Chương 26: Tây Môn mập mạp nhỏ dãi

Chương 26. Tây Môn mập mạp nhỏ dãi

Bốn người im lặng, không phải họ không tin Giang Thái Huyền mà học đang đắn đo được mất, tính toán số tiền trong tay mình.

Giang Thái Huyền tiếp tục nói: “Hôm qua mới rải truyền đơn xong, ta tin chắc sẽ có người tìm đến đây nhanh thôi.”

“Một ngày mười hai canh giờ, một canh giờ năm trăm nguyên tệ, nghĩa là mình phải trả sáu nghìn nguyên tệ...” Trần Lạc thầm tính.

Sắc mặt Giang Thái Huyền chợt đổi, nếu để các ngươi trả hết thì còn làm ăn cái khỉ gì nữa: “Không được bao hết trong một lần, không thể thuê liên tục, ta có rất nhiều khách, không thể khiến họ thất vọng.”

“Ngươi...” Bốn người sửng sốt.

“Khụ khụ, thật ra với việc không được thuê suốt đợt thi, các ngươi có thể đổi thành một cách hiểu khác, bốn người các ngươi đi cùng nhau, người này thuê xong thì đến người kia, cứ liên tiếp như vậy cũng không khác bình thường bao nhiêu.” Giang Thái Huyền vội giải thích.

Lúc này sắc mặt bốn người họ mới hòa hoãn lại, như vậy bọn họ có thể tranh thủ thuê Lý Quảng suốt, không để cho người khác có cơ hội chen vào.

Giang Thái Huyền thở phào nhẹ nhõm, hắn thật lòng sợ bốn người này sẽ trả tiền để bao hết cả ngày, như vậy tính ra hắn chỉ hoàn thành được một vụ làm ăn, chỉ khi đổi quy định thành không được thuê liên tục, hắn mới có thể tích lũy được đủ mười vụ.

Tuy hạ giá nhưng thời gian cũng bị rút ngắn, như vậy giá cả lại càng đắt, hắn có thể kiếm được càng nhiều, Giang Thái Huyền tin rằng hệ thống chắc chắn sẽ đánh giá hắn cực cao.

“Được, bọn ta thuê, nhưng sẽ bắt đầu thuê sau khi cuộc thi bắt đầu nửa canh giờ, đến lúc đó bọn ta không thể đến đây, hy vọng Lý Quảng tiền bối có thể vào Yêu Thú Sơn Mạch trước đợi bọn ta.” Thang Nguyệt Lộ nói.

Giang Thái Huyền gật đầu: “Cũng được, thời gian sẽ được tính từ lúc các ngươi và Lý Quảng gặp nhau.”

“Đây, năm trăm nguyên tệ.” Thang Nguyệt Lộ quả quyết đưa túi tiền qua.

“Năm trăm của ta.” Trần Lạc cũng nói.

Vương Minh Minh cũng hấp tấp lấy tiền ra: “Huyền ca, lần này bọn ta trả năm trăm, vậy nếu muốn thuê thêm lần nữa chắc không cần phải đến đây đưa tận tay đâu đúng không?”

“Không cần, các ngươi có thể đưa cho Lý Quảng.” Giang Thái Huyền thờ ơ nói.

“Vậy thì tốt, bọn ta về trước đây.” Thang Nguyệt Lộ thở phào nhẹ nhõm, xoay người rời đi.

Lý Quảng cũng lên đường, tuy Võ Tòng ngưỡng mộ nhưng cũng không thể nói gì, ai bảo hắn không bằng người ta chứ? Vậy nên chỉ có thể trút lửa giận lên người Tây Môn Mập Mạp.

Bốp

Một tiếng tát thanh thúy vang lên, Võ Tòng giận dữ: “Cẩu tặc Tây Môn! Dẹp ngay ánh mắt buồn nôn của ngươi.”

Giang Thái Huyền liếc nhìn Tây Môn Bàn Tử, hắn sầm mặt, thế mà tên ngốc này lại đang chảy nước dãi: “Tây Môn Mập Mạp, mau lau sạch nước miếng của ngươi đi, mặt mũi của Thần Ma đạo tràng bị ngươi làm mất hết rồi.”

“Huyền ca, các, các nàng là Thang Nguyệt Lộ, Trần Lạc thật sao?” Tây Môn Mập Mạp nuốt nước miếng, cặp mắt ti hí trần đầy kích động.

“Ừ.”

“Hoa khôi, họ là hoa khôi của Thanh Nguyệt Học Viện đó, vậy mà họ lại xuất hiện ở đây, không ổn, không ổn, con tim bé nhỏ của ta...ôi chao, đau, đau.”

Thấy dáng vẻ u mê đó của Tây Môn Mập Mạp, Võ Tòng rất khó chịu, thế là y giơ tay tát bôm bốp mấy cái, đánh đến nỗi Tây Môn Mập Mạp khóc la oai oái.

“Huyền ca, cứu ta.”

“Võ Tòng, đừng đánh mặt, hôm nay Tây Môn Mập Mạp còn phải đón tiếp khách hàng, đánh mặt làm ảnh hưởng hình tượng.”

“Vâng, chủ thượng.”

“Ta có huyết mạch đỉnh cấp, còn có tư chất tốt nhất...”

Bốp

“Đồ ngốc, ở đây ngươi là người có tư chất kém nhất.” Võ Tòng cười lạnh, hết đấm lại đá, ra tay cực ác.

“Ngươi còn đánh, ngươi còn đánh nữa là ta đánh lại đó?” Tây Môn Mập Mạp tức giận.

“Đánh ta? Ngươi thử xem.” Võ Tòng cười khẩy, chỉ là một tên sở hữu huyết mạch Huyền Quy vô dụng thậm chí còn chưa bước chân vào hàng ngũ vỏ giả mà cũng dám đấu với Thần Ma?

Grào

Theo tiếng gầm rống vang lên, ảo ảnh khổng lồ mà mơ hồ của Huyền Quy xuất hiện, nó há miệng muốn cắn.

“”Đờ mờ, đây là huyết mạch thiên bẩm! Nơi này đang cất giấu một thiên tài đã kích phát được huyết mạch?” Một giọng nói kinh hãi vang lên.

Bốp

Lúc này Võ Tòng lại tiếp tục đánh thêm một cái, ảo ảnh Huyền Quy nhất thời tan biến, huyết mạch đỉnh cấp còn chưa kịp thể hiện đã bị đánh tan tác.

“Mau dừng tay, có khách đến.” Vừa nghe thấy tiếng hô Tây Môn Mập Mạp cảm thấy như gặp được cứu tin, y vội vàng nói.

Võ Tòng đánh chưa đã tay chỉ đành dừng lại, có khách nhân ở đây, không thể thất lễ được.

Thiếu niên sửng sốt nhìn Tây Môn Mập Mạp, hắn nhìn thấy gì thế này?

Là người đã kích phát huyết mạch đó!

Tuy không biết phẩm chất của huyết mạch này tốt đến đâu nhưng tên mập này ngay cả võ giả cũng không phải mà đã có thể dùng huyết mạch để đánh trả, đây chắc chắn là huyết mạch cao cấp.

Chỉ có huyết mạch cao cấp mới có thể tùy thời xuất hiện để bảo vệ người sở hữu nó, mà huyết mạch cấp thấp chỉ xuất hiện vào thời điểm thức tỉnh hoặc chỉ khi đã được tu luyện đến cảnh giới cao nhất.

Mà bây giờ nơi này lại xuất hiện một thiên tài đã kích phát huyết mạch, lại còn có thể tùy ý sử dụng.

Càng khiến người khác kinh hãi chính là huyết mạch hộ thể đó lại bị một người khác đánh đánh vỡ, đánh vỡ!

Tây Môn Mập Mạp nhìn thiếu niên, y nở một nụ cười mà bản thân cho là đẹp trai nhất: “Tại hạ Tây Môn Tình, là người sở hữu huyết mạch đỉnh cấp, thiếu niên, ngươi đến đây để thuê cường giả ư?”

Huyết mạch đỉnh cấp?

Thiếu niên ngơ ngác gật đầu, tự dưng hắn không biết phải mở lời thế nào.

“Ngươi đến không đúng lúc lắm, tiền bối trúc cơ đã được thuê trước rồi.” Tây Môn Tình nói.

“Nhanh như vậy?” Thiếu niên sửng sờ, mình đến sớm như vậy vẫn chậm một bước?

“Không sao, chỗ ta vẫn còn Võ Tòng có tu vi tiên thiên đỉnh phong.” Tây Môn Mập Mạp vội kéo Võ Tòng, ra sức khoác lác: “Đừng thấy hắn chỉ là tiên thiên đỉnh cấp, nhưng sức chiến đấu của hắn cực kỳ cao, giết tiên thiên yêu thú cũng là việc dễ như ăn bánh, hắn còn có thể khiêu chiến vượt cấp giết chết yêu thú trúc cơ.”

Võ Tòng đen mặt, nhưng không phản bác.

Sắc mặt thiếu niên vẫn khó coi: “Vị huynh đệ này, tuy ta tin tiên thiên vô địch nhưng nói vượt cấp giết trúc cơ, có phải không đáng tin lắm hay không?”

Tây Môn Mập Mạp đổi sắc mặt, y kênh kiệu nói: “Tiểu tử, chưa từng trải đời đúng không, ban nãy ngươi đã thấy huyết mạch của ta rồi chứ?”

Thiếu niên hoang mang gật đầu, chuyện này có liên quan gì tới huyết mạch của ngươi?

“Huyết mạch của vị Võ Tòng này không kém hơn ta, đều là huyết mạch đỉnh cấp, ngươi nói xem, một tiên thiên đỉnh cấp sở hữu huyết mạch đỉnh cấp sẽ mạnh đến mức nào? Chẳng lẽ cả một yêu thú trúc cơ bình thường cũng giết không được?” Tây Môn Mập Mạp cao ngạo nói.