Chương 18: Thần Nghèo Phù Hộ - Chương 18

34

“Mấy chuyện em kể anh còn nhớ không?” Tô Cùng chăm chú nhìn Lâm phục, vẻ mặt hơi mong chờ.

Nụ cười nở rộ trên mặt Lâm Phục, giọng như ngộ ra mọi chuyện, “Anh có ấn tượng, nhưng khuôn mặt người đó rất mơ hồ, không nhớ nữa… Thì ra chính là em, xem ra tín vật đính ước năm ấy hữu dụng lắm.”

Tô Cùng cười hạnh phúc, rồi lập tức xụ mắt oán trách: “Lúc đó anh mới năm tuổi, sao đã biết… biết… Không phải ra đường gặp ai anh cũng hẹn kết hôn với người ta đó chứ?”

Lâm Phục bật cười, “Sao vậy được.”

Vẻ mặt Tô Cùng dịu lại.

Lâm Phục lại ngứa miệng nói: “Chỉ những ai đẹp đẹp anh mới đi cầu hôn thôi, học được từ tivi đó.”

Môi Tô Cùng rũ xuống, “… À.”

Lâm Phục bổ sung: “Nhưng bao nhiêu năm nay, anh chỉ gặp có mỗi một người đẹp đẹp thôi.”

Thần nghèo bé nghĩ nghĩ, vẫn không vui, “Vậy mà anh còn không nhớ được mặt em.”

“Anh rất muốn nhớ, nhưng trẻ con mau quên mà.” Lâm Phục nắm bờ vai gầy gầy của Tô Cùng lắc lắc như làm nũng, nhẹ giọng dỗ: “Đừng giận em được không, anh trai nhỏ?”

Tiếng anh trai nhỏ này vừa trầm vừa ấm, hoàn toàn khác giọng trẻ con lanh lảnh hai mươi hai năm trước, nhưng vẫn như khi đó, trái tim Tô Cùng bỗng tan chảy.

Tô Cùng hoảng loạn ôm ngực, ngăn anh, “Đừng gọi em như vậy nữa…”

“Sao không được gọi em là anh trai nhỏ? “Lâm Phục đùa dai, ghé sát tai Tô Cùng kêu nhây: “Anh trai nhỏ, anh trai nhỏ, em thích anh, anh trai nhỏ đừng chạy mà.”

Tô Cùng xấu hổ bịt tai, chạy qua góc khác, đối diện chỗ Lâm Phục theo đường chéo xa nhất.

Giường vừa ráp xong, Tiểu Trương nghiêm nghị nhìn chiếc giường, bình thản như không nghĩ gì, cả người là một chữ tĩnh to đùng.

Ai dồ ô~ A dồ ô ô ô ô~

“Sếp Lâm, giường ráp xong rồi.” Tiểu Trương FA bình tĩnh nhìn Lâm Phục.

Mau cho tôi rời khỏi cái chốn có hại cho dân FA này đi.

“Ừm.” Lâm Phục chớp mắt chuyển mode nghiêm túc, “Cậu về đi.”

Tiểu Trương bị ngược tới rỗng mạch máu: “Tạm biệt sếp.”

Trong nhà chỉ còn Lâm Phục và Tô Cùng, Lâm Phục lấy nút áo thời cấp ba của mình ra, bước tới chỗ Tô Cùng, “Được rồi… Không chọc em nữa… Cái nút này anh còn nhớ, hôm tốt nghiệp trung học anh treo áo trên khung thành để vào toilet, lúc ra thì thấy mất nút thứ hai, anh còn tưởng bạn gái nào bứt, thì ra là em.”

Thời Lâm Phục học cấp ba có thời gian một truyền thuyết cực kì thịnh hành, nút áo thứ hai trên đồng phục gần trái tim nhất, chủ nhân chiếc áo đưa nút này cho ai gnhĩa là người đó nằm trong tim mình, cho nên khi tốt nghiệp nút áo thứ hai của các học sinh được yêu thích thường bị người hâm mộ xin.

Còn lý do tại sao lời đồn từ Nhật Bản lại phổ biến trong trường của Lâm Phục đến thế là có lẽ vì đồng phục của trường anh lúc nào cũng có nút, nếu là kiểu áo thể thao suông thì đương nhiên không chơi được trò này.

“Ừm, cái nút này em nhân lúc anh không chú ý… trộm đi.” Tô Cùng nói, xấu hổ ôm kín khuôn mặt nhỏ nhắn, “Nhất định có rất nhiều người xin anh, em không muốn anh… anh cho người khác.”

“Vậy nghĩa là, từ lúc đó em đã bắt đầu yêu thầm anh rồi?” Lâm Phục cười khẽ, vuốt ve nút áo hỏi.

35

Đó là một buổi chiều lác đác tiếng ve.

Nhóm học sinh vừa thi cuối cấp ba xong nhàn nhã đợi đến lễ tốt nghiệp tổ chức trong hội trường chiều nay.

Trời rất nóng, Lâm Phục cởi áo ngoài bộ đồng phục bắt buộc mặc khi dự lễ khoác lên vai, một tay cầm nước suối ướp lạnh, vừa đi đến chỗ hàng cây sau sân thể dục vừa uống ừng ực.

Nam sinh mười tám tuổi chiều cao đã vượt trội rồi, vẫn còn chút gầy gò tuổi thiếu niên. Bắp tay dưới áo sơ mi cộc tay tuy gầy nhưng đã có đường cong cơ bắp, tuấn tú mà không quá nữ tính, đang giữa độ có thể cưng là mỹ thiếu niên. Gió nóng cuối hè cuốn theo bụi cát thổi tới, Lâm Phục nheo mắt, thấp thoáng thấy một người đứng ngoài hàng rào của trường.

Để Lâm Phục không nhớ mặt, Tô Cùng đeo khẩu trang rất to, kéo vành nón lưỡi trai xuống rất thấp, chỉ lộ ra đôi mắt mong mỏi lẫn mừng rỡ nhìn Lâm Phục đang chạy về phía mình xuyên qua sân thể thao.

Tự ý nghịch chuyển số mệnh bắt đầu xuống dốc từ năm mười tuổi của Lâm Phục, lúc ấy Tô Cùng đã phải chịu thần lực bắn trả tám năm. Áo thun xanh giặt đến phai màu mặc trên cơ thể gầy gò chỉ cần một cơn gió cũng đủ thổi bay, tay xách bao tải đựng chai rỗng. Khu quanh trường học dễ nhặt vỏ chai, túi đã đầy phân nửa, nhìn qua góc túi đã mòn gần trong suốt đến có thể thấy được số chai bên trong.

Lâm Phục đi tới dưới tàng cây cách Tô Cùng vài bước, liếc mắt nhìn Tô Cùng và bao tải trong tay cậu.

Tô Cùng xấu hổ cực kì, hai gò má dưới khẩu trang nóng bừng, xoay người định đi.

“Khoan đã.” Lâm Phục lại chợt lên tiếng gọi cậu, ngẩng lên, ừng ực uống cạn nửa chai nước còn lại, nhặt thêm chai coca không biết ai ném ở góc tường lên, đưa cả hai chai cho cậu qua khe hở trên hàng rào, rất thân thiện, “Cho cậu.”

“… Cảm ơn.” Tô Cùng cảm ơn nhỏi xíu, cầm lấy vỏ chai hối hả cho vào túi như bị bỏng.

Lâm Phục cong một bên môi, cười hư hỏng, không nói gì, quay lại tìm chỗ sạch sẽ dưới táng cây ngồi, hóng gió, cúi đầu chơi điện thoại, chờ buổi lễ bắt đầu.

Tô Cùng vốn định đi bất động, đứng yên tại chỗ ngơ ngác nhìn bóng nghiêng anh tuấn của Lâm Phục.

Tim đột nhiên đập mạnh không kềm được.

Tám năm trước không ra tay được, bây giờ lại càng không, Tô Cùng nghĩ.

Cậu thích thấy Lâm Phục tuấn tú, tự tin mà thiện lương như thế này, anh đi qua chỗ nào cũng để lại tia sáng.

Thế là, chiều hôm ấy, nút áo thứ hai của Lâm Phục mất tích.

Người ta cho mình vỏ chai, mình lại trộm nút áo người ta, mình xấu xa quá… Thần nghèo bé lần đầu tiên trộm đồ trong cả đời thần nắm chặt nút áo trốn sau gốc cây to sau sân thể dục, lồng ngực mỏng hô hấp kịch liệt.

Có tật giật mình, cậu không dám nhìn chiếc nút áo, chần chừ một lúc rồi thò tay vào túi quần nâng niu lấy một cây kẹo que ra, xé vỏ bỏ vào miệng cho đỡ sợ.

Đến khi trên sân chẳng còn ai, tất cả đã tham dự lễ tốt nghiệp, Tô Cùng mới dè dặt mở lòng bàn tay xem tang vật đã nóng hổi, đặt lên vị trí trái tim trên ngực mình.