Chương 5: Một lời kinh thiên nhân

Khối Thánh Đạo Bi Thánh Phẩm này khó chính là khó vì hai chữ đơn giản này, đêm, cô phong, cổ lầu cùng ánh sao, những thứ này đều là hình vẽ bình thường xuất hiện phía trên Thánh Đạo Bi, có thể là bởi vì quá bình thường, ngược lại khiến người ta cảm thấy không có chỗ để ra tay.

Có người miêu tả đỉnh núi cao, có người ca ngợi màn đêm thần bí, có người ca tụng ánh sao tốt đẹp, có người hoài niệm cổ lầu tang thương.

Trong đó cũng không thiếu lời hay ý đẹp, nhưng không có một phần thi từ ca phú nào được khối Thánh Đạo Bi Thánh Phẩm này đồng ý.

Với thực lực của Cung gia, có Thánh Đạo Bi Thánh Phẩm là một chuyện cực kỳ khó khăn, may mắn đây chỉ là một khối Thánh Đạo Bi Thánh Phẩm cấp Văn Sĩ, hơn nữa có Nam Ly học viện che chở nên Cung gia mới có thể giữ được.

Nhưng vẫn có rất nhiều cường giả hoặc quyền quý, lợi dụng lực lượng của chính mình hoặc là quyền lực, mang theo hậu bối tài tình trác tuyệt của mình đi tới Cung gia, muốn chinh phục khối Thánh Đạo Bi Thánh Phẩm này, kết quả là người nào cũng đều không công mà về.

Toàn bộ Thanh Châu không biết đã có bao nhiêu anh hùng hào kiệt, khi còn thiếu niên đều đã từng đã đến Cung gia khiêu chiến khối Thánh Đạo Bi Thánh Phẩm này, kết quả toàn bộ lại ảm đạm thối lui, chưa từng có một người nào có thể có được Chân Mệnh Đạo Ấn Thánh phẩm trong bia này.

Bạch Thương Đông nhìn hình vẽ khắc trên tấm bia một hồi, trong lòng đã có chủ ý, nghĩ tới một bài cổ thi cực kỳ thích hợp với bức họa này.

Hít sâu một hơi, vận chuyển Thương Thiên Bá Khí Quyết, cả người hắn dường như đã trở thành một phần trong thế giới, khí thế hòa cùng thiên địa thành một thể, ngón tay bắn ra, dường như toàn bộ khí trong thiên địa đều tụ lại trên đầu ngón tay hắn, tạo thành một luồng khí màu trắng vô cùng sắc bén.

" Lầu cao dù trăm thước."

Đầu ngón tay của Bạch Thương Đông phá vỡ Thánh Đạo Bi Thánh Phẩm cứng rắn tới cực điểm, tựa như một mũi nhọn bằng sắt bắt đầu khắc lên phía trên một dòng chữ viết.

"Khí lực rất tốt, vậy mà có thể tùy tiện phá vỡ Thánh Đạo Bi Thánh Phẩm, Trúc Cơ pháp quyết « Thương Thiên Bá Khí Quyết » của Đỉnh Thiên Hiền Nhân quả nhiên lợi hại." Hắc Hà Chân Nhân cau mày lại.

"Câu thứ nhất dùng từ không tệ, cách miêu tả rất sinh động." Viêm Sơn Chân Nhân tán thưởng, nhưng ông ta cũng chỉ cảm thấy không tệ mà thôi, theo như ông ta biết, trong những người khiêu chiến lúc trước, cũng không phải chưa từng có câu hay như vậy, hơn nữa còn có không ít, lấy tiêu chuẩn như vậy còn chưa đủ để Thánh Đạo Bi Thánh Phẩm công nhận.

Hai mắt đẹp của Cung Tố Quân lại lóe lên, trong ánh mắt nhìn về phía Bạch Thương Đông lộ ra vẻ khó tin, trình độ của câu thơ này rõ ràng đã vượt qua nhận thức của nàng về Bạch Thương Đông, có tài văn chương như vậy, sao Bạch Thương Đông lại liên tiếp thất bại bốn lần khi khiêu chiến Thanh Liên Thánh Đạo Bi đây?

" Tay hái được trăng sao."

Gần như không có chút do dự nào, Bạch Thương Đông lại khắc xuống câu thứ hai, lực đạo đều đặn, bút họa giãn ra, không hề có biểu hiện của việc cố hết sức.

"A, câu tiếp này rất hay, ý cảnh đẹp ." Viêm Sơn Chân Nhân vỗ tay khen ngợi, câu này đã không đơn thuần là chữ viết đặc sắc nữa, mà là có đột phá cực lớn về ý cảnh.

Đôi mắt đẹp của Cung Tố Quân chớp liên tục, giống như không biết Bạch Thương Đông vậy.

"Hình như viết cũng không tệ."

"Có chút thú vị."

". . ."

Trình độ văn học của một đám đệ tử Cung gia còn chưa đủ, chẳng qua chỉ cảm thấy hai câu này không tệ, nhưng lại không biết tốt thế nào, tốt ở ra sao.

" Không dám lời to tiếng."

Ngay sau đó Bạch Thương Đông lại viết xuống câu thứ ba.

" Không dám lời to tiếng, câu này có chút kỳ quái, giống như không có có liên quan gì với hình vẽ trên bia Thánh Đạo vậy." Viêm Sơn Chân Nhân hơi nghi ngờ nhìn Bạch Thương Đông viết câu thứ ba, không biết Bạch Thương Đông viết câu này có ý nghĩa ở chỗ nào.

"Câu này đã yếu đi rồi, nhưng hai câu trước đã không kém rồi, Bạch thiếu gia cũng coi là tận lực." Hắc Hà Chân Nhân đứng ở một bên nói.

"Nào chỉ yếu đi, ta thấy căn bản là không có kiến thức, câu này hoàn toàn đã lạc đề rồi." Triệu Minh Phong bĩu môi rồi nói.

Dù sao Triệu Minh Phong cũng là thiếu niên, hôm nay hắn thu được Thanh Liên Chân Mệnh Đạo Ấn, vốn nên là người đứng đầu được người khác nhìn chăm chú, không nghĩ đến lại bị Bạch Thương Đông đoạt đi danh tiếng, trong lòng tự nhiên có chút khó chịu.

"Tố Quân, ngươi thấy thế nào?" Viêm Sơn Chân Nhân không để ý tới Triệu Minh Phong, quay sang hỏi Cung Tố Quân.

Cung Tố Quân vẫn nhìn Bạch Thương Đông, nhẹ giọng nói: "Câu này thoạt nhìn có vẻ không có quan hệ gì với hình vẽ phía trên Thánh Đạo, nhưng ta lại cảm thấy lại có chút liên quan, ta cũng không nói được."

Viêm Sơn Chân Nhân gật đầu một cái: "Ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng lại không nghĩ ra, câu này rốt cuộc có liên quan gì tới hình vẽ trên Thánh Đạo, chỉ có thể nhìn xem một câu tiếp theo hắn viết thế nào."

Trong lúc mấy người nói chuyện, Bạch Thương Đông đã viết nốt một câu cuối cùng xuống.

Hắc Hà Chân Nhân cùng Viêm Sơn Chân Nhân nhìn xong một câu đó, cũng không nhịn được "A" một tiếng.

" Kinh động đến trời cao*. . . Câu này. . ." Cung mỹ quân trợn to hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm câu này trên Thánh Đạo Bi, những lời phía sau đợi nửa ngày cũng không có nói ra.

*- Bài: Dạ túc sơn tự - Lý Bạch, bản dịch của: Điệp Luyến Hoa

"Câu này nhất định chính là tác phẩm của thần. Không dám lời to tiếng

Kinh động đến trời cao. Thì ra là như vậy. . . Thì ra là như vậy a. . . Hóa ra câu thứ ba có dụng ý ở chỗ này, thoạt nhìn như hai câu này hoàn toàn không liên quan gì đến hình vẽ khắc trên Thánh Đạo, nhưng hết lần này tới lần khác lại liền mạch với hai câu trước, dùng toàn bộ hình ảnh Thánh Đạo để tái hiện lại ở trên giấy, đường lối sáng tạo, ý tưởng rất mới, đột phá quy định của hình vẽ trên Thánh Đạo Bia, về mặt cảnh giới lại cao hơn một tầng, thật là thơ hay hảo cú khó được, hay." Viêm Sơn Chân Nhân vỗ tay khen ngơi, liên tục khen ba chữ "hay", nói ra suy nghĩ trong lòng của Cung mỹ quân.

Cung gia đệ tử trong vườn Văn Sĩ mặc dù không biết thơ này rốt cuộc hay thế nào nhưng bốn câu chữ trên Thánh Đạo Bi lóe lên ánh sao, lại khiến bọn họ biết rõ, đây tuyệt đối là một bài thơ hay, hơn nữa còn là một bài thơ hay thiên cổ truyền tụng, lưu danh bách thế, nếu không tuyệt đối không thể dẫn tới lực lượng trong Thánh Đạo Bi Thánh Phẩm.

"Thật sự thành công!" Gần như tất cả mọi người đều có chút khó tin nhìn Thánh Đạo Bi, lúc này ngay cả lời cũng không nói ra được, chỉ ngơ ngác nhìn bốn câu thơ kia đã giống như màn sang trắng lóa, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ.

Trên Thánh Đạo Bi vang lên vận luật đại đạo huyền ảo, thân bia màu đen giống như rơi vào trong nước mực nhanh chóng nhuộm không gian bốn phía thành màu đen, chỉ trong chớp mắt, trong chu vi mười mấy dặm ở thành Thanh Vân đều bị bóng tối bao phủ, mới vừa rồi còn trời xanh vạn dặm không mây, mà bây giờ lại là màn đêm bao phủ, cơ hồ đưa tay cũng không nhìn thấy năm ngón tay.

Trong vườn Chân Nhân của Cung gia có rất nhiều cường giả, người nào cũng hoàn toàn biến sắc, không biết chuyện gì đang xảy ra, ngẩng đầu nhìn đại đạo vận luật truyền tới từ trong vườn Văn Sĩ, lại chỉ thấy một màn sáng trắng lóa từ trong vườn Văn Sĩ bắn lên, dường như một nhát kiếm chém vào hư không, chém ngang đêm tối này.

Kiếm màn sáng kia chém qua nơi nào, dường như ở đó loáng thoáng có một bóng dáng thông thiên, từng tiếng như thần âm từ trong miệng bóng dáng thông thiên này chảy ra, từng câu từng chữ đều hóa thành thanh âm huyễn lệ đẹp như hoa, như thiên nữ tán hoa rơi xuống vườn Văn Sĩ.

Trong lòng rất nhiều cường giả Cung gia đều kinh hãi, rối rít bay về phía vườn Văn Sĩ, xa xa đã thấy một nam tử mặc áo xanh đứng ở giữa màn thiên hoa loạn vũ này, từng cánh hoa đều rót vào người, bay bay như tiên lâm phàm thế.

---------

Người dịch: Thờisênh239

Truyện được đăng tải độc quyền trên web Truyenyy.com