Chương 9: Lý Quảng, Tiễn thần cái thế!

Chương 09. Lý Quảng, Tiễn thần cái thế!

Giang Thái Huyền nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, sau này hắn không cần phải lo Thần Ma đạo tràng sẽ biến mất nữa.

“Đinh, Thần Ma Tổ Kinh sơ cấp, học hay không?”

“Học!”

Giang Thái Huyền lập tức đồng ý, ngay sau đó, một lượng thông tin khổng lồ dồn dập xuất hiện, từng câu chữ bí ẩn khó hiểu dần dần hiện ra.

Tuy tu vi không tăng nhưng chỉ trong nháy mắt hắn đã lĩnh hội được toàn bộ nội dung tối nghĩa của Thần Ma Tổ Kinh sơ cấp.

“Chậc, dù Thần Ma Tổ Kinh sơ cấp có thể dùng để tu luyện đến trúc cơ đỉnh phong nhưng phải cần đến linh khí Tiên Thiên mới tu luyện được.”

Giang Thái Huyền cứ ngỡ bản thân nhận được đống phần thưởng này là đã hời lắm rồi, nhưng ai ngờ chúng hoàn toàn chẳng đủ để tu luyện Thần Ma Tổ Kinh.

“Thôi, đành chuyển hóa năng lượng trong cơ thể thành nguyên khí Thần Ma trước vậy.”

Giang Thái Huyền không nghĩ lan man nữa, hắn lấy một viên linh thạch Tiên Thiên ra bắt đầu tu luyện.

Nhờ có Thần Ma Tổ Kinh, hắn có thể dễ dàng hấp thụ linh khí Tiên Thiên bên trong linh thạch.

Linh khí Tiên Thiên thuần khiết len lỏi vào cơ thể, Giang Thái Huyền không khỏi thư thái kêu một tiếng, nguyên khí trong người cũng trở nên sục sôi.

Dù sao nguyên khí của Giang Thái Huyền cũng do hấp thu Thần Ma đan mà thành, thế nên phẩm chất đương nhiên cũng không tệ, chẳng qua nếu muốn so sánh với linh khí Tiên Thiên thì còn kém rất xa.

Linh khí Tiên Thiên nhập thể, Thần Ma Tổ Kinh vận chuyển, một dòng linh khí Tiên Thiên kéo theo nguyên khí nội thể nhanh chóng chuyển hóa theo Thần Ma Tổ Kinh.

Năng lượng Thần Ma đan vốn còn ẩn náu ở nội thể cũng bị Thần Ma Tổ Kinh điều động, không ngừng gột rửa cơ thể, cường hóa gân cốt, nâng cao sức mạnh của thể xác lẫn tinh thần, mở rộng đan điền.

Nguyên khí nội thể ngày càng thuần chất, thể phách cũng ngày càng lớn mạnh, Giang Thái Huyền phát hiện, tuy nguyên khí vẫn chưa đậm đặc nhưng uy lực của nó lại mạnh hơn trước gấp bội lần.

Thể phách cũng trở nên cực kỳ mạnh mẽ, mặc dù chưa đến mức đao thương bất nhập, nhưng hiện tại vũ khí bình thường đã không thể làm hắn bị thương.

Đan điền cũng lớn hơn trước, kích thước bằng gấp ba lần đan điền của võ giả bình thường, lượng nguyên khí được chứa đựng trong đó cũng càng thêm đáng sợ.

Đây chính là điểm mạnh của Thần Ma Tổ Kinh!

Thời gian như thoi đưa, thoáng cái đã đến bình minh.

Sau một đêm tu luyện, Giang Thái Huyền đã thành công chuyển hóa nguyên khí nội thể thành nguyên khí Thần Ma, tuy tu vi hiện vẫn chưa có đột phá gì nhưng nguyên khí trong đan điền lại bằng gấp ba lần so với trước đó, chiến lực cũng theo đó tăng lên vùn vụt.

Hắn có cảm giác chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể giết được bản thân trước kia!

Hiện tại chỉ mới thanh tẩy một, hai lần, nếu điều động được năng lượng của Thần Ma đan tinh luyện hắn từ trong ra ngoài, hắn hoàn toàn có thể ngang cơ với võ giả dưới Tiên Thiên.

“Lại phải tắm.”

Giang Thái Huyền chu mũi, có Thần Ma đan thanh tẩy, tạp chất trong cơ thể đều được ép ra hết, giờ toàn thân hắn đâu đâu cũng một màu đen xì, còn tỏa ra một mùi tanh thối.

“Chỉ chuyển hóa nguyên khí thôi mà đã tiêu tốn gần hết một viên linh thạch, gộp cả số phần thưởng còn dư lại chắc chắn cũng không đủ để mình tu luyện đến Tiên Thiên.” Giang Thái Huyền bĩu môi.

Hắn đứng dậy mở cửa, lấy nước tắm rửa, thay y phục xong thì một chàng trai trẻ đã xuất hiện trước mặt hắn, y khoác áo xanh, vẻ mặt lạnh lùng, lưng đeo một cây trường cung màu xanh, hơi thở mờ nhạt chẳng khác nào một người bình thường.

Giang Thái Huyền vừa định nói chuyện, y đã lên tiếng: “Tại hạ Lý Quảng, xin ra mắt chủ thượng.”

“Ngươi có cả vũ khí?” Giang Thái Huyền kinh ngạc, lần trước Võ Tòng xuất hiện chẳng cầm theo vật gì cả.

“Đây là pháp bảo tùy thân của Lý Quảng, Tiễn Thần Cung.” Lý Quảng đáp.

Thần Ma cấp thấp

Lý Quảng: Tiễn thần cái thế.

Thần Ma cấp thấp, (tuổi nhỏ, trúc cơ đỉnh phong.)

Ưu điểm: Bách phát bách trúng.

Cơ thể bất diệt: Tiễn thần thể

Thần khí tùy thân: Tiễn Thần Cung

Chức năng có sẵn: Thuật bắn cung Nhất Tiễn Phi Thiên!

“Trúc Cơ đỉnh phong!”

Hai mắt Giang Thái Huyền tỏa sáng, hắn cảm thấy từ giờ hắn chẳng cần phải kiêng dè ai nữa hết!

Đương nhiên là chỉ vô địch ở học viện Thanh Nguyệt thôi, trong thành Thanh Nguyệt này, người có cảnh giới cao hơn Trúc Cơ kỳ cũng không phải số ít.

“Xin chủ thượng hãy giao nhiệm vụ, Quảng không thể chờ thêm được nữa.” Nom dáng vẻ Lý Quảng rất gấp gáp.

“Tạm thời chưa có nhiệm vụ, ngươi cứ chờ đã.”

Giang Thái Huyền vừa dứt câu Lý Quảng đã biến mất tăm, giọng y từ xa truyền đến: “Nếu đã không có việc, Quảng sẽ lên Yêu Thú Sơn Mạch dạo một lúc.”

Giang Thái Huyền đã quá quen với việc Thần Ma xuất quỷ nhập thần như thế này rồi, nên hắn cũng chẳng để ý việc Lý Quảng muốn lên Yêu Thú Sơn Mạch, hắn chỉ bảo: “Nhớ đem yêu thú về cho ta.”

Bất kể lúc nào hắn cũng có thể liên lạc với Thần Ma, cho dù bây giờ Lý Quảng đã đi mất nhưng chỉ cần hắn mở miệng thì chắc chắn y có thể nghe thấy được.

Với tu vi Trúc Cơ đỉnh phong, có thể hoàn toàn yên tâm đi quan sát xung quanh, chỉ cần không tự tìm chết, đi vào quá sâu chọc tức lão yêu đang bế quan là được.

“Rãnh rỗi không muốn, cứ phải kiếm việc để làm.”

Giang Thái Huyền bĩu môi, không bao lâu sau, Mập Mạp lại tự giác chạy đến nấu cơm, ngày nào cũng được ăn thịt yêu thú Tiên Thiên, đúng là thích chết đi được.

“Đinh, nhiệm vụ mới, hoàn thành mười đơn hàng, phần thưởng: một hạt giống Thần Ma, một phần dịch dinh dưỡng Thần Ma, thời gian hoàn thành: mười ngày, số tiền kiếm được càng nhiều thì hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh, đồng thời thu được phần thưởng phụ.”

“Mười vụ? Giá còn phải cao?” Giang Thái Huyền ngây người, còn hạn trong mười ngày, nghĩa là mỗi ngày hắn phải kiếm được một mối?

Giang Thái Huyền cầm tấm ván gỗ cẩn thận khắc từng chữ từng chữ, chỉ khi thấy vừa ý mới tiếp tục khắc chữ tiếp theo.

“Huyền ca, cơm xong rồi.” Tây Môn Mập Mạp nuốt nước miếng bước đến bên cạnh Giang Thái Huyền, tuy thèm lắm nhưng y lại không dám ăn vụng.

“Ừm.”

Giang Thái Huyền gật đầu, sau khi tu luyện Thần Ma Tổ Kinh thể chất của hắn cũng theo đó được tinh luyện, đồng thời sức lực cũng tăng thêm rất nhiều, điêu khắc gì đó hoàn toàn không tốn sức.

Thấy hắn vừa ăn cơm vừa khắc chữ, Tây Môn Mập Mạp liếc trộm một cái, khó hiểu hỏi: “Huyền ca, ngươi khắc mấy cái này làm gì thế? Cho thuê thợ săn, người dẫn đường lên Yêu Thú Sơn Mạch, nắm rõ khu vực trong lòng bàn tay? Chúng ta vào Yêu Thú Sơn Mạch lúc nào vậy?”

Bọn họ nổi danh vô dụng, bình thường trốn ở dược điền còn phải lo lắng sợ bị yêu thú xông vào làm thịt, chớ nói chi là đi vào Yêu Thú Sơn Mạch .

Giang Thái Huyền liếc mắt nhìn Tây Môn Mập Mạp, thờ ơ đáp: “Võ Tòng từng vào.”

Hắn chưa vào núi, hắn cũng không định bán bản đồ, có hai đại cao thủ bên cạnh, khu vực vòng ngoài Yêu Thú Sơn Mạch muốn đi đâu mà chẳng được, sợ cái khỉ gì?

Tây Môn Mập Mạp không nói tiếp, y nhìn dáo dác, chắc chắn Võ Tòng không ở đây mới tò mò: “Huyền ca, thế Võ Tòng là người ở đâu vậy? Không phải ngươi nói chỗ của Võ Tòng cách chúng ta rất xa sao? Với lại hình như hắn rất khách sáo với ngươi?”

“Muốn biết à?” Giang Thái Huyền ngước mắt nhìn, khẽ cong khóe miệng: “Mập Mạp này, nếu ngươi muốn biết những chuyện này thì đi kiếm tiền đi, kiếm thật nhiều vào, chỉ cần ngươi giao tiền ra thì ta sẽ nói cho ngươi nghe.”

Tây Môn Mập Mạp lập tức im miệng, y còn nghèo hơn cả Giang Thái Huyền, không một xu dính túi, mà Giang Thái Huyền lại đang có tận một tệ đấy.

Tuy rằng ở thành Thanh Nguyệt, một tệ này chẳng là cái đinh gì nhưng với người bình thường cũng coi như thuộc dạng trung lưu.

Khắc xong, Giang Thái Huyền bắt đầu suy tính bước kế tiếp: “Mập Mạp, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ, nếu ngươi làm được ta sẽ đồng ý với ngươi một chuyện, ví dụ như, trở thành võ giả?”

“Võ giả?” Tây Môn Mập Mạp thở ồ ồ, võ giả, nếu y có thể trở thành võ giả, có lẽ y sẽ được quay về Tây Môn gia, không cần vùi thân ở dược điền nữa.

Về sau cơm no rượu say, còn có thể đi chọc ghẹo người khác...

“Ừ.” Giang Thái Huyền gật đầu.

Tây Môn Mập Mạp gật đầu liên tục, bàn tay béo múp đập bôm bốp vào lồng ngực, y hùng hồn nói: “Huyền ca, chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, dù là núi đao hay biển lửa, Tây Môn Tình ta cũng sẽ giúp ngươi đến cùng!”

Giang Thái Huyền bĩu môi: “Ngươi chỉ cần treo mấy tấm bảng này khắp các đường lớn hẻm nhỏ ở thành Thanh Nguyệt là xong chuyện rồi.”

“Thành Thanh Nguyệt?” Sắc mặt Tây Môn Mập Mạp trắng bệch, vẻ mặt hào hùng ban nãy lập tức xìu xuống: “Huyền ca, thành Thanh Nguyệt cách nơi này tới mười mấy dặm, hơn nữa thành Thanh Nguyệt có đội tuần tra, nếu ta dám tự ý treo mấy tấm bảng này bọn họ sẽ đánh chết ta.”

Giang Thái Huyền híp mắt nhìn Mập Mạp, hắn nói: “Có ai bảo ngươi làm ban ngày đâu, tranh thủ tối không có người mà treo, làm xong về đây, ta giúp ngươi thành võ giả.”

Giang Thái Huyền đã hỏi hệ thống, không nhất thiết phải dùng dịch dinh dưỡng Thần Ma để kích phát huyết mạch Huyền Quy, hắn cũng có thể dùng cách của thế giới này để kích phát, tuy không tiện bằng hệ thống nhưng bù lại không tốn tiền.

Nếu Tây Môn Mập Mạp có thể làm xong thì hắn cũng không ngại giúp y lột xác.

Tây Môn Mập Mạp bị gãi trúng chỗ ngứa, nếu y trở thành võ giả thì mọi mong ước đều có thể trở thành hiện thực: “Vì những bông hoa tươi đẹp! Huyền ca, chuyện này cứ giao cho ta, nhưng mà nhiều như vậy sao ta mang đi được?”

Hơn mười dặm, hơi mệt chút nhưng Tây Môn Mập Mạp vẫn có thể đi, nhưng mang theo nhiều ván gỗ thế này thì không thể nào.

Giang Thái Huyền trầm tư, nếu Tây Môn Mập Mạp đi một mình có khi đến cửa thành cũng không vào được, mấy tấm bảng này càng không thể vào được, lần này hắn quả thật cả nghĩ quá rồi.

“Đợi thêm hai ngày nữa ta bảo Võ Tòng đi với ngươi.” Giang Thái Huyền nói.

Tây Môn Mập Mạp mừng rỡ, mặc dù y hơi sợ Võ Tòng, nhưng có một cao thủ Thiên Tiên đi cùng, sẽ càng thêm an toàn.