con có con không. Thậm chí Quang hệ, Ám hệ cũng có thể xuất hiện, và tùy vào độ hiếm ấy mà yêu thú được chia theo cấp bậc khủng bố ! Ví dụ một con yêu thú Hoàng Phi Điểu, là yêu thú bay trên không, từ bậc Ngũ giai trở xuống thì chúng chỉ có Kim hệ, còn Ngũ giai trở lên thì có vài con mang Phong hệ, xác suất là một vạn con mới có một con mang Phong hệ !" Sắc Quỷ đáp.
" Hiếm tới vậy cơ à ?" Dạ Hàn bất ngờ. Xác suất đó không phải con số nhỏ đâu.
" Còn Quang hệ và Ám hệ ghê gớm hơn. Hầu như chỉ có yêu thú đặc thù hay nuôi dưỡng từ nhỏ mới có khả năng sinh ra hai hệ này, và đương nhiên lực công kích của hai hệ này phải gọi là khủng bố nếu như yêu thú đó trưởng thành. Tuy nhiên, muốn nuôi một con như vậy tốn rất nhiều tài nguyên, Cửu cấp thế lực hên xui mới có được vài con mang Quang Ám hệ !" Sắc Quỷ nói tiếp.
" Và cũng có thể xuất hiện hậu duệ của các thần thú hay thánh thú hồi xưa ! Nhưng hầu như chỉ mang dòng máu lai là nhiều, dòng máu thuần khiết thì chỉ đếm được trên đầu ngón tay mà thôi !" Sắc Quỷ nhớ đến từng con thánh thú lẫn thần thú mà cảm thán.
" Mang huyết mạch của Thần thú, Thánh thú !" Dạ Hàn kinh ngạc. Phải biết huyết mạch Thánh thú có thể đã khó khăn gấp vạn lần cái hệ hiếm kia, Thần thú thì vạn năm có một, hầu như chỉ là truyền thuyết mà thôi.
" Chủ nhân cũng đừng có quá lo lắng, nếu như vận may mỉm cười thì ngài cũng có thể có Thánh thú !" Sắc Quỷ khuyên nhủ.
" Ta biết rồi !" Dạ Hàn gật đầu. Sắc Quỷ nói đúng, nếu như vận may mỉm cười thì hắn cũng có thể sẽ có một con yêu thú mang huyết mạch Thánh thú.
Xoẹt…
Lại thêm một con Nhị giai ngã xuống, thanh Nguyệt Sát Chủy Thủ trở nên sắc bén hơn bất kì lúc nào, yêu thú chết dưới lưỡi dao của nó đã đếm tới hàng trăm.
[ Keng, triệu hoán huyết mạch ngẫu nhiên thành công ]
[ Keng, Chúc Mừng kí chủ nhận được Huyết Mạch Thần Thú Huyết Sát Hung Lang ]
Tiếng hệ thống vang lên.
" Huyết Mạch Thần Thú !!!" Dạ Hàn trố mắt nhìn phần thưởng. Mới hồi sáng còn nhắc tới lũ thần thú, bây giờ hệ thống lại ban cho hắn một huyết mạch thần thú. Quả là hệ thống trêu ngươi hắn mà.
" Sắc Quỷ, giải thích cho ta Huyết Mạch Thần Thú Huyết Sắc Hung Lang này đi ?" Dạ Hắn liền kêu Sắc Quỷ giải thích.
Nhưng đúng lúc này, quyển sách trên tay Sắc Quỷ rơi xuống đất, khuôn mặt nó kinh hoàng, tay chân run cầm cập làm Dạ Hàn có chút giật mình. Hắn đang nhìn thấy gì thế này, Sắc Quỷ đang sợ hãi sao !
" Sắc Quỷ, mi làm sao vậy ?" Dạ Hàn lên tiếng hỏi.
Sắc Quỷ không đáp lại, khuôn mặt vẫn còn biểu hiện sự kinh khủng, nó không đáp lại lời Dạ Hàn.
" Sắc Quỷ !!!" Dạ Hàn truyền âm hét lớn.
Sắc Quỷ liền lấy lại một chút thanh tỉnh, nó liền quay sang Dạ Hàn đang có chút hiếu kì nhìn nó.
Cũng may mắn là Uyển Linh Ngọc không nhìn thấy sắc mặt kinh hoàng của nó lúc nãy, nếu không nàng cũng bị dọa sợ.
" Huyết Mạch Thần Thú Huyết Sắc Hung Lang là thế nào ? Nó là thứ gì mà mi cảm thấy sợ hãi như vậy ?" Dạ Hàn truyền âm hỏi.
Sắc Quỷ hít sâu một hơi, nó liền nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh thường ngày. Nó liền nói :
" Từ thời vũ trụ sơ khai được sinh ra, Đấng Sáng Tạo đã tạo ra các tiểu hành tinh. Ông tạo ra loài người và các yêu thú cùng sống với nhau trên các tiểu hành tinh. Lúc đấy sinh vật lẫn con người đều không biết gì đến linh lực, con người sống theo kiểu hái lượm và săn bắt yêu thú, trong khi đó yêu thú như những động vật bình thường chỉ dùng sự mạnh mẽ của cơ thể mà chống lại loài người. Tuy nhiên, cách đây hơn một trăm ngàn năm, một thiên thạch bí ẩn mang nguồn năng lượng lớn nổ tung, từng mảnh vỡ năng lượng văng tứ phía và lao xuống các tiểu hành tinh. Kể từ đó, thiên địa bỗng nhiên có thêm một thứ gọi là linh khí, và con người sau đó liền biết đến linh lực.
Con người nhận biết được linh lực và tu luyện để có thể thành tiên thì làm sao yêu thú không biết, bọn chúng bắt đầu biết cách hấp thu thiên địa linh khí để trở nên mạnh mẽ, cứng cáp hơn.
Nhưng con người thì chưa dừng lại, bọn họ trở nên tham lam hơn, điên cuồng chém giết yêu thú để đạt được yêu hạch mà đột phá cảnh giới. Để chống lại sự điên cuồng chém giết của nhân loại, yêu thú cố gắng mạnh mẽ hơn và bắt đầu chống trả. Cuộc chiến ấy kéo dài đến tận hơn hai mươi ngàn năm sau, con người và yêu thú bất phân thắng bại. Số thương vong thì đếm không hết. Cuối cùng thỏa hiệp cùng tồn tại.
Lúc đó, những người có tu vi Độ Kiếp Kỳ thì phi thăng thành thần, yêu thú Thập giai thì phi thăng trở thành thần thú. Tuy nhiên lúc đó muốn phi thăng thì khó hơn một ngàn lần so với bây giờ, chỉ có đúng năm người phi thăng thành thần, đó là Ngũ Hành Đại Đế, Thời Không Đại Đế, Long Thần Đại Đế, Tiên Hậu và Phong Lôi Đại Đế.
Còn về phía yêu thú, có tận mười con yêu thú phi thăng thành thần thú gồm Kim Long, Hỏa Phượng, Băng Quy, Thổ Hùng, Mộc Lân, Hung Lang, Tà Sư, Ưng Vương, Yêu Hồ, Ma Hổ. Mười yêu thú đại diện cho mười loài mạnh nhất lúc bấy giờ.
Trong đó Hung Lang và Kim Long là hai loài mạnh nhất, cả hai điều khiển toàn bộ đám thần thú còn lại, cùng năm vị đại đế chưởng khống toàn bộ tiên giới.
Tuy nhiên hơn mười ngàn năm sau, khi cả mười thần thú và năm vị đại đế tiến vào hỗn độn vũ trụ thì dị biến phát sinh. Một nghịch long xuất hiện, nó mạnh mẽ và điên cuồng tàn phá, dùng sức mạnh của mình mà chèn ép mười con thần thú. Nhờ kết hợp với ngũ thần đại đế thì cuối cùng cũng giết chết được con nghịch long nhưng đổi lại là sự rạn nứt giữa các vị thần thú. Nghịch long đã làm thay đổi tâm trí của Hung Lang, với bản tính kiêu ngạo của mình, nó muốn mình là mạnh nhất và vượt qua Kim Long. Nó trở nên hung bạo, tàn nhẫn, điên cuồng và liều lĩnh hơn bất cứ gì, theo đó nó kêu gọi Tà Sư, Ma Hổ, Yêu Hồ, Ưng Vương cùng nhau đánh chiến để trở thành mạnh nhất.
Thấy sự chia rẽ nội bộ đó, Kim Long, Hỏa Phượng, Băng Quy, Mộc Lân và Thổ Hùng cùng nhau nghênh chiến. Trận đánh hủy diệt toàn bộ gần như một nửa Thiên giới, và bên Kim Long chiến thắng.
Sau đó, Hung Lang và bốn thần thú còn lại liền rời khỏi Thiên Giới, chúng liền rủ nhau xuống địa ngục, trở thành Ngũ Đại Ma Thú nơi đó.
Và từ đó, Thiên Giới thì chỉ có năm vị thần thú là Kim Long, Hỏa Phượng, Băng Quy, Thổ Hùng, Mộc Lân.
Tuy nhiên thời gian trôi qua, Ngũ Đại Ma Thú lẫn Ngũ Đại Thần Thú cũng trở nên mất tích. Không ai thấy được bọn chúng xuất hiện nữa " Sắc Quỷ nói.