Chương 45. Gì gỉ gì gi, cái gì cũng bán
“Ta nhất định phải mua đủ cho đủ bộ Thần Vũ kinh.” Thang Nguyệt Lộ quyết tâm nói.
Giang Thái Huyền kinh dị mà liếc nhìn Thang Nguyệt Lộ, đối với sự phân chia của những đẳng cấp như Đạo Quả, Thần Thông... Đại đế, nàng ta thế mà không có chút nào kinh ngạc nào. Phải biết, ở thành Thanh Nguyệt có rất nhiều võ giả đều không hiểu những thứ này.
Xem ra, thân phận của Thang Nguyệt Lộ không đơn giản như hắn nghĩ.
Thang Nguyệt Lộ mua xong thì gia tài của Giang Thái Huyền cũng nhiều lên mười một nguyên tệ, năm trăm kim tệ.
Mua xong công pháp, Thang Nguyệt Lộ nhìn về phía còn lại của kệ hàng, kinh ngạc thốt lên: “Thần Huyết đan, Thần Ma đan? Tôi Luyện huyết mạch Thần Ma giúp tiến hoá thể chất? Trên đời này lại có đan dược thần kì như vậy sao.”
“Thu thập vật liệu, luyện khí tự động?”
“Thủ pháp kích hoạt huyết mạch?”
Mỗi khi nhìn thấy những vật phẩm như vậy Thang Nguyệt Lộ đều sẽ kinh hô một tiếng, nội tâm rung động mãnh liệt.
Tùy tiện mang một kiện hàng hoá nơi này ra bên ngoài cũng có thể làm cho người người tranh giành đến thiên băng địa liệt, huyết hải ngập trời.
Giang Thái Huyền cười cười không nói, hắn sao có thể không biết mức độ kinh khủng của những thương phẩm ở đây. Nhưng hắn không sợ, chỉ cần có người đến cướp thì hệ thống sẽ dành vài phút dạy đối phương cách làm người, dù có là thần tiên của thế giới này tới thì cũng phải khom lưng.
Không nhìn thấy ba vị tôn Thần Ma cũng phải đứng ở bên ngoài à? Mặc dù ba vị tôn Thần Ma này vẫn đang ở thời kỳ ấu niên chưa có trưởng thành, nhưng ai cũng đừng mong có thể tới đây làm càn!
“Tiên thiên linh khí có thể luyện hoá cho chất lượng nguyên khí tăng lên, cũng có thể gia tốc tu luyện, vật này so Nguyên tinh còn trân quý hơn!” Thang Nguyệt Lộ một lần nữa sợ hãi thốt lên.
Tiên thiên linh khí, tác dụng cơ bản nhất chỉ là tu luyện, tác dụng thật sự của nó thần kỳ ở chỗ có thể tinh thuần, cũng có thể chiết xuất ra nguyên khí võ giả, chính là một bảo vật hiếm có khó cầu.
Nguyên lực trong cơ thể Giang Thái Huyền chính là dựa vào tiên thiên linh khí tu luyện ra, hoàn toàn có thể nghiền ép những võ giả cùng cấp.
“Thử dùng sợi này một chút đi.” Thang Nguyệt Lộ quyết định mua một sợi tiên thiên linh khí trong nháy mắt.
Giang Thái Huyền mỉm cười, nói: “Thang tiểu thư, ta thấy tốt nhất ngươi nên mua nhiều một chút, một sợi tiên thiên linh khí e là không đủ cho ngươi đột phá lên Tiên Thiên.”
Thang Nguyệt Lộ mua Thần Vũ kinh, lại có một thân thần huyết, bây giờ chỉ cần thêm nguyên khí nhất định nội công sẽ không kém hắn.
Đừng thấy Thang Nguyệt Lộ đã là đỉnh phong Võ đạo cấp chín, nguyên khí trong cơ thể nàng chưa chuyển hóa hoàn toàn, nếu muốn chuyển hóa toàn bộ cũng cần tiên thiên linh khí.
Thang Nguyệt Lộ do dự, nội tâm vô cùng xoắn xuýt. Mặc dù ban thưởng của nàng bán được không ít tiền, vốn cho rằng có chút tiền tài nên muốn đến đây mua Thần Võ thể, hoặc là Thần Vũ kinh thử thời vận một chút.
Thế nhưng hiện tại chỉ mua công pháp đã xài một ngàn một trăm năm mươi nguyên tệ, lại mua một sợi tiên thiên linh khí, nếu bây giờ bỏ ra thêm tiền mua tiếp một sợi nữa nàng sẽ không còn một xu dính túi.
Tiền là thứ lúc cần dùng mới cảm thấy thiếu thật nhiều!
Thang Nguyệt Lộ rất hối hận vì trước lúc đến thành Thanh Nguyệt không mang theo nhiều tiền, không, phải là sao không chuyển cả gia quyến tới.
Xoắn xuýt nửa ngày, Thang Nguyệt Lộ cắn răng một cái, quả quyết nói: “Mua!”
Chỉ cần có thể đột phá lên Tiên Thiên, khi ấy với chiến lực vô song của nàng, cùng lắm thì mỗi ngày chạy tới sơn mạch yêu thú săn giết yêu thú kiếm tiền.
Giang Thái Huyền cười, trực tiếp thu một trăm nguyên tệ. Bất quá nhìn bộ dạng đau lòng đó của Thang Nguyệt Lộ, chắn hẳn nàng ta đã rỗng túi rồi.
“Ta đi về trước để tu luyện đây.” Thang Nguyệt Lộ ném lại một câu rồi vô cùng lo lắng rời đi.
Hiện tại mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ rồi, chỉ cần bản thân nàng ta đột phá Tiên Thiên nữa thôi.
Thang Nguyệt Lộ vừa đi không bao lâu thì Vương Minh Minh tới. Lần này không vội vã cũng không hăng hái như trước kia mà là bị xách tai lôi tới cửa.
“Phụ thân, người có thể buông tay thả ta xuống không?” Vương Minh Minh vẻ mặt đắng chát, bị phụ thân kéo tai lôi đến thật sự rất mất mặt.
“Hừ, nếu không tại ngươi vứt hết mặt mũi của Vương gia, hại lão tử ra ngoài luôn phải lén lén đi bằng cửa sau, còn phải thay đổi cách ăn mặc để cải trang thành người khác vì sợ bị người ta nhận ra, thì lão tử sẽ kéo tai ngươi à?” Vương Nguyên sắc mặt đen thui nhìn con mình, hận không thể tát thêm cái nữa.
“Ôi, Vương đại thiếu, ngươi làm sao vậy?” Giang Thái Huyền nhìn Vương Minh Minh bị xách đến, vẻ mặt trêu tức y nói.
Trên mặt Vương Minh Minh còn có một dấu bàn tay, hiển nhiên là trước khi đến đã bị treo lên đánh.
Sắc mặt Vương Minh Minh trong nháy mắt đen thui, quá mất mặt!
“Hiện tại ngươi biết thế nào là mất mặt rồi à?” Vương Nguyên cười lạnh một tiếng, buông Vương Minh Minh ra hừ lạnh nói: “Địa điểm mà ngươi nói lão tử đã mang ngươi đến rồi đó, nếu còn không thể cho lão tử một lời giải thích, lão tử lập tức đánh chết ngươi!”
“Huyền ca, nhanh để cha ta đi vào đạo tràng mở mang tầm mắt, không thôi ta sẽ bị đánh chết đó.” Vương Minh Minh trốn khỏi bàn tay của phụ thân hắn, lộn nhào dưới đất rồi xiêu xiêu vẹo vẹo chạy vào đạo tràng, một khắc sau hắn lập tức ngây người.
“Chạy à? Sao ngươi không chạy nữa đi? Dám lừa gạt...” Vương Nguyên cười lạnh sải chân đi tới bên cạnh Vương Minh Minh, một khắc sau hắn cũng ngây dại.
Trong căn phòng nhỏ này thế mà lại ẩn giấu càn khôn!
Có vô số hàng trên kệ: thần công bí điển, thần huyết, thần thể toả ra ánh sáng lung linh làm loá mắt người nhìn, chấn động tâm can.