Chương 29: Kiếm bộn

"Liễu tiên sinh, chúng ta có thể nói chuyện!"

Chu Lễ co quắp quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái xanh nói: "Bản quan nguyện ý bồi thường hai vạn lượng, chúng ta lập tức rời khỏi. . . . ."

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Nếu như sớm biết thanh lâu có một vị Hư Thần‌ cảnh đại lão là Liễu Thất, hắn chắc chắn sẽ không ngang ngược như vậy.

Hai vạn lượng bạch ngân mà thôi, không đáng là bao.

Lễ bộ mặc dù không so được Hộ bộ, nhưng trên danh nghĩa, Lễ bộ là nơi quản lý toàn bộ giang hồ tại Đại Đường.

Hàng năm, các tông môn dâng lễ, tặng quà tính ra cũng là một số tiền không nhỏ.

Mặc dù chỉ có tiểu tông tiểu phái mới phải dâng lễ, tặng quà cho Lễ bộ, nhưng thịt muỗi cũng là thịt.

Gia sản của Chu phủ.

Cũng không phải công chính, thanh liêm như người đời truyền miệng. . .

Hắn cho là Liễu Thất sẽ đáp ứng.

Nhưng Liễu Thất bình tĩnh mà lắc đầu.

"Ba vạn!"

Chu Lễ hai con đầu gối đã không có tri giác, hắn sợ chậm trễ chân của mình sẽ bị phế mất, muốn nhanh chóng trốn đi, cắn răng nói: "Chúng ta bồi thường ba vạn lượng!"

"Không phải là chuyện tiền!"

Liễu Thất nhíu mày: Các ngươi có thể đi hay không, phải do lão bản của chúng ta quyết định!"

"Lão bản?"

Chu Lễ mờ mịt nhìn quanh bốn phía.

Khi thấy Trần Tri An đứng chắp tay, sắc mặt hắn lập tức trở lên khó coi.

Một tên phế vật ngay cả người tu hành cũng không phải vậy mà thật sự lại là lão bản của Thanh lâu?

Hắn vốn tưởng Trần Tri An chỉ là con rối được Liễu Thất đưa ra để thu hút ánh mắt.

Không cần nói Trần Tri An, ngay cả cha của hắn Trần A Man Chu Lễ cũng chưa từng để vào mắt.

Không nghĩ tới hôm nay lại phải cúi đầu nhận sai trước mặt phế vật này.

Nhưng thật sự không có cách nào khác. . .

Miễn cưỡng nặn ra một gương mặt tươi cười, Chu Lễ khàn giọng nói: "Tiểu Hầu gia, Chu mỗ lỡ tay, đánh nát cửa sổ của quý lâu, ta tình nguyện bồi thường ba vạn lượng bạc, mong rằng Tiểu Hầu gia giơ cao đánh khẽ. . ."

Trần Tri An thìn thấy sắc mặt của hắn liên tục biến đổi.

Trên mặt lộ vẻ khó xử nói: "Theo lý thuyết, ba vạn lượng bạc đã đủ để sửa lại lâu rồi, nhưng cẩu ca là ta huynh đệ khác cha khác mẹ.

Chu Thiên nhà ngươi thật không phải người, ngươi lại ép hắn rời đi, làm cho cẩu ca phải vào giang hồ, từ đây sinh tử cách biệt. . . ."

"Cẩu tặc, ngươi còn muốn mặt sao?"

Chu Lễ còn chưa lên tiếng, đứng bên cạnh đó, Chu Thiên giận không kìm được nhảy ra ngoài nói to.

Ba vạn lượng bạc đừng nói là tu sửa một cái lâu, dù cho muốn mua lại Thanh lâu cũng có thể.

Nghe lời nói của cẩu tặc kia hắn đang chê ít ?

Vả lại Cẩu Vưu Quyền muốn đi xông xáo giang hồ là chuyện đã sớm được quyết định.

Hôm nay cũng là vì Cẩu Vưu Quyền luôn miệng mời mới có chuyện Tứ công tử ngự phong lên đảo, chuyện này liên quan gì đến lão tử?

Trần Tri An nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn: "Nếu Chu công tử không đồng ý, vậy thì thôi, Liễu tiên sinh tìm hố chôn đi!"

"Đồng ý, làm sao lại không đồng ý!"

Chu Lễ quỳ trên mặt đất, kéo góc áo Chu Thiên, hận không thể dùng một bàn tay vỗ chết hắn!

Con mẹ nó.

Ngươi muốn trang bức tinh tướng cũng nên tìm đúng lúc a!

Lão tử sắp tàn phế đến nơi ngươi còn ở đó lo lắng chút tiền kia?

"Bốn vạn! Chu mỗ nguyện bồi thường bốn vạn lượng!"

Dứt lời hắn lấy ra túi tiền từ nhẫn trữ vật.

Hắn đau lòng không thôi, lấy từ bên trong túi ra tám mươi viên nguyên thạch to bằng ngón cái, đưa cho Trần Tri An.

Trần Tri An lấy được nguyên thạch, còn cẩn thận đếm lại một lần.

Xác định không thiếu.

Trong nháy mắt trở mặt, tươi cười nói: "Trời ạ, Chu đại nhân làm sao quỳ trên mặt đất?

Người tới, đỡ Chu đại nhân đứng dậy ngay.

Vũ nữ, nhạc công, các ngươi ngơ ngẩn cái gì?

Tiếp tục đàn hát, tiếp tục múa!

Chuyên môn dành tặng hai vị quý khác đến từ Chu phủ một bài, nhanh!"

Hắn ra lệnh một tiếng.

Các cô nương Thanh lâu một lần nữa nhảy múa.

Hai vị quý khách từ Chu phủ ngay lập tức thì bị đẩy lên ghế chủ trì.

Thịnh tình không thể chối từ,

Chu Lễ vừa nhìn vừa thổ huyết, cuối cùng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh. . .

Thấy vậy, Trần Tri An tiếc rẻ thở dài.

Lại bắt Chu Thiên trả ba trăm lượng tiền phí các tiết mục, lúc này mới cung kính tiễn bọn hắn rời đi.

Nhìn xem Chu công tử bước chân nặng nề.

Trần Tri An lưu luyến không rời muốn giữ hắn lại.

Nhưng Chu công tử đã quyết định rời đi, đành phải định ra hẹn ước, để hắn sau này thường xuyên đến chơi. . .

Sau khi Chu công tử đi.

Lý Thừa Tiên cũng bị thị vệ thống lĩnh của nhà mình đưa đi.

Đối với vị quận chúa này, Trần Tri An không có lời nào để nói.

Chỉ là gọi Lý Lam Thanh tính toán rõ ràng bốn người bọn họ tiêu phí, để nàng trả đủ mới thả rời đi.

Trước khi đi, ánh mắt Lý Thừa Tiên hận hận liếc nhìn Trần Tri An.

Trần Tri An cảm thấy không hiểu nổi!

Có chút hối hận lúc nãy không thay cẩu ca tặng cho nàng hai cái bạt tai!

Suy nghĩ một lát.

Hắn chạy đến căn phòng xa hoa nhất trên tầng mười hai Đăng Khoa Lâu, cạy mở cửa phòng tên cẩu tặc Lý Thừa An.

Thêm mắm thêm muốn nói lại chuyện vừa phát sinh.

Lý Thừa An biểu thị rằng chuyện này liên quan đến hắn cái chim a.

Trần Tri An nói Lý Thừa Tiên là cháu gái của cha ngươi, lúc đính hôn với Vũ An Hầu phủ còn là cha ngươi ban hôn, nếu là biết chuyện này khẳng định rất vui mừng a. . .

Lý Thừa An lập tức có hứng.

Ngay trong đêm chạy về hoàng cung báo tin vui. . .

Nghe nói cũng không lâu sau, từ trong hoàng cung có hai người thái giám đi Trấn Nam Vương phủ.

Trấn Nam Vương lâu dài ở tại biên cảnh phía nam, trấn giữ biên cảnh.

Trong phủ ở Thành Trường An là không có chủ nhân.

Không có một người dám cầu xin, hai tên thái giám quỳ trên mặt đất, vừa đánh vừa khóc, đánh đến mức sưng cả tay!

Khi nghe được tin tức này, Trần Tri An đang nằm tại trên ghế xích đu nghe Tây Ninh đánh đàn. . .

. . .

Thiên Kim Lâu.

Hai người nam tử trung niên vừa ăn thịt dê, vừa len lén quan sát chung quanh.

Trên bàn trước mặt bọn hắn đã xếp một chồng đĩa không rất cao.

Hai vị này, chính là cường giả Hư Thần cảnh núp trong bóng tối.

Lúc đầu hai người bọn họ cũng không ăn lẩu, dù sao thân là sát thủ, lúc làm nhiệm vụ phải luôn luôn bảo trì cảnh giác.

Nhưng mùi thơm của nồi lẩu một mực chui vào lỗ mọi của bọn hắn, mà dấu hiệu bọn hắn vẫn chờ đợi lại không thấy đâu. . .

Bọn hắn đành gọi một cái nồi lẩu uyên ương.

Vừa ăn, liền ăn hơn hai canh giờ. . .

"Đại ca , theo lý thuyết, Thiên Kim Lâu sớm đã nên bốc cháy. . .”

Sát thủ lão nhị từ trong nồi mò lên hai miếng thịt dê thấp giọng nói: "Ngươi nói. . . Bọn họ có thể hay không đã chết?"

"Hơn phân nửa là."

Lão đại bất mãn nói: "Lúc lên kế hoạch ta đã nói không cần đến những cái rác rưởi kia, hai người chúng ta là Hư Thần cảnh, cho dù Liễu Thất mạnh hơn nữa thì sao?

Chém dưa thái rau thôi.

Tiên sinh hết lần này tới lần khác không cho, nói cái gì mà một kế xen một kế, tơ rối quấn ngàn dặm. . .

Tất cả người đọc sách đều mẹ nó là phế vật!"

"Vậy bây giờ chúng ta nê làm gì?"

Lão nhị lo lắng nói: "Chúng ta dù sao cũng là cung phụng của Hà Gian Ngụy gia, Ngụy gia chủ cho tiền cũng không ít.

Nếu như không làm gì, chỉ sợ rất khó bàn giao với Ngụy gia chủ a!"

"Đợi thêm nửa nén hương, nếu vẫn không có động tĩnh, thì chúng ta tự mình động thủ!"

Lão đại vớt được miếng thịt cuối cùng trong nồi, yên lặng một lát: "Nếu không. . . Lại đến mười bàn?"

"Ta nghe lời đại ca, ta muốn ăn Ngân Đao Ngư!"

Hai người nhìn nhau cười một tiếng.

Nồi lẩu của Thiên Kim Lâu, đúng là mẹ nó ăn ngon!

Ngay lúc bọn họ đang hăng hái ăn, một người mặc áo bào xanh bỗng nhiên đứng trước mặt bọn hắn, trên mặt mang theo nụ cười nói: "Hai vị đại ca, hương vị có ổn không?"

"Rất ngon!"

Trong miệng lão đại nhồi đầy thịt dê, cũng không ngẩng đầu lên, đáp lời: " Đời này lão tử chưa từng ăn thứ gì ngon như vậy!"

"Đại ca. . ."

Lão nhị đá nhẹ vào chân hắn một đá, không ngừng bĩu môi.

"Đá ta làm gì?"

Lão đại bất mãn lườm lão nhị một cái: "Mau ăn a, ăn xong còn có việc cần làm nữa!"

Lão nhị yếu ớt nói: "Liễu Thất đến rồi!"

"Ai tới?"

Lão đại bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn xem nam nhân mặc áo bào xanh, dáng vẻ hào sảng.

"Ta đến rồi!"

Liễu Thất hai bàn tay chia ra, ấn xuống đầu của bọn hắn, mỉm cười nói: "Các ngươi muốn tự mình tìm hố chôn, hay là muốn ta đào giúp các ngươi?"