Bầu trời mây đen cuồng cuộn, trong còn có những đạo sấm chớp màu vàng lưu động, tỏa ra một luồng uy áp khủng khiếp, ở bên dưới Lưu Phong cảm thấy khí huyết có chút không thông, đến việc thở cũng khó khăn.
Đột nhiên một đạo màu vàng lôi điện từ trên trời giáng xuống, Lưu Phong thấy vậy lập tức thở nhẹ nghĩ thầm: “Lần này thiên kiếp liền không có gì lo lắng.” Nhưng một giây sau hắn liền giật mình, bộc phát một thân tu vi cuồng cuộn chân khí lập tức bành trướng, thối thể công pháp đều triển khai.
Đạo lôi kiếp một giây trước còn nhỏ bé, một giây sau liền lột xác thành một con Kim long top hơn mười trượng giương nanh múa vuốt, bổ vào người hắn.
“Ầm..”
Lôi kiếp chi lực ăn mòn chân khí, đánh sâu vào và bắt đầu tàn phá cơ thể hắn. Lưu Phong không kiềm được phải thét to lên.
“Aaa..”
Sau hơn mười giây, đạo thứ nhất thiên kiếp mới tan đi. Thân thể Lưu Phong đầy máu tươi, quần áo bị đốt cháy, miệng chảy ra tiên huyết, thân thể tàn tạ đứng giữa không trung.
Nếu lượt đầu thiên kiếp hạ xuống mà hắn không bộc phá khí tức, dùng cuồng bạo chân khí để để đón lấy thiên kiếp, thì có lẽ giờ đây cảnh cặn bã cũng không còn.
Nghĩ đến cảm giác đó làm hắn cảm thấy hoảng sợ, chắc sau đợt tấn thăng lần này sẽ làm cho hắn thêm một cái bóng tối, trong thâm tâm yếu ớt của hắn. Sau đó, hắn lập tức từ trong túi trữ vật lấy ra vài viên đan dược nhét vào miệng.
Sau một hồi suy nghĩ, hắn liền lấy ra một cái trận bàn, tiết ra một chút chân khí kích phát trân bàn, khiến trận văn trên đó tỏa sáng kết lại thành hình “Ngũ Hành Liên Hoàn Trận”. Sau đó hắn lấy hộ thuẫn ra để đối mặt với đạo thứ hai.
Sau đó, trên bầu trời đầy mây lôi điện cuồn cuộn hơn, uy áp phát ra còn khủng bố hơn ban nãy rất nhiều. Ngay lúc đó, có một bàn chân bước ra khỏi đám mây đen, thân thể mặc giáp vàng óng, tay cầm trường thương, ngũ quan lại mờ ảo không thấy rõ.
Ở dưới, Lưu Phong nhìn lên cao vẻ mặt biểu lộ lập tức cứng đờ, thiên kiếp hôm nay chơi đồ hay sao vậy, phái luôn cả một thiên binh xuống để độ hắn.
Thiên binh lập tức phóng tới, với vận tốc cực nhanh còn để lại một đạo bóng mờ tại chỗ, mà bản thể đã đến trước mặt Lưu Phong.
Trường thương đâm thẳng vào ngực Lưu Phong, nhưng bị hắn lấy khiên đỡ lại. Nhưng do dư chấn quá mạnh, khiến hắn văng xa đập thân thể của hắn đập vào trong động phủ. Động phủ tạm thời của hắn tuy cực kỳ cứng rắn nhờ trận pháp nhưng vẫn bị hắn va vào thủng một lỗ cực to.
Lưu Phong bên trong đống đổ nát, miệng phun ra một ngụm tiên huyết, hắn không khỏi hoảng sợ nói: ”Khụ Khụ!! Lần này có khi phải bồi cả cái mệnh vào quả thiên kiếp này rồi.”
Sau hai hô hấp, hắn lập tức hoàn hồn kết pháp ấn, hét lớn: ”Ngũ Hành Liên Hoàn Trận, toàn lực khai mở."
Trận pháp lập tức sáng hừng hực lên, tỏa ra khí tức ngũ hành khóa chặt thân hình của thiên binh, hạn chế sự di chuyển của nó, các loại nguyên tố “Kim; Mộc; Thủy; Hỏa; Thổ” liên tiếp vây công, bào mòn lực lượng của thiên binh.
Còn Lưu Phong thì đứng dưới động phủ của mình bấm pháp quyết duy trì trận pháp, nhưng trận pháp này quá cường đại, khiến tinh thần lực chân khí của hắn tiêu hao cực lớn.
Nhưng hắn vẫn vui vẻ duy trì đại trận, vừa duy trì vừa cắn đan dược để khôi phục chân khí và tinh thần lực.
Sau một nén nhang, thiên binh bị đại trận bào mòn hết năng lượng thiên kiếp, lập tức tan vỡ hóa thành một bầy quang điểm bay về phía hắn dung nạp vào cơ thế, không khỏi khiến hai mắt của hắn sáng bừng lên, hưởng thụ cảm giác thể chất của mình tăng lên diện rộng.
Cách đó khoảng trăm dặm có một lão giả thần bí cũng khiếp sợ, lắp bắp nói: "Hạ giới này lại có người có thể đón nhận Hạo Kiếp, thật khiến lão già này cũng cảm thán không thôi, không biết vị đang độ kiếp này có phải là ai chuyển thế hay không."
Nhưng lão giả thần bí này cũng không lo chuyện bao đồng. Bởi vì, một khi lại gần lỡ như dính vào thì thiên kiếp tăng đến cảnh giới của hắn, thì bồi cả cái mạng vào.
Trong khi đó, Lưu Phong đang nhìn thẳng lên trời với vẻ mặt ngưng trọng, lượt thiên kiếp cuối cùng xuất hiện nhanh hơn hắn tưởng tượng, lần này là một thiên tướng trên thân mặc khôi giáp, ngũ quan lộ rõ ra một khuôn mặt anh tuấn.
Uy áp kèm thân, của thiên tướng khiến Lưu Phong cảm giác như khí huyết trên thân bị trì trệ lại, chân khí khó lưu thông, trên miệng hắn tiên huyết liền chảy xuống lần nữa, trong lòng Lưu Phong thầm nói: "Thật cường đại, liền thiên binh lúc trước liền không bằng một phần mười thiên tướng này."
Thiên tướng trên trời bắt đầu triển khai pháp quyết, bắn ra một luồng tử quang bay về phía hắn thì hắn cảm thấy mình bây giờ cũng khó thoát khỏi một kiếp, vừa tới chỗ hắn còn khoảng một trượng thì bỗng dưng tan biến.
Phía trước hắn bỗng dưng xuất hiện một luồn ánh sáng xanh, huyễn hóa ra một đoạn kiếm bị nát đến không thể nát hơn.
Đoạn kiếm kia, lập tức bay đến tay của Lưu Phong, ý bảo hắn là sử dụng mình để bảo vệ bản thân.
Nhưng hắn vừa mới cầm lên thì xém chút nữa ngã sấp mặt xuống đất, vì đoạn kiếm tuy chỉ còn chuôi, nhưng không ngờ nó lại nặng đến thế, ít nhất cũng phải mấy vạn cân chứ chẳng đùa.
Hắn lập tức vận dụng hết khí huyết, chân khí bổ trợ dồn hết vào thanh kiếm rồi vung một cái, một luồn sức mạnh trong thanh kiếm bộc phát ra bên ngoài, hình thành một nhát kiếm khí màu xanh bay thẳng đến chỗ thiên tướng, nhanh đến nỗi mắt hắn cũng không phản ứng kịp.
Một hô hấp sau, Lưu Phong thoát ra khỏi trạng thái thất thần thì thấy thiên tướng đã bị chẻ đôi, mặt đất bị rạch một đường dài vạn dặm sâu không thấy đáy, bầu trời cũng vậy khiến hắn không thể tin được.
Nhưng khi hắn quay đầu nhìn lại thì thấy chuôi kiếm màu lam đã ảm đạm, lập tức hóa thành đạo lưu quang bay vào trong đan điền của hắn, còn vị thiên tướng kia vỡ tan hóa thành tinh hoa bay đến sát nhập vào trong thân thể hắn, cường hóa thể chất của hắn.
Khiến Lưu Phong sung sướng vô cùng, còn đan điền hắn hư đan đã thực chất hóa, biến thành một viên kim đan màu kim sắc trên kim đan còn có từng tia đạo vận huyền diệu luân chuyển.
Khiến hắn lắp bắp nói: ”Đây.. Cực Phẩm Kim Đan.“
Theo như, nhân gian lưu truyền, sau khi trải qua thiên kiếp kết đan, thì kim đan sẽ bắt đầu thực chất hóa, định phẩm kim đan còn chia ra làm bốn phẩm (hạ phẩm kim đan _Trung phẩm _Thượng Phẩm _đến cuối cùng là cực phẩm Kim Đan) muốn tấn thăng tiên cảnh là việc trong tầm tay.
Trên trời, thiên kiếp bắt đầu tiêu tán, chân khí trong người Lưu Phong tinh thuần hơn sau khi được Hạo Kiếp tẩy lễ.
Ở phía xa xa, ông lão lại kinh hãi lần hai, sau khi chứng kiến một kiếm kia, hắn định thần và híp mắt lại hóa thành một đạo lưu quang bay về hướng Lưu Phong.
Nhưng khi hắn tới nơi thì chỉ còn động phủ và dấu vết thiên kiếp, một vết nứt chạy dài vạn dặm và sâu không thấy đáy, trên vết chém còn lưu lại một luồng cực hạn kiếm ý không tồn tại trong giới này.
Lúc này, Lưu Phong lo lắng. Bởi vì, khi nãy độ kiếp tiếng động quá lớn, nên vừa độ kiếp thành công hắn lập tức đi ngay không ở lại lâu, tìm kiếm một nơi dồi dào linh khí, để củng cố cảnh giới.
Lưu Phong vừa đi vừa suy nghĩ: ”Chuôi kiếm tàn vậy mà chém ra một đòn uy lực kinh hoàng như thế, đừng nói là bát giai cửu giai yêu thú, thậm chí thập giai yêu thú sắp phi thăng cũng phải tàn.”
Khiến hắn cảm thán không thôi.
Sau khi tìm kiếm nơi bế quan gần mười ngày mới có một nơi lọt vào mắt hắn, đó là một bờ ao, nước trong hồ này xanh như màu ngọc bích, hắn lập tức hạ xuống gần mặt ao thì nhìn thấy thân hình tàn tạ, đạo bào rách rưới thì chỉ biết cười khổ không thôi.
Nên hắn quyết định, xuống dưới nước tắm rửa thay quần áo, sau khi phi xuống ao thì hắn thấy cả người thư thái hơn nhiều, liền ngồi cạnh mép ao, lấy trong túi trữ vật ra một cái bàn nhỏ, pha thêm một ấm trà, thưởng thức khung cảnh hữu tình này.
Nhưng chưa được lâu thì hắn lập tức lố mắt, phun ngụm trà ra ngoài. Vì trước mặt hắn một cô gái đang tắm, Lưu Phong liền lấy hai tay dụi dụi mắt, nhưng rõ ràng khi nãy hắn quan sát từ trên bầu trời xuống, thì đâu có cô gái nào. Bây giờ tự dưng đâu ra một cô gái đang khỏa thân thế này.
Tuy sợ nhưng mắt hắn vẫn sáng lên đánh giá cô gái này: ”Đúng là hoàn mỹ, thân hình còn đẹp hơn cô gái lúc trước gấp mấy lần a, đúng là trường giang sóng sau đè sóng trước.“
Không đợi hắn hoàn hồn thì cô gái lập tức quay đầu lại nhìn thấy hắn, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên. Sau một lát, tròng mắt cô gái lập tức hiện lên sát ý vô hình.
Khiến cho, Lưu Phong có một cảm giác không lành, hắn lập tức khoát lên một bộ đạo bào mới, lấy phi kiếm ra đứng lên hóa thành một đạo lưu quang bay về phía xa, động tác chỉ diễn ra trong mấy cái hô hấp.
Nhưng đời nào có dễ thế, chưa chạy được xa thì đã có một sợi tiên thừng quấn lấy eo hắn làm hắn bị giật khỏi phi kiếm, rơi lại bên cạnh bờ ao.
"Aaaa..."
Hắn nằm một chỗ lăn qua lăn lại khóe mắt đỏ lên, hiển nhiên sợi tiên thừng lúc nãy khiến hắn mém xíu là xương sống gãy đôi.
Còn cô gái ban nãy, thì đã mặc một bộ đồ màu trắng nghiêm chỉnh đứng ở phía xa, nhìn về phía hắn với sát ý khiến hắn khóc không ra nước mắt.