Chương 50: Trở lại Kính Thai Viện

"Bạch sư đệ, ngươi tìm về Ngàn Năm Một Giấc Mộng cho Nam Ly Thư Viện chúng ta, quả thật là một cái công lớn, chờ sau khi ta gặp viện trưởng, viện trưởng tất nhiên sẽ có trọng thưởng cho ngươi." Hiền Nhân Thần Cương đem Bạch Thương Đông dẫn vào trong phủ thành chủ, sau khi khen ngợi mấy câu, định lấy đi Ngàn Năm Một Giấc Mộng trong tay Bạch Thương Đông.

Bạch Thương Đông hơi hơi thu tay lại, để cho Hiền Nhân Thần Cương bắt hụt, lạnh nhạt nói: "Thần Cương sư huynh, vẫn là để cho chính ta mang theo Ngàn Năm Một Giấc Mộng đi ra mắt viện trưởng đi."

Sắc mặt của Hiền Nhân Thần Cương có chút khó chịu: "Bạch sư đệ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ mạnh mẽ đoạt công lao của ngươi sao? Ngươi cũng quá coi thường Thần Cương ta rồi. Không phải là ta không cho ngươi đi gặp viện trưởng, chỉ là ngươi là người mang tội, nếu như không có viện trưởng phê chuẩn, ngươi cần phải tiêu diệt mười vạn Ma Nhân, tấn thăng thành Thánh phẩm Văn Sĩ, mới có thể rời khỏi Thiên Ma Tràng."

"Nếu ta không thể rời Thiên Ma Tràng, vậy hãy để cho chính viện trưởng tới Thiên Ma Tràng xem Ngàn Năm Một Giấc Mộng đi." Bạch Thương Đông xoay người liền muốn rời khỏi phủ thành chủ.

"Càn quấy, mặc dù ngươi tìm được Ngàn Năm Một Giấc Mộng, thế nhưng đao này là đồ vật quan trọng của Nam Ly Thư Viện ta, há có thể để cho ngươi tùy hứng làm." Hiền Nhân Thần Cương giận dữ, tay trái khẽ nhúc nhích, thần quang ngưng tụ thành một bàn tay màu xanh lục, trực tiếp đã chộp lấy Ngàn Năm Một Giấc Mộng trong tay Bạch Thương Đông, muốn cưỡng ép cướp Ngàn Năm Một Giấc Mộng đi.

Thân hình Bạch Thương Đông không nhúc nhích, đối mặt với lực lượng cấp Hiền Nhân, hắn liền thời gian phản ứng cũng không có, nhưng mà Ngàn Năm Một Giấc Mộng chỉ khẽ ngâm một tiếng, mang theo bàn tay Bạch Thương Đông tự động chém về phía bàn tay ánh sáng màu xanh của Hiền Nhân Thần Cương, tựa như ảo mộng khói bụi, trực tiếp đem bàn tay ánh sáng màu xanh kia chém đứt.

Mặt Hiền Nhân Thần Cương liền biến sắc, kinh hãi nói: "Ngàn Năm Một Giấc Mộng vậy mà sinh ra linh trí, chẳng lẽ là ngươi đã được nó công nhận rồi?"

"Thần Cương sư huynh còn muốn kiên trì mang đi Ngàn Năm Một Giấc Mộng nữa không?" Bạch Thương Đông bình tĩnh nhìn Hiền Nhân Thần Cương, mặc dù Bạch Thương Đông không biết tại sao Ngàn Năm Một Giấc Mộng lại quan trọng đối với Nam Ly Thư Viện như vậy, nhưng mặc kệ là như thế nào, nguyên nhân Ngàn Năm Một Giấc Mộng quan trọng, đều không chỉ bởi vì nó là một món thần binh Thánh phẩm Cấp Hiền Nhân.

Bây giờ Ngàn Năm Một Giấc Mộng đã tự sinh ra linh trí, nếu không phải là được nó công nhận, Hiền Nhân cũng không thể khống chế nó, coi như là Chí Nhân cưỡng ép khống chế nó, cũng khó mà phát huy ra uy lực chân chính của nó.

Mà để cho một thanh Thần binh Thánh phẩm cấp Hiền Nhân công nhận, xác thực là quá mức khó khăn, không người nào dám chắc chắn, mình nhất định có khả năng làm ta văn chương để cho Thần binh Thánh phẩm cấp Hiền Nhân công nhận, coi như là Chí Nhân cũng không được.

"Ta không có quyền lực cho ngươi rời khỏi Thiên Ma Tràng, đem chuyện đã xảy ra nói cho rõ ràng, ta sẽ báo cáo cho viện trưởng, sau đó sẽ để cho viện trưởng làm ra quyết định." Hiền Nhân Thần Cương khôi phục bình tĩnh, thần sắc cổ quái nhìn Bạch Thương Đông nói.

Bạch Thương Đông đem chuyện đã xảy ra nói lại một lần, nhưng mà đã là phiên bản sửa đổi qua, hoàn toàn không nói ra Phương Kiếm Hào cùng Cổ ma điện, chỉ nói là bọn họ là bị bầy Hắc Giác Thỏ đẩy vào trong động đất, sau đó ngoài ý muốn phát hiện ra thềm đá, sau đó chính là Bạch Thương Đông dùng một bài « Hoa Phi Hoa » đạt được Ngàn Năm Một Giấc Mộng công nhận, ỷ vào Ngàn Năm Một Giấc Mộng giết ra ngoài động đất, chuyện khác đều là một chữ chưa từng nhắc tới.

Đây là lời khai mà Bạch Thương Đông cùng Ninh Tuyết, Lưu Thiên Thành đã thống nhất, chỉ cần bọn họ không nói, người khác cũng không nghĩ ra bọn họ lại từng lên Tiên Phong, Bạch Thương Đông còn giải ma danh của một vị Ma Đế.

Tầm quan trọng của Ngàn Năm Một Giấc Mộng đối với Nam Ly Thư Viện, so với tưởng tượng của Bạch Thương Đông còn lớn hơn, bọn họ mới chỉ ở trong phủ thành chủ một đêm, sáng sớm ngày hôm sau Hiền Nhân Thần Cương liền nói cho Bạch Thương Đông, viện trưởng đã chấp thuận hắn rời khỏi Thiên Ma Tràng, hơn nữa còn để cho Hiền Nhân Thần Cương tự mình đưa bọn họ trở về thư viện.

Bên trong thư phòng của viện trưởng trên Nam Ly chủ đảo, Phó Thanh Y đứng ở bên cửa sổ, ngưng mắt nhìn mặt biển xa xa, thần sắc kỳ dị không nói ra được, tâm tình phức tạp lan tràn ở trên mặt.

"Viện trưởng, thật sự để cho Bạch Thương Đông trở về Kính Thai Đảo? Ngươi sẽ không sợ hắn trở thành Phó Tử Y thứ 2 sao?" Xích Long Hiền Nhân đứng ở cách Phó Thanh Y không xa lộ ra sắc mặt âm trầm nói.

"Hắn là Bạch Thương Đông, cũng không phải là Phó Tử Y." Phó Thanh Y bình tĩnh nói.

"Nhưng bọn họ thật sự là quá giống, tính tình của Bạch Thương Đông, còn có hành động của hắn, căn bản chính là Phó Tử Y lúc trước, chúng ta không thể lại để cho bi kịch tái diễn, cần phải phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện." Xích Long Hiền Nhân cắn răng nghiến lợi nói.

"Hai huynh đệ một mẹ sinh ra cùng nhau lớn lên cũng chưa chắc đã có vận mệnh giống nhau, huống chi Bạch Thương Đông cùng Phó Tử Y cũng không có bất kỳ quan hệ gì, không thể bởi vì trải nghiệm của bọn họ có chút tương tự, liền kết luận Bạch Thương Đông chính là một Phó Tử Y khác." Dừng lại một chút, Phó Thanh Y lại tiếp tục nói: "Huống chi, Ngàn Năm Một Giấc Mộng đã sinh ra linh trí, coi như là ngươi và ta, cũng không nắm chắc có thể được nó công nhận, bây giờ Bạch Thương Đông đã đạt được nó công nhận, đối với Nam Ly Thư Viện chúng ta cũng là một chuyện tốt, về sau sẽ có trọng dụng, ngươi nên rõ ràng."

"Bây giờ hắn càng quan trọng, về sau nguy hại cũng sẽ càng lớn, ngươi quên năm đó Phó Tử Y..." Xích Long Hiền Nhân vẫn không buông tha.

"Xích Long, chuyện năm đó, nên buông xuống thì buông xuống đi." Phó Thanh Y quay đầu lại, khẽ than vỗ bả vai Xích Long Hiền Nhân một cái: "Chuyện của Bạch Thương Đông cứ như vậy đi, đưa hắn về Kính Thai Đảo, trông coi Ngàn Năm Một Giấc Mộng thật tốt, đến thời điểm thích hợp dĩ nhiên là sẽ có chỗ hữu dụng."

"Bây giờ Kính Trần sư huynh đã đi trấn thủ tử quan, hắn lại là đệ tử duy nhất của Kính Trần sư huynh, đưa hắn trở về Kính Thai Đảo, chẳng phải là Kính Thai Viện kia sẽ do hắn làm chủ?" Xích Long Hiền Nhân cau mày nói.

"Vốn nên như thế, đi thôi." Phó Thanh Y không muốn nói thêm gì nữa.

Xích Long Hiền Nhân cũng không dám quá mức cãi lại Phó Thanh Y, chỉ đành thối lui ra ngoài thư phòng, chỉ là vẻ âm trầm trên mặt lại nồng đậm hơn.

Bạch Thương Đông vốn cho rằng sau khi hắn cùng Ninh Tuyết, Lưu Thiên Thành bị đuổi về Nam Ly Thư Viện, ít nhất sẽ có tam đường hội thẩm gì đó, nhưng kết quả lại không có chuyện gì xảy ra, Phó Thanh Y thậm chí ngay cả gặp cũng không gặp hắn một lần, liền để cho người đưa hắn về Kính Thai Đảo, chỉ là truyền lệnh dụ, để hắn ở lại Kính Thai Viện tu hành, không được cho phép thì không cho rời khỏi Nam Ly Thư Viện, cũng chính là không cho rời khỏi phạm vi 36 đảo Nam Ly.

"Bạch... Thiếu gia... tại sao ngươi trở lại rồi..." Tống Nhạc nhìn thấy Bạch Thương Đông trở lại, giật mình tới mức con ngươi đều sắp trừng rơi ra ngoài, dù là ai cũng sẽ cho rằng, Bạch Thương Đông bị đưa đi Thiên Ma Tràng, không có vài ba năm khẳng định là không có khả năng trở lại, ai biết lúc này còn chưa tới nửa tháng, Bạch Thương Đông vậy mà lại lành lặn trở lại.

"Tiểu Nhạc tử, ngươi đây là muốn đi đâu thế?" Bạch Thương Đông nhìn thấy Tống Nhạc cõng nhiều bọc quần áo, có chút giống như là muốn dọn nhà, khẽ cau mày hỏi.

"Bây giờ chính là thời điểm mỗi năm một lần thư viện thu nhận đệ tử chân truyền, ta muốn đi thử vận may một chút, nhìn thử xem có thể trở thành đệ tử chân truyền của viện nào đó hay không." Tống Nhạc nói.

"Ngươi đang nói chuyện gì thế? Ngươi là người của Kính Thai Viện ta, thế nào còn có thể bái nhập vào dưới cửa viện khác được?" Bạch Thương Đông lập tức không vui, toàn bộ Kính Thai Đảo trừ hắn ra chỉ có Tống Nhạc, các loại công việc nấu cơm giặt quần áo quét dọn lúc trước đều là Tống Nhạc làm, nếu như Tống Nhạc đi, chẳng phải là hắn sẽ phải một người độc thân ở lại Kính Thai Đảo, ngay cả một người nói chuyện sai sử cũng không có.

"Bạch thiếu gia, ta không có vận may tốt như ngươi, có thể trở thành đệ tử của Kính Trần đại nhân, ta chỉ là một đồng tử mà thôi, bây giờ ngay cả Kính Trần đại người đều không ở đây, ta ở lại Kính Thai Đảo còn có tác dụng gì? Ta cũng phải vì tương lai của mình tính toán một chút, cũng không thể cả đời ở chỗ này ngồi ăn rồi chờ chết đi?" Tống Nhạc cay đắng nói.

"Sư phụ ta không thu ngươi, ngươi có thể bái ta làm thầy mà" Tròng mắt của Bạch Thương Đông đảo một vòng, cười híp mắt nói.

"Ngươi? Vẫn là thôi đi." Tống Nhạc lại rất không nể mặt mũi lắc đầu một cái.

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com