Chương 32. Nhất tiễn hạ thập nhị điêu
Đối với bất kỳ cung thủ nào mà nói, năm trăm mét là một khoảng cách không hề xa.
Đúng, không xa, bởi thế giới này có nguyên khí hỗ trợ thế nên cung tên bay được nghìn mét cũng chả phải chuyện gì ghê gớm, điều mà mọi cung thủ phải cân nhắc chỉ có độ chính xác và uy lực chúng gây ra.
Năm trăm mét đối với Liệt Phong Chiến Ưng lại càng không phải chuyện gì đáng nói, thậm chí nó chỉ xa bằng khoảng thời gian một lần hít thở, mà đến tận lúc này Lý Quảng vẫn không chịu buông dây cung.
Nháy mắt chỉ còn lại một trăm mét.
Nó gần đến nỗi thậm chí bốn người họ còn ngửi được mùi trên người đám Liệt Phong Chiến Ưng này, uy lực cường đại phủ ập đến, nếu không phải sợ ảnh hưởng đến Lý Quảng thì bọn họ đã la lên nhắc y cẩn thận rồi.
Vèo! Vèo!
...
Cuối cùng Lý Quảng cũng buông tay, năm mũi tên lao vọt ra ngoài bay bắn thẳng vào đám yêu thú, cùng lúc đó, dây cung lại bị kéo căng, năm mũi tên khác lập tức xuất hiện!
Mười mũi tên lao vọt như tia chớp khiến mắt thường khó mà bắt kịp, dù là yêu thú trúc cơ Liệt Phong Chiến Ưng cũng khó lòng tránh né.
Phập phập...
Nhoáng cái, mười mũi tên xanh bay vùn vụt như mười tia sét cắm chặt vào da thịt bọn yêu thú, theo sau mười tiếng chim thét dài là mười con Liệt Phong Chiến ưng rơi uỳnh xuống đất, âm thanh tiếp đất chấn động cả một góc trời.
Mười con bại trận, hai con còn lại lập tức đánh trả.
“Hừ!”
Lý Quảng hừ lạnh, bóng dáng y bất chợt biến mất, tứ bề ẩn hiện từng luồng ánh sáng sắc xanh, cây cung không người điều khiển tự bắn ra hai mũi tên.
Phập phập
Lại thêm hai bóng đen rơi xuống, cuối cùng, nó rớt xuống dưới chân y.
“Nhặt xác.” Lý Quảng thu cung, vẻ mặt y hờ hững hệt y chuyện ban nãy chả đáng bận tâm.
“Ực.”
Bốn người nuốt nước miếng, cuối cùng bọn họ cũng hiểu tại sao Lý Quảng lại quyết định bắn cung trong vòng một trăm mét, là vì để bọn họ nhặt xác nhanh hơn, khỏi mất công chạy xa!
“Nhoáng một cái bắn ra liền tù tì mười hai phát, có là Tiễn Thần cũng chỉ có thể làm tới mức này.” Thang Nguyệt Lộ cảm thán.
“Đệ đệ nhanh nhặt đi, những thứ này đều thuộc về ngươi.” Trần Lạc kích động.
Trần Xung vội vàng bước đến, chỉ chốc lát đã giải quyết được mười hai con yêu thú trúc cơ, tự dưng hắn cảm thấy yêu thú trúc cơ cũng không khó giết lắm...
Vương Minh Minh và Thang Nguyệt Lộ hâm mộ nhìn Trần Xung, sớm biết như vậy bọn họ đã tranh nhau làm trước, lúc đó mười hai con yêu thú trúc cơ này sẽ thuộc về họ.
Lúc trước Lý Quảng cam đoan sẽ săn ít nhất ba con, nhưng chỉ trong đợt này, nào chỉ săn được ba con, mà là gấp bốn lần ba con đấy!
Trông thấy ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ của hai người họ, Trần Lạc lại càng vui sướng, lần này đúng là cơ hội hiếm gặp, dẫu sao yêu thú quần cư cũng chẳng phải thứ dễ tìm gì cho cam.
Nhận thấy ánh mắt của hai người, Lý Quảng thờ ơ nói: “Trước khi các ngươi đến đây ta đã quan sát xung quanh một lượt, có bốn nhóm yêu thú quần cư, bốn người các ngươi thấy thế nào?”
Không nhắc đến Lý Quảng và Võ Tòng, Giang Thái Huyền bên này lại đang buồn bực vô cùng, hắn hết tiền rồi.
Hắn cắn răng nhìn bàn xoay: “Một kim tệ ta được quay những hai lần thế mà chả trúng được lần nào, hệ thống, có phải ngươi chơi xỏ ta hay không?”
Nhìn đống tài sản nhỏ bị vơ vét sạch sành sanh, Giang Thái Huyền lại trở về những ngày trước, cái ngày mà hắn không một xu dính túi.
Hắn tức giận bước ra khỏi đạo tràng, Tây Môn Mập Mạp đã nấu cơm xong, lúc này đang chờ hắn đến rồi mới ăn.
“Đưa được bao nhiêu thẻ bài?” Giang Thái Huyền hỏi.
“Trước đó giao được ba cái, mới nãy có thêm hai người tìm đến, nhiều tiền nên trực tiếp thuê Lý Quảng luôn.” Tây Môn Mập Mạp xòe năm ngón tay rồi liệt kê cặn kẽ: “Có điều trong số đó có một người là võ giả tiên thiên.”
Ngoài tiên thiên, còn có một thiếu niên cũng muốn thuê Lý Quảng, chính là người bị khí thế của Lý Quảng đè ép lúc hai người đi rải truyền đơn.
“Võ giả tiên thiên? Có thám thính được thân phận của hắn không? Thuê ai?” Giang Thái Huyền kinh ngạc, trong cuộc thi này võ giả tiên thiên vốn đã nằm trong tốp mạnh nhất rồi.
Còn cảnh giới trúc cơ thì chỉ toàn những ông lão già khọm, chả ai ham vui đến đây tỷ thí cả.
Tây Môn Mập Mạp lắc đầu: “Người được thuê là Lý Quảng, không rõ thân phận.”
“Thôi đành vậy, dù sao chỉ cần đưa đủ tiền là được, chúng ta chỉ chịu trach nhiệm cho thuê, bọn họ muốn thế nào thì thế ấy đi.” Giang Thái Huyền không nghĩ thêm nữa, bắt đầu nhồm nhoàm ngốn thịt.
“Huyền ca, ta thắc mắc một việc.” Tây Môn Mập Mạp nuốt thịt, rồi hỏi.
“Chuyện gì?” Giang Thái Huyền vẫn cắm cúi ăn.
“Ngươi nói xem vì sao Võ Tòng, Lý Quảng mạnh như vậy nhưng vẫn ở lại đây? Chẳng lẽ bọn họ cũng muốn có được mấy thứ như huyết mạch thần cấp?” Tây Môn Mập Mạp nói ra nghi hoặc trong lòng, tiên thiên, trúc cơ chọn ở chỗ này, lời này nói ra chắc chẳng ai tin.
Giang Thái Huyền ngẩng đầu nhìn y, hắn thở dài: “Phải mà cũng không phải, nhưng với đầu óc của ngươi thì khỏi cần phải biết đâu.”
“A, Huyền ca, ta không thích nghe mấy lời như này của ngươi đâu, đầu óc ta làm sao chứ? Hồi đó ngươi dạy câu đầu giường ánh trăng sáng, ta còn thuộc lòng luôn rồi đấy!” Tây Môn Mập Mạp tự hào.
Mình có nên đổi một tên chào hàng khác không nhỉ?
“Mập Mạp, lúc ngươi đi phát truyền đơn có bị lính đánh thuê chặn đường hay chuyện gì kỳ lạ không?” Giang Thái Huyền không muốn cứ xoắn xuýt mãi vấn đề thông minh hay không thông minh với tên này bèn chuyển chủ đề.
“Lính đánh thuê? Không có, ta lại không chọc đến bọn họ, bọn họ ngăn ta làm gì.” Tây Môn Mập Mạp lắc đầu: “Cũng chả có chuyện gì kỳ lạ hết, nhưng mà tiền bối Lý Quảng có bộc lộ thực lực một lần, y tầm tuổi chúng ta, chỉ là hơi nghi ngờ về thực lực của bọn ta.”
Giang Thái Huyền gật đầu, lòng thầm suy đoán, chẳng phải nói mấy tên dong binh hung hăng đó sẽ đến đây gây phiền toái sao, lẽ nào vì cuộc thi săn bắn này mà chúng thay đổi quyết định?
Có khả năng là thế thật, nơi này là địa bàn của Thanh Nguyệt Học Viện, trong thời gian cuộc thi diễn ra không ai dám tự ý đến đây, cho dù muốn gây phiền toái cũng phải đợi đến khi cuộc thi kết thúc.