Chương 3: Về nhà

Sau khi trầm tư suy nghĩ suốt cả đêm, Trần Tri An vừa mở mắt ra, đã nhìn thấy một nam tử trung niên, trên mặt mang theo nụ cười chất phác đứng trước mặt mình.

Trên người nam nhân này mặc cẩm bào, trong tay xách một hộp cơm tinh xảo, thân thể cũng không cao lớn. Đang cẩn thận từng li từng tí che ánh nắng lọt vào nhà giam.

Thấy Trần Tri An mở mắt, nam nhân vội vàng đưa hộp cơm trong tay đến, trong miệng buồn rầu nói: " Con a, đều do cha không tốt, để ngươi phải chịu ủy khuất !"

Trần Tri An há hốc miệng.

Cuối cùng, cũng không nói ra câu “lão bất tử” nguyên chủ thường dùng để gọi cha mình.

Nhận lấy hộp cơm, lấy một cái bánh bao thịt, hắn bắt đầu ăn.

Nam nhân này, chính là Trần Lưu Hầu, phụ thân của Trần Tri An—— Trần A Man !

Vẻ ngoài của Trần A Man rất bình thường. Tu vi cũng bình thường nhưng tài năng lại thật không tệ, có thể biến tước vị từ Trần Lưu Vương phế xuống thành Trần Lưu Hầu.

Những năm nay bị nguyên chủ châm chọc, khiêu khích không ít lần, vừa mở miệng là một câu lão bất tử, nửa điểm tôn kính đối với cha của mình cũng không có. Nhưng hết lần này tới lần khác, Trần A Man lại yêu quý đứa con bất hiếu này nhất.

Vô luận nguyên chủ gây ra tai họa lớn cỡ nào, Trần A Man cũng tuyệt đối không buông nửa câu độc ác với hắn.

Vẫn luôn vui tươi hớn hở, ở phía sau chùi đít cho nguyên chủ.

Mà lấy kinh nghiệm làm người hai đời của Trần Tri An, cũng không đoán ra nguyên nhân do đâu.

Ngược lại nguyên chủ không có đầu óc, cảm thấy bản thân mình đương nhiên nên được đối xử như vậy, dù sao hắn cũng là kỳ lân tử của phủ Trần Lưu Hầu, là người thừa kế trời định.

Thấy Trần Tri An ăn xong một lồng bánh bao, Trần A Man vội vàng lấy ra một bát sữa đậu nành từ trong hộp đựng thức ăn, cười chất phác nói: " Sữa đậu nành của Túy Khách Lâu, đồ uống ngươi thích nhất. Nhân lúc còn nóng mau uống, uống xong rồi thì lên đường cho tốt!"

Nghe nói như thế.

Cánh tay Trần Tri An vừa vươn ra lập tức cứng lại trong không trung.

Uống xong thì lên đường cho tốt ?

Bất quá chỉ là ôm Lý Tây Ninh, hôn mấy phát, xé vài mảnh quần áo, đã nghiêm trọng đến mức bị chặt đầu sao ?

Cánh tay Trần Tri An vẫn dừng trên không trung, đã thấy Trần A Man không tim không phổi cười rạng rỡ nói: " Uống nhanh đi, đại ca và tiểu muội của ngươi đang bày tiệc ở nhà chờ ngươi đấy.

Còn có một chuyện tốt cực lớn chờ khi ngươi trở về ta sẽ nói!"

Nói xong hắn cười một tiếng gian trá, làm ra bộ dáng tranh công.

Trần Tri An im lặng, nghẹn họng.

Cầm lấy sữa đậu nành từ trong tay Trần A Man, hắn yếu ớt nói: " Lão cha a, nếu ngươi không biết nói chuyện thì về sau nên nói ít đi một chút, ngươi có biết rằng nói lung tung có thể sẽ dọa chết người không ?"

Nhanh chóng uống xong hai bát sữa đậu nành.

Trần Tri An mở ra cửa nhà giam.

Đang lúc hắn chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy một thân ảnh trong bóng tối, hắn bước đến chậc chậc cười nói: " Tiểu nhị ca, hình xăm mãnh hổ hạ sơn trên ngực ngươi là dùng bút vẽ đúng không ? Hình như bị phai màu rồi!"

Cả khuôn mặt Trương Tiểu Nhị đỏ bừng, một tay giữ quần lót, một tay che hình xăm lão hổ bị phai màu trên ngực, trong lòng bi phẫn muốn chết.

Trong lòng hắn có mãnh hổ nhưng lại bị chôn vùi ở trong cái lao ngục nho nhỏ này.

Ngay cả hận ý cũng không dám biểu lộ ra ngoài chút nào.

Trần Lưu Hầu mặc dù uy danh không hiện, nhưng dù sao hắn cũng là một trong mười tám vị chư hầu của Đại Đường, không phải một tên cai ngục nho nhỏ như hắn có thể trêu chọc vào.

Trần Tri An vỗ bả vai Trương Tiểu Nhị, cười lớn đi ra cửa ngục giam.

Sau lưng hắn, Trần A Man lẩm bẩm “Tri An trưởng thành rồi, rốt cục gọi ta là lão cha...” nhắm mắt theo đuôi đi sau.

Phủ Tây Bá Hầu.

Mí mắt Dư Lão Thái Quân hơi khép, quải trượng đầu rồng trong tay gõ trên nền đá xanh phát ra tiếng vang trầm đục.

Mà ở bên cạnh nàng là phu nhân của Tây Bá Hầu - Ngụy thị, hốc mắt của Ngụy thị ửng đỏ, thê thảm nói: " Lão Thái Quân, ngài thật sự định gả Ninh nhi cho tên hạ lưu bại hoại đó sao ? "

" Ngậm miệng !"

Trong mắt Dư Lão Thái Quân có tinh quang bắn ra, âm thanh lạnh lùng nói: " Không làm như thế, thì còn có thể làm thế nào ? Sự tình của Ninh nhi và tiểu tặc kia đã truyền khắp thành Trường An rồi, chẳng lẽ ngươi muốn ép nàng tự tử thì ngươi mới hài lòng?"

Ngụy thị bị Dư Lão Thái Quân lườm một cái, thân thể không thể khống chế cúi thấp xuống, khẽ run rẩy. Cảm giác như đang đối mặt với một ngọn núi lớn.

Dư Lão Thái Quân tích uy đã lâu, không chỉ Ngụy thị mà ngay cả Tây Bá Hầu lúc còn sống cũng sợ nàng như sợ cọp.

Thế nhưng khi nghĩ đến hứa hẹn của ca ca nhà mình, nàng lấy hết dũng khí run giọng nói: " Tiểu tặc kia lưu luyến câu lan, làm đủ trò xấu, ngài gả Ninh nhi cho hắn, không phải là đẩy Ninh nhi vào hố lửa sao ?"

" Vậy nơi nào mới không phải là hố lửa?"

Dư Lão Thái Quân nhìn chằm chằm Ngụy thị, giọng khàn khàn lạnh lùng nói: " Là Hà Gian quận Ngụy gia ? Là tên cháu trai khốn kiếp của ngươi ? Mười ba tuổi đã bức tử gái nhà lành ?

Hay là người biểu đệ không bằng heo chó của ngươi?

Còn dám nhiều lời, lão thân một trượng giết ngươi ngay tại đây!"

Nghe thấy lời ấy, sắc mặt Ngụy thị trắng bệch như tờ giấy, quỳ trên đất không nói một lời.

"Ngươi chỉ cần làm tốt việc ngươi nên làm."

Dư Lão Thái Quân lạnh lùng nói: " Tây Bá Hầu mặc dù không còn, nhưng phủ Tây Bá Hầu cũng chưa tới lượt ngươi làm chủ !

Nếu để cho lão thân tra ra được, ngươi cũng tham gia chuyện của Tây Ninh, ngươi sẽ biết hậu quả!

" Thiếp thân, đã biết!"

Ngụy thị quỳ trên mặt đất, mãi đến khi thân ảnh Dư Lão Thái Quân biến mất không thấy mới dám từ từ đứng dậy.

Phủ Trần Lưu Hầu nằm trên đường Trì Nghi, phía tây thành Trường An.

Cùng với âm thanh bén nhọn “Tiểu Hầu gia hồi phủ” vang lên, cửa lớn màu đỏ thắm cọt kẹt một tiếng đã mở ra.

Tám vị võ phu đứng thành hai hàng, bốn người tỳ nữ áo vàng cúi đầu đứng đợi.

Một người tay cầm sách, sắc mặt ôn hòa nhìn Trần Tri An vừa nhảy xuống từ xe ngựa.

Năm nay hắn khoảng chừng ba mươi tuổi, dáng người thon dài, lưng thẳng tắp. Trên đầu hắn có một cây trâm gỗ được cài rất tùy ý, mặc một bộ thanh sam chạm đất, dưới chân đi giày vải.

Người này, chính là trưởng tử của Trần Lưu Hầu - Trần Tri Bạch.

Nếu chỉ nói về tướng mạo, hắn lớn lên cũng không xuất chúng, khỏi cần nói đến Trần Tri An, ngay cả so với Trần Tri Mệnh cũng có chút thua kém.

Nhưng lúc này trong lòng Trần Tri An lại nghi ngờ vị đạu ca này, nghi ngờ hắn là đại lão ẩn tàng.

Hắn cảm thấy trong cặp con ngươi ôn hòa kia ẩn giấu đi vô số chuyện cũ tang thương, làm cho hắn không dám nhìn thẳng!

" Trở về là tốt rồi!"

Đầu tiên Trần Tri Bạch khẽ gật đầu với Trần A Man, sau đó mới ôn hòa nói với Trần Tri An: " Tiểu muội chuẩn bị cho ngươi tôm ngâm rượu ngươi thích ăn nhất, thay quần áo xong thì nhanh đi qua, đừng để nàng đợi lâu. "

" Bây giờ ta lập tức đi ngay !!"

Trần Tri An nhìn trộm quyển sách trong tay hắn một chút, lờ mờ có thể thấy được một chữ "đạo". Không kịp nhìn tiếp, hắn đã bị bốn người thị nữ vây quanh đưa vào trong sân.

Sau lưng.

Trần A Man nhìn bóng lưng của hắn cảm thán nói: " Tri Bạch, đêm qua Tri An trải qua tai ương lao ngục, thế mà đã chịu gọi ta là cha rồi. Nếu A Ninh biết chuyện này, hẳn là sẽ rất vui mừng đấy!"

" Hài tử rồi cũng sẽ lớn lên !"

Trần Tri Bạch ôn hòa nói: " Ta xem qua rồi, thần hồn bình thường!"

Trần A Man vỗ vỗ bả vai Trần Tri Bạch, cười nói: " Cha không muốn ngươi nhìn thứ này, ở trong mắt cha ngươi cũng là hài tử, đừng có cả ngày mang dáng vẻ nặng nề như vậy. Đừng trở nên mục nát hơn so với những lão bất tử kia. "

Trần Tri Bạch nao nao, ôn hòa nói: " Hài nhi biết!"

"Mấy người các ngươi đều quá yêu nghiệt, khiến cho người làm cha như ta không có được một chút cảm giác tồn tại nào cả, may mà còn có Tri An a !"

Lông mày Trần A Man nâng lên, mặt mũi tràn đầy vui mừng.

Trần Tri Bạch cười nói: " Nhị đệ vào di chỉ Kiếm Các, nghị lực của hắn rất lớn. Kiếm ý lưu lại trong một kiếm khai thiên của Kiếm Thánh Chu Hậu Nhất đã bị hắn kéo vào trong khí hải.

Chờ đến khi hắn có thể ẩn giấu kiếm ý trên người, thì có thể nhất cử đưa thân nhập Hư Thần cảnh. Âm thần du lịch trong nháy mắt vượt qua nghìn dặm, phóng mắt nhìn thế hệ tuổi trẻ trong thiên hạ, không có ai có thể sánh cùng !"

" Tính tình của đứa bé kia quá bướng bỉnh. "

Trên mặt Trần A Man lộ ra vẻ thương tiếc.

Trên con đường tu hành vô số chướng ngại, võ đạo tam phẩm, Tiên Thiên, Luyện Khí, Ngự Khí, Hóa Hư, Hư Thần, Thông Huyền, Động Thiên, Phản Chân, Thánh Nhân, Đại Thánh, Chuẩn Đế, Đế Cảnh.

Muốn vượt qua một cảnh, đều khó như lạch trời.

Vô số thiên kiêu thân tử đạo tiêu, hóa thành từng đống bạch cốt. Những điều người ngoài có thể giúp quả thực quá ít. Muốn vươn đến đỉnh cao chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình !

Năm đó Chu Uyển nhi mang theo Thánh tử Ngự Kiếm Tông đến nhà từ hôn. Việc này có thể nói là đã đem mặt mũi của phủ Trần Lưu Hầu ném trên mặt đất, hung hăng dẫm đến vỡ nát.

Nếu làm theo tính tình của Trần A Man thì hắn sẽ giết chết hai người kia tại chỗ, thậm chí trực tiếp khởi binh đạp nát hai tòa tông môn mới hả dạ.

Nếu không phải nhi tử muốn tự mình tới cửa đòi nợ, hắn làm sao có thể để Chu Uyển nhi và Khương Hoa Vũ toàn thân trở ra?

Những năm nay Phiêu Miểu Tông và Ngự Kiếm Tông hợp tác cùng nhau.

Tại thời đại mà Kiếm Các không ra, Đạo Môn không hiện. Bọn hắn dường như có dã tâm muốn trở thành bá chủ giang hồ, nhưng lại không biết có người ngồi tại thành Trường An ngày ngày ngóng nhìn.

Chỉ chờ nhi tử lên núi, lập tức điều động thiết kỵ đạp nát hai tòa sơn môn.