'Thần Ma Quyết, tên nghe thật bá khí, nhưng mà khẩu quyết với tác dụng thì..., dù gì ta cũng không còn nhiều thời gian, liều một phen' Khô Lâu trong lòng hắn nghĩ, tuy Thần Ma Quyết tên nghe rất bá khí nhưng mà nó yêu cầu chín tầng luyện ma của người học nó thay vì có một tầng luyện ma có thể tế luyện một món vũ khí khác nhau, mà bây giờ môn tâm pháp này chín tầng đều phải tế luyện cùng một món vũ khí.
'Ta thật sự muốn tu luyện kiếm đạo, hay ít nhất là đao đạo đi!, vậy mà môn công pháp này chỉ có thể luyện tháp thành vũ khí độc tôn, chưa hết, chỉ có thể luyện mỗi tháp nữa chứ! Tháp thì tấn công như thế nào?' Khô Lâu hắn thở dài trong lòng, hắn tuy có thể tìm công pháp khác nhưng thời gian chỉ còn một ngày, xem như nếu hắn may mắn thì hắn có thể tìm được công pháp khác, nhưng mà hắn có thể học thuộc với từng đó thời gian? Chắc chắn là không, vì vậy đây là tình thế ép buộc.
"Lấy thân thể ta luyện thành pháp, ta lấy một pháp phá vạn pháp, ta lấy Thiên địa làm ta lô đỉnh, ta lấy mạng người làm ta đan dược" Đây là khẩu quyết của Thần Ma Quyết, tuy nghe rất bá khí nhưng mà lượng linh khí thu thập vào đan điền của Khô Lâu thật sự không được bao nhiêu, hắn đọc đi đọc lại dòng khẩu quyết này cảm nhận từng tia nhỏ linh khí đang từ xung quanh bay vào hắn: "ra đây là linh khí" Khô Lâu cảm thán nói nói xong hắn nắm chặt bàn tay đấm về phía khoảng không, tuy cảnh vật xung quanh không có gì thay đổi nhưng hắn cảm giác được minh oan mạnh hơn ít nhất hai lần.
"Hảo hảo, đến giờ lãnh cơm rồi ta đi về thôi" nói xong Khô Lâu Hắn Quay Người khuôn mặt lại trở nên vô cảm đứng yên đợi có người đến gọi hắn đi ăn.
Không lâu sau cũng có người đến, đó là hết một ngày của hắn.
Ngày hôm sau hắn lại ra Luyện Võ Trường, hắn bị đánh rất nhiều, thậm chí còn nhiều hơn mấy hôm trước vì mẫu thân hắn bị giết rồi, bây giờ có người muốn giết hắn, sau khi hắn chết thì Ái Nhi sẽ thay hắn làm Khôi Lỗi cho đám người này.
Tuy vậy hắn không hề rên la dù chỉ một tiếng hay đau đớn, ngược lại hắn cảm thấy rất thoải mái vì mỗi đòn đánh sẽ có một tia linh khí tiến nhập đan điền hắn.
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy trong vòng một tháng, một tháng này hắn cứ liên tục bị đánh, và đem thức ăn về, những đòn đánh đó ngày càng rèn luyện thân thể hắn cho đến hôm nay cơ thể hắn đã có thể chịu được việc tế luyện.
Hắn chậm rãi lấy từ ngực ra một chiếc lá to chừng một bàn tay ra, chiếc lá này nhìn rất bình thường, nhưng sự khác biệt duy nhất là chiếc lá này đã ở bên cạnh hắn suốt một tháng qua, một chút cũng không rời kể cả ăn, kể cả tắm.
Tay hắn nâng niu chiếc lá như nâng niu bảo vật nói: "Hôm nay tất cả trong cậy vào ngươi, Tháp." đúng đây chính là thứ hắn tế luyện, là
của hắn.Việc tế luyện tâm điểm hoàn toàn không phải ở bề ngoài món vũ khí ngươi tế luyện, mà là của ngươi và tâm pháp của ngươi, nếu như ngươi cầm cành cây và nghĩ đó là tuyệt thế bảo kiếm thì chắc chắn nó là tuyệt thế bảo kiếm, việc chiếc lá ở đây cũng vậy.
Nhưng mà luyện ma cũng đâu đơn giản như vậy, hắn cần máu của một sinh linh có linh trí đi.
"Ta đi đâu tìm bây giờ?" Khô Lâu hắn suy nghĩ vì việc tìm máu của động vật có linh Trí rất khó, nếu sản sinh linh Trí thì một là Ma Tộc cũng là chủng loài của hắn còn hai là Ma Thú nhưng mà nếu Ma Thú sản sinh linh trí thì pháp lực chắc chắn cực kì cao đủ để phá hủy cả thành trì nơi hắn đang ở
"Vậy thì ta cũng không còn cách nào khác rồi.... Vừa hay tối nay ta có một lần đi tuần đêm" Khô Lâu hắn cười nói, đúng là ông trời giúp hắn, thời khắc quan trọng này hắn cũng có cơ hội đi ra ngoài, hắn phải chắc chắn là chuyến đi săn này thành công, nếu không hắn sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Đêm hôm đó, hắn bắt đầu công việc của mình từ lúc 9 giờ tối, nhưng mà chuyến đi săn của hắn bắt đầu từ 10g30 tối vì lúc đó là giới nghiêm của thành, nếu dân đen chết bên ngoài vào giờ này thì sẽ không có việc điều tra gì xảy ra, nên hắn cũng thật sự không cần lo đến hậu quả.
Hắn tìm được con mồi lúc 9g50, hắn bám theo kẻ này từ lúc đầu đến giờ cũng gần 40 phút rồi, kẻ hắn bám theo là một thanh niên, có đôi tai của sói và có long của loài gia cầm nào đó xung quanh, kẻ này chắc chắnchắn Là kẻ không thuần huyết thống, mà những kẻ không cùng huyết thống thì chỉ có thể là dân đen hoặc, là Nô lệ cho các gia tộc, dù trường hợp nào khi kẻ này chết hắn cũng không bị truy xét.
'Hôm nay trăng thanh gió mát quả là một ngày đẹp trời để giết người nhỉ' Khô Lâu hắn vừa nghĩ vừa chẹp chẹp miệng, ngay lập tức trong mắt hắn tỏa ra một luồn sát khí
Con mồi của hắn giống như cảm nhận được gì đó nên quay người nói lớn lên với Khô Lâu: "con mẹ nó mày muốn cái gì?" nghe vậy Khô Lâu với khuôn mặt vô cảm đi ngang qua hắn.
"Ra chỉ là một khôi lỗi" Thấy vậy hắn liền quay đầu lại đi về phía nhà mình tuy nhiên
"Bóp" một âm thanh vang lên, hắn bị ngã xuống đất, lúc này Khô Lâu hắn, tay cầm một cục đá dính đầy máu đang đứng trước mặt hắn, ánh trăng với khuôn mặt có phần đáng sợ của khô lâu tạo nên một cảnh tượng như hắn là tử thần đang đến để đòi mạng vậy.
"Cứu mạng" con mồi dùng hết sức hét lên, hắn từ từ lùi về phía sau,tuy ở khu đông nhà cửa nhưng không ai ra cứu hắn cả, vì bây giờ đã là giới nghiêm nên tất cả mọi người đều sợ bị liên lụy.
"Mẹ nó cứu" hắn không kịp hét lên tiếng thứ hai thì viên đã của khô lâu đã đập vào mặt hắn: "tha mạng, ta còn có mẹ già vợ và con ta, nếu ta chết ở đây thì họ cũng sẽ chết đói" con mồi lại hét lên nhưng Khô Lâu hắn cứ liên tục đập viên gạch vào đầu của hắn, máu từ đầu con mồi cứ liên tục văng ra khắp mọi nơi, dính lên cả áo Khô Lâu chuyện cứ diễn ra như vậy cho đến khi giọng của con mồi ngày càng nhỏ đi đến khi im lặng không còn phát ra âm thanh gì nữa: "xin lỗi, nếu ta không giết ngươi thì người chết sẽ là ta, và gia đình của ta" Khô Lâu hắn nói nhỏ trong miệng, nói xong hắn lấy ngón tay của mình chọt vào cổ kẻ mình vừa giết, máu hắn phun ra như tiết gà, thấy vậy Khô Lâu cũng lấy chiếc lá từ trong ngực mình ra và đặt vào cổ của Kẻ Mình vừa mới giết, lạ thay máu từ trên cổ hắn ta không còn chảy nữa mãi cho đến khi thân thể của hắn bị biến thành xác khô, Khô Lâu hắn mới khoanh chân ngồi xuống miệng đọc khẩu quyết, tay nâng niu chiếc lá "hôm nay ta dùng sinh mệnh của sinh linh này và dòng máu của sinh linh này để tế tháp, Thân thể ngươi ta sẽ biến thành khôi lỗi, Thần Hồn ngươi sẽ biến thành Đan dược cho ta, ta hôm nay tiến nhập luyện ma" nói xong thân thể kia bỗng nhiên từ từ đứng dậy, có một bóng trắng từ cơ thể người kia bay ra, ngay lập tức bị chiếc lá kia phồn phệ, có tiếng rên la thảm thiết nhưng cũng không quá lâu liền kết thúc, không quá lâu Khô Lâu hắn mở mắt ra, linh khí xung quanh cũng bị việc này kích động mà tạo thành một lốc xoáy nhỏ bao quanh người Khô Lâu, cái lá bỗng nhiên biến thành mảnh vụng rồi tan biến trong hư không.
Bên trong Đan điền của hắn lúc này có xuất hiện một tòa tháp, tuy trong nó rất phổ thông nhưng nó đã khiến Khô Lâu có một thay đổi rất lớn về chất.
"Hahaha ra đây là luyện ma tầng thứ nhất" hắn nắm chặt bàn tay mình, bây giờ hắn chắc chắn chỉ cần một quyền thì hắn có thể giết được kẻ hắn mới tế, mà không lâu trước đó hắn còn tốn tầm 10 phút để giết.
Hắn ngẩng cao đầu nhìn lên trăng "bây giờ là mười một giờ năm mươi rồi, ta cũng nên quay về" nói xong hắn tự đánh thật mạnh vào thân thể của mình, ngay lập tức hắn nôn ra một ngụm máu.
"Việc khôi lỗi ra ngoài tuần tra bị thương thậm chí bị giết cũng không phải ít... Chắc chắn ta sẽ không bị nghi ngờ" nói xong hắn đứng dậy mắt nhìn khôi lỗi hắn mới luyện được
"Ra là sức mạnh của Thần Ma Quyết là biến kẻ khác thành khôi lỗi của mình, ta thật sự chưa từng thấy ai làm được, kể cả gia chủ của Độc Giác Gia, nhưng cái Khôi lỗi này nên làm gì" Khô Lâu hắn đưa tay ra định chạm vào khôi lỗi thì bỗng nhiên từ tay hắn có một loại sức mạnh vô hình hút vào, lúc này trong đan điền của hắn nhiều hơn một bóng người.
Mặt Khô Lâu lúc này thể hiện rõ sự chấn kinh: "có phải khôi lỗi của ta đã bị hút vào không???, mặt kệ. Không còn sớm nữa đợi về đến nhà rồi tính" nói xong Khô Lâu hắn nhìn trời lúc này mặt trăng đứng bóng đã đến mười hai giờ đêm rồi là lúc hắn về cho người khác làmlàmCông việc của hắnhắn