Chương 24: Tập sát!​

Kim quang đầy trời, vô số thương ảnh chớp động, từng đạo huyền khí ngưng tụ thành thực chất tản ra quang mang sáng ngời hướng sát thủ đang bỏ trốn bao trùm.

Sát thủ hú lên một tiếng quái dị, thân hình dừng lại, trường kiếm trong tay chém ra hơn mười đạo kiếm quang.

- Oanh!

- Oanh!

Giữa không trung bắn ra quang mang rạng rỡ.

Tuy sát thủ ngăn chặn được chiêu thức của Lăng Thao, nhưng trên người đã có vết thương, hơn nữa khí tức đã bị Lăng Thao tập trung, trừ phi tốc độ của hắn nhanh hơn Lăng Thao, bằng không hắn tuyệt đối không chạy thoát khỏi sự truy kích của Lăng Thao.

- Tặc tử dấu đầu lộ đuôi, vì sao phải nhiều lần hại cháu của ta, hôm nay nếu không nói rõ ràng nhất định lấy mạng của ngươi!

Trường thương của Lăng Thao chỉ vào hắc y nhân quát.

- Hừ, vậy nhìn xem ngươi có bổn sự này hay không!

Sát thủ đè nặng thanh âm nói, đồng thời trường kiếm chém ra hai đóa kim sắc kiếm hoa hướng Lăng Thao đánh tới.

- Chút tài mọn!

Lăng Thao khinh thường hừ lạnh, trường thương trong tay quét ngang, nhất thời đem hai đóa kim sắc kiếm hoa chấn vỡ.

Nhưng Lăng Thao không dự đoán được đối phương chỉ ra hư chiêu, khi Lăng Thao bị kiếm hoa ngăn cản sát thủ liền lấy tốc độ cực nhanh xoay người bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Lăng Thao tức giận dùng trường thương đập mạnh xuống mặt đất chấn động, sau đó mới xoay lại chạy tới bên cạnh Lăng Tiếu.

Bạch Vũ Tích ôm lấy Lăng Tiếu đang không ngừng phun máu tươi òa khóc.

Lăng Tiếu ngược lại cười khổ an ủi nàng:

- Đừng khóc, mạng của thiếu gia cứng rắn, còn chưa chết được!

Lăng Tiếu vừa rồi súc kình phản kích, bị đối phương chấn ngược khiến ngũ tạng lục phủ đều rung chuyển, kinh mạch mới ổn định tối hôm qua lại bắt đầu trướng đau, làm cho hắn vô cùng buồn bực.

- Hảo tiểu tử, đi, tam thúc mang cháu về nhà trước!

Lăng Thao khen ngợi một câu, sau đó vác Lăng Tiếu lên vai triển khai thân pháp phóng về hướng nhà Lăng Tiếu.

Bạch Vũ Tích còn chưa kịp phản ứng đã không còn thấy bóng dáng của hắn, liền ngẩn người chạy về nhà.

Rất nhanh, Lăng Thao đã đưa Lăng Tiếu về tới nhà.

Lăng Chiến cùng Mộng Tích Vân lại hoảng sợ một phen, nhất là Mộng Tích Vân không ngừng khóc nức nở.

- Nhị tẩu đừng nóng vội, ta có Hồi Lộ đan, Tiếu nhi sẽ không có chuyện gì!

Lăng Thao nói xong lấy ra một bình nhỏ bên hông, đổ ra hai viên đan dược màu đen cỡ đầu ngón tay.

Hồi Lộ đan, linh đan cao giai nhất phẩm, có được hiệu dụng chữa thương cùng hồi khí, là lương đan mà võ giả dùng cứu mạng. Đừng xem thường viên đan dược nho nhỏ này, bởi vì nó giá trị ngàn vàng.

- Vậy là tốt rồi, nhanh, nhanh cho Tiếu nhi ăn vào!

Mộng Tích Vân vội vàng thúc giục nói.

Lăng Thao đem hai viên đan dược bỏ vào trong miệng Lăng Tiếu cho hắn nuốt vào, sau đó đặt hắn lên giường.

- Tốt lắm, đều đi ra ngoài trước, uống xong Hồi Lộ đan hẳn là không có việc gì!

Lăng Chiến nhìn thoáng qua nhi tử, sau đó lôi kéo thê tử nói.

Ba người quay về đại sảnh, Lăng Chiến không nhịn được hỏi thăm Lăng Thao chuyện vừa trải qua.

Lăng Thao cũng không giấu diếm, đem sự tình kể lại.

Lăng Chiến nhíu mày nói:

- Theo như lời đệ nói thực lực đối phương hẳn không sai biệt với đệ sao?

- Hẳn là, hắn đánh một kích không trúng lập tức lui lại, đệ xuất ra toàn lực cũng chỉ làm hắn dừng lại nửa khắc, đủ thấy thực lực hung thủ không thua kém đệ!

Lăng Thao gật đầu nói.

Lăng Chiến suy tư một chút, lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ không cùng một người?

- Nhị ca ý muốn nói gì?

Lăng Thao hỏi.

- Ta suy nghĩ đối phương có phải là người đánh lén ta mười hai năm trước hay không, lấy thực lực của hắn lại không giống, lúc trước kẻ đánh lén ta ít nhất có thực lực huyền sĩ, bằng không lúc ấy ta cũng không rơi vào kết cục như vậy!

Lăng Chiến nói.

- Việc này đệ cũng không rõ, nhưng đệ nghĩ ngoại trừ Lý gia hẳn sẽ không ai làm loại chuyện này!

Lăng Thao nói.

- Ai, con của tôi thật sự là mạng khổ ah!

Mộng Tích Vân khổ sở nói.

- Nhị tẩu xin yên tâm, hiện tại đệ quay về gia tộc xin chỉ thị phụ thân đại nhân, để cho phụ thân tăng cường bảo hộ đối với Tiếu nhi, tuyệt đối không để cháu tiếp tục xảy ra chuyện gì sai lầm!

Lăng Thao an ủi, sau đó xoay người rời khỏi nhà Lăng Chiến.

Trong phòng Lăng Tiếu, sau khi dùng Hồi Lộ đan dược lực đã bắt đầu hiệu dụng.

Một đoàn dược lực dịu dàng thanh lương bắt đầu lan tràn trong ngũ tạng lục phủ của hắn, chậm rãi làm dịu kinh mạch máu huyết của hắn. Cùng lúc đó, Tam Phân Quy Nguyên Khí bắt đầu tự chữa thương, tốc độ tuy thật thong thả nhưng phối hợp cùng Hồi Lộ đan cũng vô cùng có hiệu lực.

Ngoại trừ đem kinh mạch dần dần ổn định lại, huyền lực đã có trạng thái hồi sinh.

Một lúc lâu sau, sắc mặt Lăng Tiếu dần dần khôi phục huyết sắc, trên vầng trán đã thư giãn.

Hai canh giờ sau Lăng Tiếu mở mắt, sau đó nhanh chóng ngồi dậy, lập tức tu luyện Tam Phân Quy Nguyên Khí.

Hồi Lộ đan được dùng hơn mười loại linh thảo nhất giai luyện chế, ngoại trừ có thể chữa thương, còn có thể hồi khí.

Lăng Tiếu bị hai lần tiêu hao huyền lực trong kinh mạch, hiện tại có Hồi Lộ đan trợ giúp, kinh mạch chẳng những được củng cố huyền lực đã khôi phục tới đỉnh, hơn nữa Lăng Tiếu phát hiện dược lực của Hồi Lộ đan rất mạnh, tựa hồ còn có thể tiếp tục lợi dụng, cho nên hắn không cần nghĩ ngợi đã bắt đầu tu luyện, ý đồ hôm nay trùng kích kinh mạch thứ một.

Tam Phân Quy Nguyên Khí, ba loại nội kính Thiên Sương Khí, Bài Vân Kính, Phong Thần Công không ngừng dung hợp, tiếp tục hấp thu dược tính sau đó tiến hành tích súc, không ngừng lặp đi lặp lại vận hành.

Không biết qua bao lâu, chỉ cảm thấy thời cơ đã đến, toàn bộ đoàn năng lượng tích súc hình thành một đạo sóng nhiệt cuồn cuộn hướng kinh mạch thứ mười một phóng đi.

- Oanh long…

- Ca sát…

Đạo kinh mạch thứ mười một rốt cục sau hai lần bị thương, phối hợp cùng dược liệu Hồi Lộ đan vừa mới đột phá.

Lăng Tiếu nhảy xuống giường, đột nhiên phá lên cười:

- Ha ha, không nghĩ tới lại cho ta đột phá, chỉ cần tiếp tục đả thông kinh mạch cuối cùng liền có thể chứa đựng huyền lực, thật sự là sảng khoái!

Mười một kinh mạch trong cơ thể ẩn chứa huyền lực dịu dàng ấm áp, huyền lực bắt đầu làm dịu ngũ tạng lục phủ, khiến cho chúng tràn ngập sinh cơ cùng sức sống.

Giờ phút này Lăng Tiếu không còn chút bộ dáng như bị thương, ngược lại tinh thần rạng rỡ, ý chí thịnh vượng. NGuồn: Truyen.Org

Cửa phòng đột nhiên mở ra.

- Tiếu nhi, con không có việc gì chứ?

Mộng Tích Vân lập tức chạy vào quan tâm hỏi.

Trong lòng Lăng Tiếu ấm áp, gật đầu:

- Mẹ, con không sao!

- Hài tử này, thật sự làm mẹ bị hù chết đi, sau này không cho phép đi ra ngoài, con ngoan ngoãn ở lại trong nhà thì tốt hơn!

Mộng Tích Vân sợ hãi nói.

- Đã biết, mẹ, sau này con sẽ không để cho mẹ tiếp tục lo lắng!

Lăng Tiếu vội đáp.

Lăng Chiến mở miệng nói:

- Lần này ít nhiều nhờ tam thúc của con, bằng không con sẽ không về được!

Lăng Tiếu hiểu ý, cười cười nói:

- Cha, con đã biết, tam thúc ở đâu?

- Hắn đã quay về nội viện!

Lăng Chiến đáp.

Lăng Tiếu ứng tiếng, sau đó hỏi thăm Bạch Vũ Tích đang ở đâu, nguyên lai nha đầu kia đang ở trong phòng bếp nấu canh tẩm bổ cho hắn.