"Ngươi có biết tại sao lão thân lại gả Tây Ninh cho ngươi không ?"
Đi trên hành lang âm u, Dư lão thái quân bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Trần Tri An nao nao.
Nếu như dựa theo tư duy của nguyên chủ, vấn đề này rất đơn giản, đương nhiên là bởi vì hắn thiên phú dị bẩm, tư chất bất phàm, tiền đồ rộng lượng. . .
Nhưng dù sao Trần Tri An cũng không phải Tiểu Hầu gia trước kia.
Trầm ngâm một lát sau, hắn thản nhiên nói: "Hôm qua, là Tiền Tam Cao nói trên đường Bạch Hổ mới mở một nhà câu lan, là Dương lão nhị nhìn ra Tây Ninh đang nữ giả nam trang, sau đó là Ngụy lão tam đẩy ta một cái, đó là một âm mưu!"
"Cũng không đến mức không có thuốc chữa!"
Dư lão thái quân khẽ vuốt cằm, tiếp tục hỏi: "Còn có thứ gì khác không?"
Trần Tri An hơi nhíu mày.
Do dự có nên mở miệng hay không.
Chuyện này đương nhiên không chỉ có như vậy mà thôi.
Chỉ là nếu nói ra thì thật không dễ nghe.
"Phủ Tây Bá Hầu chúng ta nhìn như là thánh ân không cạn, nhưng cũng chỉ là nến tàn trong gió mà thôi, cả một nhà toàn là quả phụ. Chờ đến khi lão thân nhắm mắt, cũng sẽ theo gió mà tan biến ."
Trên mặt Dư lão thái quân rất lạnh nhạt, nhưng trong lời nói lại lộ ra vẻ suy bại thê lương: " Nếu như ngươi cưới Tây Ninh, cũng đồng nghĩa với cưới cả tòa Hầu phủ. . .
Không cần phải che che dấu dấu .
Ta muốn biết suy nghĩ thật sự của ngươi!"
"Vậy Tri An xin được nói thẳng."
Trần Tri An chậm rãi nói: "Âm mưu này, ngay từ đầu vốn không chỉ nhằm vào phủ Trần Lưu Hầu chúng ta mà còn nhằm vào phủ Tây Bá Hầu của ngài!"
Sắc mặt Dư lão thái quân không thay đổi, ra hiệu cho hắn nói tiếp.
Trần Tri An đỡ nàng ngồi trên ghế đá cạnh hành lang, nói khẽ: "Hà Gian Ngụy gia muốn nuốt chửng phủ Tây Bá Hầu, nhưng cánh cửa của phủ Tây Bá Hầu quá cao, nếu đã như thế thì chỉ cần chém đứt cánh cửa kia là được.
Nếu như không phải ngài tiến cung ngay trong đêm, bệ hạ ra mặt hòa giải, chỉ sợ hôm nay người tới cửa cầu hôn. . .
Không phải là Trần Tri An ta.
Mà là Hà Gian quận Ngụy gia, Ngụy Tử Hiến.
Một vị Tây Ninh quận chúa danh dự đã bị hủy hết, cộng thêm Ngụy di nương (vợ bé của cha) hết sức ủng hộ, Ngụy lão tam ở rể Hầu phủ, thậm chí là cưới hỏi đàng hoàng cũng không còn là chuyện không thể."
Trong mắt Dư lão thái quân hiện lên vẻ kinh ngạc.
Những lời nói này nếu như được nói ra từ miệng người ngoài, nàng không có nửa phần ngoài ý muốn. Rất nhiều người ở thành Trường An này đều có thể nhận ra điểm khác thường trong âm mưu ngu xuẩn này.
Nhưng điều này lại được nói ra từ trong miệng một tên quần là áo lượt bại hoại, khiến cho nàng thật có chút không thể tin nổi.
Thành Trường An tất cả mọi người đều biết.
Cả nhà Trần Lưu Hầu đều là phế vật ?
Một tên Trần A Man ngay cả vương vị thế tập cũng không giữ được
Một con mọt sách không có tư chất tu hành
Một tên phế vật con đường tu đạo đã bị đứt đoạn.
Còn có một tên ngu xuẩn có danh xưng thiên tài tu hành trăm năm khó gặp. . .
Thanh danh hổ gia khuyển tử thử tôn, cũng không phải một sớm một chiều mà truyền ra.
Lúc này Dư lão thái quân nhìn thiếu niên trước mặt, thần thái nhàn nhã, thanh sam chấm đất, đột nhiên nàng cảm giác được phủ Trần Lưu Hầu có lẽ không chỉ đơn giản như vậy.
Chí ít, Trần Tri An đứng trước mặt nàng, từ lời nói đến cử chỉ, tuyệt không phải người ngu xuẩn.
Trầm mặc thật lâu.
Nàng mở miệng nói: "Nếu như thế, Trần A Man vì sao lại không có bất kỳ hành động nào?
Tại sao hắn lại cam tâm tình nguyện bị người khác lợi dụng ?"
"Bởi vì Ngụy gia. . .cũng đang bị người khác lợi dụng mà thôi !"
Trên mặt Trần Tri An lộ vẻ trêu tức: "Ngài có lẽ không biết, Dương Thị Lang là người củaThái tử, Tiền Tam Cao cũng thế."
Lời vừa nói ra, con ngươi của Dư lão thái quân hơi co lại.
Hộ bộ Dương Thị Lang chống đối Thái tử không chỉ một lần, mọi người đều nói hắn là chó săn của Tứ hoàng tử Lý Thừa Bang, nguyên lai lại là người của Thái tử ?
Loại bí ẩn này, tại sao Trần Tri An lại biết được ?
Hơn nữa !
Một người vô dụng như Trần Lưu Hầu, cần phải nhằm vào như vậy không ?
Nàng cũng hơi hoài nghi, có phải là tiểu tặc này thuận miệng nói lung tung, tự thiếp vàng lên mặt hay không.
Thấy vậy.
Trần Tri An cũng không giải thích, sự tình liên quan tới Hộ bộ Dương Thị Lang, hắn cũng chỉ là nghe Lý Thừa An nhắc qua.
Tam hoàng tử Lý Thừa An là con thứ, tư chất tu hành rất bình thường, không có khả năng được kế thừa vương vị.
Cho nên từ rất sớm, hắn đã dọn ra khỏi hoàng cung, cả ngày lưu luyến câu lan, cấu kết với Trần Tri An cùng làm việc xấu, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.
Có thể nói là bạn thân.
Cũng có thể nói là tuyệt đỉnh đứng đầu đám quần là áo lượt, thanh danh còn kém hơn so với Trần Tri An.
Mà tại sao Thái tử lại nhằm vào phủ Trần Lưu Hầu, Trần Tri An kỳ thật cũng không biết, chỉ có thể quy tội cho Lý Thừa An đầu óc không bình thường.
"Đi thôi, lão thân dẫn ngươi đi gặp một người."
Trầm mặc thật lâu, Dư lão thái quân đứng dậy đi về phía nội viện.
Trần Tri An cũng hơi có chút chờ mong.
Hôm qua nguyên chủ uống đến mức hoa mắt váng đầu, chỉ thoáng cảm thấy có một cô nương ở trên đường, hơn nữa còn rất xinh đẹp, sau đó hắn bị Ngụy lão tam đạp một cước ngã vào trong ngực Tây Ninh.
Căn bản không kịp nhìn kỹ.
Đi qua một hành lang, Trần Tri An phát hiện không hợp lý, đây không phải đường đi khuê phòng. . .
Đi tới trước một ngọn giả sơn.
Dư lão thái quân dừng bước.
Quải trượng gõ nhẹ trên phần nhô ra của một tảng đá lớn, ngọn giả sơn kia lập tức từ từ tách ra, không một tiếng động, lộ ra một con đường nhỏ chật hẹp.
Lão thái quân không nói một lời đi vào bên trong.
Trần Tri An do dự một chút, cũng đi vào.
Vừa bước vào con đường hẹp này.
Lập tức hắn nghe thấy một tiếng rên trầm thấp.
Trần Tri An nhìn vào bên trong. . .
Chỉ thấy cách đó không xa, trong một gian nhà giam bằng đá treo một tên nam tử máu me khắp người.
Loáng thoáng có thể thấy được mặt mũi.
Đúng là Ngụy gia lão tam, Ngụy Tử Hiến.
Là đồng bọn của hắn, hôm qua mới chơi đùa cùng nhau ở Thanh Nhạc Phường. . .
Nhìn thấy Trần Tri An và Dư lão thái quân cùng nhau đi tới, bà lão đứng cạnh ngừng cây roi che kín móc câu trong tay lại, yên lặng không một tiếng động lui vào trong bóng tối.
Sắc mặt Ngụy lão tam thì trở nên cực kỳ phức tạp.
"Không nghĩ tới. . .Ta mưu đồ nhiều ngày, cuối cùng lại phí công làm áo cưới cho tên ngu xuẩn nhà ngươi!"
Trần Tri An không để ý tới hắn.
Trong lòng lại càng thêm coi trọng Thái Quân quân, mặc dù nàng nhìn như đã gần đất xa trời.
Ngụy gia mặc dù xuất thân không tốt, tổ tông chỉ là thái giám tiền triều.
Nhưng những năm qua việc làm ăn của bọn hắn làm rất lớn, nắm giữ rất nhiều sản nghiệp tại Hà Gian quận.
Truyền thuyết gia chủ của Ngụy gia, Ngụy Trung Lễ đã bước vào Thông Huyền cảnh, một thân tu vi bất phàm, là đại năng có thể xưng là Tiểu Tông Sư.
Mà Ngụy lão tam là tiểu nhi tử của Ngụy Trung Lễ, cực kỳ được sủng ái, bên người luôn đi theo một vị hộ đạo có tu vi Hóa Hư cảnh.
Trước kia khi bọn hắn đi câu lan cùng nhau, Ngụy lão tam từng kêu đến để khoe khoang không ít lần.
Mà bây giờ, Ngụy lão tam lại bị lão Thái Quân bắt trở về, thần không biết quỷ không hay. . .
"Người này giao cho ngươi, sống hay chết đều do ngươi quyết định!"
Dư lão thái quân nhìn Ngụy lão tam một chút, nhắm mắt ngồi ở một bên, lộ ra rất lạnh lùng.
Nói về quan hệ, Ngụy gia và phủ Tây Bá Hầu qua lại rất gần.
Thân muội muội của Ngụy Trung Lễ, chính là Ngụy thị, Nhị phu nhân của phủ Tây Bá Hầu.
Khi còn bé Ngụy lão tam còn thường đến phủ Tây Bá Hầu chơi, cơ linh nhu thuận, khiến lão Thái Quân rất ưa thích.
Chỉ là thế sự vô thường.
Năm đó là thượng khách, lúc này là tù nhân. . .
Trần Tri An hơi nhíu mày, biết đây là khảo nghiệm của lão Thái Quân dành cho mình.
Tiện tay nhặt lên một cái khoan sắt đỏ bừng trong lò lửa, Trần Tri An đi đến trước mặt Ngụy lão tam, cười nhạt nói: "Tử Hiến, kỳ thật ta hẳn là cảm tạ ngươi!"
"Ngươi đúng là nên cảm tạ ta."
Trên mặt Ngụy lão tam tràn đầy vẻ trào phúng: "Nếu như không có ta, tên ngu xuẩn như lợn nhà ngươi, sao có thể xứng với Tây Ninh?"
"Ta tính toán chi tiết, chỉ không ngờ tới những năm qua bà già đáng chết này càng sống lá gan càng nhỏ, ngay cả một tên phế vật cũng không dám giết.
Càng không ngờ tới, Bệ Hạ sẽ giúp con lợn như ngươi hỏi cưới Tây Ninh.
Một nước đi không cẩn thận cả bàn cờ đều thua. . ."
Nói xong, Ngụy lão tam đột nhiên nhào về phía Dư lão thái quân, mặt mũi tràn đầy dữ tợn nói: "Lão yêu bà, ngươi âm hiểm độc ác, sát phạt quyết đoán, tại sao không chết theo con trai ngươi đi!"
"Ba!"
Trần Tri An dơ tay một bạt tai, trực tiếp đánh ngã hắn.
Dùng chân dẫm trên ngực Ngụy lão tam, Trần Tri An nháy nháy mắt với hắn: "Tử Hiến, kỳ thật ngươi không bắt buộc phải chết, đừng tự mình tìm đường chết.
Lão thái quân cũng đã nói, ngươi sống hay chết đều do ta quyết định, ngươi sao lại muốn chết ? Ngẫm lại quan hệ giữa hai chúng ta . . ."
Nghe nói như thế, Ngụy lão tam ngây ngẩn cả người.
Hắn sở dĩ điên cuồng như vậy, ngoại trừ oán hận, nhưng nhiều hơn là do sợ hãi.
Lão yêu bà này thủ đoạn ác độc, rơi vào trong tay nàng sống không bằng chết.
Nhưng nếu như rơi vào tay Trần Tri An. . .
Nghĩ đến trước kia Trần Tri An ngu xuẩn đến đáng yêu, hắn không khỏi sinh ra một chút hi vọng.
Thấy vậy, Trần Tri An tiếp tục nói: "Tử Hiến, chúng ta là huynh đệ khác cha khác mẹ, mặc dù hôm qua ngươi bày kế hãm hại ta, nhưng ta cũng không có tổn thất gì.
Ngược lại là nhân họa đắc phúc, lại có thể đính hôn với Tây Ninh. Nói như vậy, ta không những không thể giết ngươi, mà còn phải cám ơn ngươi!"
"Tri An, ngươi thật nghĩ như vậy?"
Ngụy lão tam có chút ý động.
Đã thấy Trần Tri An thấp giọng thở dài nói: "Tử Hiến, ngươi biết không? Phủ Trần Lưu Hầu chúng ta, thật sự nghèo đến mức không sống nổi a. . .
Hôm qua Trần A Man vì cứu ta, đem ba ngàn lượng bạch ngân cuối cùng trong nhà, tất cả đưa tới cho tên gian tặc Vương Phú Quý kia.
Chỉ cần ngươi đồng ý trả tiền chuộc thân, ta có thể làm chủ thả ngươi đi."
Ngụy lão tam trầm mặc.
Tình huống của phủ Trần Lưu Hầu, hắn hiểu khá rõ.
Đều là một đám phế vật, lại không biết kinh doanh, đã sắp đến tình trạng đói ăn.
Hắn biết Trần Tri An không phải đang giả vờ kể khổ.
Nhưng nếu chỉ cần bỏ tiền đã có thể chuộc thân, hắn luôn cảm thấy có chút không đáng tin cậy.
Quay đầu nhìn lão thái quân ngồi ở một bên, chỉ thấy gương mặt của nàng âm trầm nhưng cũng không mở miệng ngăn cản Trần Tri An.
Trong lòng hắn không khỏi tin tưởng mấy phần.
Lại nghĩ tới có thể là sau khi phụ thân đạt tới Thông Huyền cảnh, lão yêu bà này cũng có kiêng kị, cái gọi là dùng tiền chuộc thân, bất quá là tìm lý do, tìm bậc thang trèo xuống mà thôi!
Nghĩ ra nguyên do.
Hắn tự cho là mình đã nhìn thấu chân tướng, lập tức tự tin bạo phát.
Không chút hoang mang ngồi xuống, lạnh nhạt hỏi: "Muốn bao nhiêu tiền?"
Trần Tri An mặt lộ vẻ vui mừng, lập tức nói: "Tám ngàn lượng bạch ngân, một tay giao tiền một tay giao người!"
"Chỉ từng đó ?"
Ngụy lão tam có chút ghét bỏ.
Phủ Trần Lưu Hầu quả thực nghèo đến mức điên rồi.
Ta đường đường là Ngụy gia Tam thiếu, cũng chỉ giá trị tám ngàn lượng?
Chút tiền ấy.
Còn không đủ hắn đi dạo câu lan một năm tại Trường An.