Chương 5: Thần Nghèo Phù Hộ - Chương 5

13

“Sao anh không ăn?” Tô Cùng ăn được một lúc mới nhận ra Lâm Phục chỉ gắp cho mình chứ chẳng ăn gì.

“Tôi đang ăn đây.” Lâm Phục hoàn toàn không thấy ngon miệng, gắp miếng rau ăn cho có, giả vờ như vô tình hỏi: “Ba mẹ cậu không sống cùng cậu à?”

Mắt Tô Cùng sáng trong veo, chỉ chỉ lên trần, nhẹ giọng nói: “Ba mẹ tôi ở trên trời.”

Vì đúng là các thần nghèo lớn đang ở trên Thiên Đình.

Bé con này, là cô nhi sao… Lâm Phục bỗng không thở nổi.

Tô Cùng cười ngu ngơ một lúc rồi như học sinh tiểu học khoe khoang về ba mẹ mình, sùng bái nói: “Trước đây ba mẹ tôi giỏi lắm.”

Các thần nghèo mạnh có thể khiến một tỷ phú phá sản trong vài ngày, cho nên bây giờ ít khi ra tay lắm!

Thì ra ba mẹ cùng mất khiến gia cảnh suy sụp… Lâm Phục hiểu sai hoàn toàn, nặng nề bỏ đũa, lẳng lặng nhìn khuôn mặt thanh tú xinh xắn của Tô Cùng.

Khó trách sao, người đáng yêu như em lại chật vật đến độ này, sếp Lâm chua xót nghĩ.

“Anh sao vậy?” Tô Cùng e dè nhìn anh.

Lâm Phục lắc đầu, giọng dịu dàng đến bay bổng, “Không sao, cậu ăn nhiều vào.”

Ăn xơm xong, Tô Cùng dọn hộp cơm cho vào túi, tiễn Lâm Phục xuống lầu rồi tiện đường vứt rác.

Tô Cùng đi trước, Lâm Phục đút ta trong túi quần thong thả theo sau, đầu đang suy tính.

“Không cột chặt miệng túi thì chưa vứt được.” Tô Cùng nghiêng đầu nói chuyện với Lâm Phục, đôi môi mềm vô tư cong cong, “Tòa nhà cũ rồi nên gián chuột nhiều lắm.”

Lâm Phục đau lòng nhìn cậu: …

“Có lần tôi ngủ mơ mơ màng màng, nguyên một tiểu đội chuột chạy qua mặt tôi.” Hình như Tô Cùng đang kể chuyện cười, “Làm nửa đêm tôi phải dậy rửa mặt, rửa mặt xong tỉnh ngủ, thế là thức cả đêm, ha ha ha.”

Lâm Phục chóng mặt quá, lặng lẽ bám vào tay vịn cầu thang: …

Tô Cùng tự kể xong còn tròn mắt chớp chớp, thấp thỏm bất an nhìn Lâm Phục, “Sao anh không cười? Không buồn cười hả?”

Rốt cuộc chuyện đó có gì vui hả! Lâm Phục điều chỉnh lại cơ mặt căng cứng, cười gượng mấy tiếng rất nể nang, hỏi: “Cậu có ý định đổi chỗ khác không?”

“Không có…” Tô Cùng ngượng ngùng cúi đầu kéo góc áo, “Tôi không có tiền đổi.”

Lâm Phục dán mắt vào phần ót trắng nõn lộ ra khi cậu cúi đầu, máu nóng dâng lên, chạy vội hai bước tới trước mặt Tô Cùng, nắm lấy cổ tay thon thon của cậu, mời: “Cậu có thể đến nhà tôi ở.”

Tô Cùng lập tức lắc đầu như trống bỏi, tóc bông xù lên, “Không được không được, vậy ngại lắm.”

“Có gì đâu mà ngại.” Lâm Phục nói rất kiên định, “Tôi có mấy căn nhà để trống, để không cũng phí, xem như cậu trông nhà thay tôi, không thì tôi cũng phải thuê người trông hộ thôi.”

Tô Cùng đỏ mặt vì bị Lâm Phục nắm tay, “Không được thật mà, nhà của anh nhất định rất đắt.”

Nhớ tới thói mê tín của Tô Cùng, Lâm Phục lặng thinh: …

Bất động sản của anh hoặc nằm trong khu đất vàng giá cao hú hồn, hoặc là biệt thự ngoại thành, đúng là rất đắt thật.

Tô Cùng cười khổ, “Nếu tôi vào ở sẽ cháy đó.”

Lâm Phục: …

14

Hai người im lặng cùng xuống lầu.

Một cậu nhóc khoảng bảy tám tuổi đang ngồi trước cửa tòa nhà khóc nức nở.

Tô Cùng nhìn thấy liền vỗ vai cậu nhóc một cái, hỏi: “Sao em khóc? Bị cô Lý mắng hả?”

Thì ra cậu bé này là con của cô Lý.

Cậu nhóc mắt đầm đìa nước, ngẩng lên thút thít giải thích quá trình mình xem tivi thêm mười phút không làm bài tập rồi bị mẹ mắng một trận ra sao.

Tô Cùng thở dài, “Nếu nhà anh có tivi để xem thì nhất định anh sẽ làm bài tập thật chăm chỉ.”

Cậu nhóc: …

Lâm Phục: …

Tô Cùng vò mái tóc mềm mềm của cậu nhóc một hồi, bảo: “Chờ ở đây nhé, anh đi mua đồ.”

Nói rồi Tô Cùng bỏ bịch rác xuống, chạy mất.

Hai phút sau, Tô Cùng thở hồng hộc chạy về, đưa cậu nhóc cây kẹo que dẹp dẹp màu sắc sặc sỡ, “Đừng khóc nữa, mẹ em thương em thôi.”

Co tính cô Lý hơi nóng, nhưng rất tốt, thường ngày cũng hay quan tâm Tô Cùng.

Cậu nhóc khóc sụt sịt xé giấy gói, liếm liếm que kẹo.

Tô Cùng khẩn thiết nói: “Em phải học hành chăm chỉ, sau này mới có việc làm nuôi sống bản thân.”

Cậu nhóc lau nước mắt, tập trung ăn kẹo.

Tô Cùng lại nói: “Nếu không chịu học, sau này sẽ nghèo như anh, cả kẹo cũng không dám tùy tiện mua, chỉ khi nào thèm lắm mới dám mua một cây.”

Lâm Phục lẳng lặng đỡ ót: …

Mặt cậu nhóc lập tức trở nên hãi hùng.

Hiển nhiên cách uy hiếp “nghèo như Tô Cùng” rất có sức chấn động với nhóc con này…

“Về nhà đi, cô Lý đã nấu sẵn cơm chờ em rồi đấy.” Tô Cùng cười hiền lành, “Lúc xuống lầu anh ngửi thấy mùi gà hầm.”

Cậu nhóc cúi đầu, “Dạ.”

“Kẹo ngon không?” Tô Cùng hỏi.

“Dạ ngon, cảm ơn anh.” Cậu nhóc lau lau cái mặt mèo mướp, cầm kẹo que chạy bịch bịch lên lầu.

“Đừng khách sáo.” Tô Cùng quyến luyến dõi theo que kẹo trên hành lang, xoay lại thì không thấy Lâm Phục đâu.

Tô Cùng nhìn quanh, không thấy anh, nghĩ là Lâm Phục về rồi nên xách bịch rác lên đi qua bãi đổ rác cách đó không xa.

Vứt rác xong, Tô Cùng đang định lên lầu thì tiếng của Lâm Phục vọng tới sau lưng: “Khoan đã.”

Tô Cùng quay lại, Lâm Phục ôm một núi kẹo que đứng đó.

Anh mua luôn cả đế cắm kẹo, trên đế kẹo màu vàng chanh in đầy nhân vật hoạt hình cắm chi chít đủ loại kẹo que, loại dẹp, loại tròn, loại xoắn nhiều màu, hình động vật, hình trái cây…

“Cho cậu.” Lâm Phục dúi núi kẹo vào lòng Tô Cùng, đột nhiên ý thức được mình hơi ngốc, tự cười mình rồi nói: “Lúc nãy cậu nói thích ăn.”

Cứ như thoắt cái trở lại năm sáu bảy tuổi.

“Oa… Cảm ơn anh!” Mắt Tô Cùng như sáng lên màu phản chiếu từ những que kẹo đủ sắc, có gì tan ra rồi chậm rãi lan tỏa trong đáy mắt.

Tuy kẹo que đã được che kín trong giấy gói cả…

Nhưng bầu không khí ấm áp đầy màu kẹo que bỗng chốc lại ngọt đượm như vị kẹo.

“Đừng khách sáo.” Lâm Phục tức tốc xoay người đi tới chiếc xe đậu sẵn từ lâu, mở cửa xe ngồi vào.

Qua cửa kính xe màu tối, Lâm Phục thấy Tô Cùng ôm núi kẹo, cười tít mắt không ngừng vẫy tay với mình.

Tiểu Trương chứng kiến trọn màn: …

Sếp Lâm của chúng tôi lấy sỉ hết kẹo que của cửa hàng bách hóa ấy cho cậu rồi.